5.1
Sau khi trải qua một loạt thất bại liên hoàn, tâm tình Lâm Sở vô cùng u ám.
Sau khi hắn tỉnh lại Mộc Thần nói bóng nói gió hỏi hắn còn nhớ chuyện tối ngày hôm qua không, Lâm Sở tỏ vẻ cái gì cũng không nhớ.
Dù sao cũng vô cùng mất mặt!
Mộc Thần yên tâm thở phào một hơi, hôm nay cậu dậy sớm sau đó nghĩ lại biểu hiện tối hôm qua, cảm giác biểu hiện của mình hơi kỳ quái. Người sói cho dù không ở trạng thái biến thân. Thể lực so với người bình thường vẫn mạnh hơn rất nhiều, vì vậy sinh hoạt hàng ngày sẽ rất chú ý không để lộ ra.
Chỉ là hôm qua không cẩn thận để lộ, may mà cậu ấy không nhớ gì.
Lâm Sở đang ngồi ở trên giường khổ não tính toán đường tình trắc trở của mình, Mộc Thần đưa một ly nước ấm tới, dịu dàng nói: “Uống nhiều nước một chút, có thể giải rượu.”
Tâm tình u ám của Lâm Sở thoáng chốc được thắp sáng, nhận nước uống sạch một hơi, nói: “Cảm ơn.”
Mộc Thần chần chừ, có chút khẩn trương hỏi: “Cậu đau đầu không?”
Lâm Sở ăn ngay nói thật: “Không đau.”
Mộc Thần hơi thất vọng: “Vậy thôi, tưởng cậu đau tớ xoa cho cậu…”
Lâm Sở đột ngột quay phắt lại, đau khổ nói: “Không động không đau, động cái liền đau nhức.”
Nhanh dùng bàn tay nhỏ bé xoa bóp cho chồng đi! ( ̄┏Д┓ ̄)
“Vậy cậu nằm xuống.” Mộc Thần tung tăng đưa cái gối đệm ở cuối giường qua, sau đó dịch cái ghế nhỏ ngồi xuống.
“Được.” Lâm Sở tâm hoa nộ phóng nằm xuống.
Trong lòng hai người đều có cảm giác thành công mỹ mãn, nhưng mà không ai dám biểu hiện ra.
Mộc Thần bắt đầu xoa từ huyệt Thái Dương, rồi từ từ mở rộng ra ngoài huyệt đạo khác của hắn, mười ngón tay dài nhỏ lúc ẩn lúc hiện trong mái tóc của Lâm Sở. Kỹ thuật này là cậu học từ Mộc Phong, Mộc Thần khi còn nhỏ rất yếu, thường hay phát sốt, người sói khi còn nhỏ thường không khống chế được khả năng biến hình, nhất là khi cơ thể cảm thấy khó chịu hoặc là lúc cảm thấy nguy hiểm sẽ rất hay vô thức biến đổi. Cho nên mỗi lần bị bệnh đều là Mộc Phong ở nhà chăm sóc cậu, lúc nhức đầu xoa như vậy sẽ thấy thoải mái rất nhiều, nhớ lại cảm giác bàn tay to ấm áp của ca ca, tâm tư hỗn loạn của Mộc Thần dần dần bình tĩnh lại.
Trong phòng rất yên lặng, gần như có thể nghe thấy tiếng hít thở nhẹ giao thoa của hai người.
Lúc này, Lâm Sở cố lấy hết dũng khí, giơ tay lên bóp ngón tay của Mộc Thần một cái, lơ đãng nói: “Tay cậu thật mát.”
Mau ấn ấn tiếp cho chồng! (≧┏w┓≦)/
“A, thật sao?” Trái tim Mộc Thần chợt nảy, kích động liền quên lực khống chế sức mạnh. Lực tay người sói mạnh đến mức có thể bóp nát đầu khớp xương, đột nhiên được nam thần sờ tay, bé sói thụ sủng nhược kinh dựa theo ý Lâm Sở ấn xoa một cái.
Lâm Sở lập tức nhảy dựng lên gào la: “Đau quá! Đau!”
Muốn giết chồng hay sao! Hử! (ノ≧┏Д┓≦) ノ
Mộc Thần hoảng sợ vội vàng buông tay ra: “Xin lỗi xin lỗi! Tớ thất thần!”
“Không sao, thoải mái hơn rồi.” Lâm Sở tâm tình phức tạp nhớ tới sức mạnh kỳ quặc hoàn toàn không tương xứng với hình thể Mộc Thần đêm qua.
Vì để giảm bớt không khí lúng túng, Mộc Thần ngượng ngùng nói: “Máy nước lọc hết nước rồi, cậu giúp tớ đổi bình nước đi!”
Lâm Sở gật đầu, vẻ mặt thẩn thờ đi đổi nước.
Hắn nhớ mấy ngày đầu vừa chuyển vào ở, có một lần thấy Mộc Thần đổi bình nước, vì muốn thể hiện sức mạnh bạn trai mà Lâm Sở bá đạo đoạt lấy bình nước sau đó bày tỏ “Sau này tớ đổi” … Bây giờ nhớ lại cảm thấy xấu hổ replay không ngừng, đừng nói một bình nước lọc, nói không chừng một mình Mộc Thần có thể cùng lúc nâng cả hắn và bình nước lên.
Đổi xong, Mộc Thần đưa ly nước đưa cho hắn, mắt to sáng lấp lánh: “Vất vả rồi. “
Lâm Sở: “… Ừ. “
5.2
Hôm nay chủ nhật không tiết lên lớp, Mộc Thần nằm ở trên giường lướt weibo.
Làm cậu bất ngờ chính là, phản hồi của ‘Chạy bộ buổi sáng’ ngoài ý muốn tốt vô cùng, mọi người nhao nhao bày tỏ nam thần bình thường thoạt nhìn cao lãnh vậy thôi chứ nội tâm lại thuần khiết quá đi, phản moe thật sự rất tốt! Lông Ngực đại đại vẽ tuyệt lắm! Muốn ôm đùi Lông Ngực đại đại!
Mộc Thần hớn hở ngồi dậy dùng điện thoại rep lại vài comment, sau đó ý chí chiến đấu sục sôi lấy wacom ra vẽ tiếp chap mới.
Hôm nay sẽ vẽ ‘Say rượu’, dạo gần đây tư liệu sống nhiều quá vẽ không hết, Mộc Thần xoa xoa tay cười trộm.
Nếu tất cả đều ngoài dự đoán thích mặt ‘Ngây thơ’ này của nam thần thì, Mộc Thần vừa vẽ vừa nghĩ nên đưa tình tiết tối hôm qua vào làm sao cho hoàn mỹ cho hợp lý.
Chăm chú suy nghĩ một lúc, đáp án Mộc Thần cho ra lại là — Nam thần giả say!
“Tuy trên thực tế không có khả năng…” Mộc Thần chìm đắm trong tưởng tượng của mình, hưng phấn lẩm bẩm: “Nhưng mà giả thiết như vậy kịch bản mới thuyết phục.”
Vì vậy Mộc Thần xắn tay áo lên 100% vẽ nhiệt tình, không phụ sự mong đợi của mọi người mà vẽ lại cảnh say rượu mất lý trí, hình ảnh d*m đến ngại nhìn.
Đang lúc Mộc Thần vẽ khúc cao trào, Lâm Sở đột nhiên gõ cửa phòng ngủ: “Có thể vào không?”
Mộc Thần sợ đến suýt chút nữa bẻ gãy wacom, hoảng sợ không kịp lựa lời nói: “Không thể!”
Bên ngoài im lặng.
Mộc Thần vội vã tắt phần mềm vẽ, nhảy xuống mở cửa, bởi vì vừa mới vẽ cảnh H cho nên mặt đỏ giống như trái cà chua, bên dưới còn ‘chào cờ’, may mà quần ngủ rất rộng rãi thoải mái, nhìn thoáng chắc không để ý đâu.
Nhưng mà Lâm Sở lại cúi đầu, lẳng lặng nhìn chăm chú.
Mộc Thần sụp đổ bước sang cạnh một bước, đem nửa người dưới giấu sau cửa, chỉ lộ ra nửa người trên hỏi: “Chuyện gì?”
Lâm Sở lại ra vẻ đã hiểu liếc nhìn máy tính Mộc Thần, trên desktop máy tính không có mở chương trình gì, giống như mới vừa khởi động máy, chỉ nhìn thấy trình duyệt win7, tình huống này hoàn toàn có suy diễn ra tình huống — Thời kỳ trưởng thành con trai thường dùng máy tính xem thứ ‘không đứng đắn’, sau đó gia trưởng đột ngột vào phòng nên chỉ còn cách nhanh chóng tắt hết mọi thứ chỉ để lại cái màn hình rỗng toát trước mặt.
Nghĩ đến chuyện Mộc Thần nhìn thứ ‘dư’ ra trên người của người khác mà không phải mình, trong lòng Lâm Sở dâng lên cơn ghen, sắc mặt nhất thời trầm xuống, hơn nữa từ lúc mở cửa đến giờ hắn một câu cũng không nói, quả thật giống như cố ý tới tìm Mộc Thần để đánh nhau.
Mộc Thần bất an khép cửa nhỏ lại, chỉ lộ ra một cái đầu, yếu thế hỏi: “Cậu làm gì thế… “
Lâm Sở tức giận: “Tớ còn muốn hỏi cậu đó.”
Mộc Thần như bị sét đánh: …
Trời ạ chẳng lẽ chuyện mình vẽ truyện tranh đã bị phát hiện sao! A a a a!
Mộc Thần chụp tay Lâm Sở, vẻ mặt kinh hoảng thất thố nói: “Cậu nghe tớ giải thích!”
“Quên đi.” Lâm Sở đột nhiên không tức nỗi nữa, thậm chí còn có chút buồn cười, xem phim heo mà còn khẩn trương thành như vậy, đúng là ngây thơ quá, “Tớ ra ngoài, muốn mua gì không?”
Đầu óc Mộc Thần hỗn loạn, theo bản năng lắc đầu: “Không cần, cảm ơn… Cậu thật sự không nghe tớ giải thích?”
Lâm Sở nhẹ giọng cười nói: “Không cần, chuyện này có gì lớn đâu.”
Sau đó liền xoay người đi.
Mộc Thần thất hồn lạc phách nằm xuống giường lại, điều động mấy tế bào não còn dư lại, suy nghĩ 3 phút, cho ra kết luận là nếu như Lâm Sở thật phát hiện ra chuyện vẽ truyện thì tuyệt đối sẽ không là phản ứng nhẹ nhàng bâng quơ như vậy.
Cho nên trước đó cậu ấy không vui chắc là do chuyện khác.
Có thể là cái gì? Mộc Thần xoắn xuýt nghĩ, cảm thấy mình không có chọc gì Lâm Sở, huống hồ cậu ấy thoạt nhìn hết giận rất nhanh, cho nên chắc chỉ là việc nhỏ thôi, không cần quá để ý!
Sói nhỏ lạc quan vỗ vỗ tay, từ trên giường nhảy lên một cái, xoa xoa cái bụng sôi rột rột, thay quần áo cực nhanh định bụng ra ngoài mua đồ ăn.
5.3
Trong cửa hàng đồ ngọt Mộc Thần thích nhất, Lâm Sở đang chọn bánh ngọt.
Hắn và Mộc Thần đều là khách quen của nơi này, chẳng qua là một người mua cho người khác ăn, một người mua cho mình ăn.
Một nhân viên niềm nở đến cạnh Lâm Sở, giới thiệu với hắn sản phẩm mới nhất cửa tiệm vừa ra lò.
“Cái nào ngon?” Lâm Sở thuận miệng hỏi.
“Vị nào cũng ngon, quý khách.” Nhân viên cửa hàng nhiệt tình đẩy mạnh tiêu thụ, “Nếu không… Quý khách mỗi vị lấy một cái.”
“Được.” Lâm Sở vẻ mặt lãnh khốc.
Dù sao thì vợ của tui đều có thể ăn hết! Vợ của tui rất khỏe! o(*≧▽≦) っ
“Vâng, quý khách.” Nhân viên cửa hàng nhanh nhẹn đóng gói, vừa tán gẫu hỏi: “Là mua cho người yêu sao?”
Lâm Sở được hỏi nở hoa trong bụng, lớn tiếng nói: “Đúng vậy!”
Nhân viên cửa hàng ‘Ồ’ một tiếng, lập tức nhìn các nữ nhân viên khác trong cửa hàng tiếc nuối nháy mắt một cái.
Trả lời xong câu hỏi đó, Lâm Sở cảm thấy thế giới bừng sáng, ngay cả lưng cũng thẳng hơn bình thường, giống như nói ra thì chuyện sẽ thành thật ngay.
Đúng lúc đó, phía sau Lâm Sở truyền đến một tiếng ho nhẹ quen thuộc.
Lâm Sở mặt như gặp quỷ quay đầu lại nhìn, Mộc Thần đang cầm bánh đợi trả tiền phía sau mình, biểu cảm trên mặt vô cùng đặc sắc.
Hai người nhìn nhau không nói gì, bầu không khí vi diệu tột cùng, Mộc Thần tiên phong phá vỡ trầm mặc, nhỏ giọng nói: “Cậu cũng tới mua đồ ngọt à.”
Lâm Sở vẫn là vẻ mặt gặp quỷ, hoàn toàn không điều chỉnh trở lại như cũ được: “Cậu không phải nói không cần mua gì sao?”
Mà cho dù ngoài miệng có nói không thì nửa đêm đều đòi ăn bánh ngọt cho nên chồng từ trước giờ đến giờ đều mua cho! Như vậy vợ nửa đêm đói bụng mở tủ lạnh ra là có thể thấy kinh hỉ… (┰w┰)
Mộc Thần cắn môi một cái: “Tớ lúc đó quên…”
Rõ ràng lúc đó đã nói không mua gì kết quả vẫn đến đây mua, vậy khẳng định không phải cho mình rồi, còn nói là mua cho người yêu… Mộc Thần không nhịn được khó chịu.
“À.” Lâm Sở tính tiền xong, đứng ở một bên đợi Mộc Thần, trong đầu loạn thành một cục.
Tâm tình Mộc Thần sa sút, mặt trầm đến chảy nước, Lâm Sở lo lắng không yên cầm túi đồ ngọt cùng cậu đi kề vai, càng đi càng bất an.
Tiêu rồi tiêu rồi! Cậu ấy nhất định đã nghe mình trả lời hồi nãy rồi! Nên mặt mới đen thành như vậy! Ghét mình vậy sao! ヾ( ̄□ ̄;)
Mộc Thần đi đi chợt dừng bước, quay đầu nhìn mắt Lâm Sở, mở miệng hỏi: “Cậu vừa nói mua mấy cái bánh đó là cho người yêu sao?”
Lâm Sở khẩn trương nghiên cứu biểu cảm Mộc Thần: …
Trời! Ạ! Đây là biểu cảm muốn ngả bài sao! Không! Tui không muốn nhận thẻ người tốt! Tui không muốn!!! ((((;°Д°))))
Không nói lời nào, khuôn mặt băng sơn của Lâm Sở trong nháy mắt đổ nát, gào khóc la to khởi động hai chân, một đường chạy như điên, bay vút đi.
Mộc Thần hoảng hốt đứng sửng sốt trong gió, giống như cây ngô đồng bị châu chấu quét sạch, lẻ loi, ngỡ ngàng, hoảng hốt.
… Nam thần cậu làm gì vậy!?