Rèm cửa màu đỏ sậm cắt đứt hoàn toàn ánh sáng bên ngoài, khiến người ta không phân được là ngày hay đêm.
Trong phòng ngủ giường vừa lớn vừa mềm, Hà Hi như con mèo nhỏ cuộn tròn lại ngủ, hơn nửa người lún xuống giường mềm mại, vừa thích vừa thoải mái. Một tiếng trước mặt trời vừa xuống núi, toàn bộ dấu vết ngày hôm qua trên người cậu đã biến mất, nửa cánh tay và một cái chân lộ ra ngoài chăn vừa trắng vừa trơn bóng, không có lấy nửa điểm khuyết điểm.
Cửa truyền đến tiếng bước chân, Ngô Liệt đi vào phòng, đem hai túi đồ mới mua đặt lên bàn, sau đó ngồi ở mép giường nhẹ nhàng vuốt ve Hà Hi mềm mại, ghé vào tai cậu thấp giọng nói: “Cục cưng, nên dậy rồi.”
“Không muốn.” Hà Hi ở trên giường lăn một vòng, đem toàn bộ chăn trùm lên người.
Ngô Liệt nghiêm túc nói: “Chia tay với tấm chăn đi! Cả hai không có kết quả.”
Hà Hi nhíu nhíu mày, dứt khoát đem đầu và tay chân toàn bộ rụt vào trong chăn.
“Y như con rùa đen nhỏ.” Ngô Liệt cười đè lên, “Nếu không dậy, 24 giờ kế tiếp cậu cũng không cần xuống giường nữa.”
“Um um –” Hà Hi phát ra tiếng buồn bực, ngoan ngoãn từ trong chăn chui ra ngoài bật dậy, vẫn ngái ngủ oán giận ngáp, “Tôi phắc, ngay cả ngủ anh không cho tôi ngủ, một chút quyền quỷ cũng không có! Tôi sớm muộn gì cũng phải đi khiếu nại hiệp hội thợ săn!”
Ngô Liệt từ trong túi áo lấy ra một cái đồng hồ bỏ túi sang trọng, nói: “Cậu đã ngủ một giấc 12 tiếng rồi.”
Hà Hi hùng hổ đạp hắn một cái, mặt đau khổ nói: “12 tiếng tính là gì, tôi hận không thể ngủ một tăng tới 24 tiếng! Đều tại anh!”
Đừng có mỗi lần đều đem người ta làm đến bất tỉnh được không, anh đói khát tới cỡ nào hả xử nam chết tiệt!
Ngô Liệt phát ra tiếng cười nhẹ, nhéo cằm Hà Hi: “Không muốn chạy nữa?”
“Tôi có thể chạy đi đâu?” Hà Hi mắt trợn trắng.
“Không gọi cho tên bạn người sói của cậu cứu mạng?” Ngô Liệt liếc nhìn điện thoại di động trên tủ đầu giường.
Nhắc tới chuyện này Hà Hi nhất thời rất muốn khóc!
Sau khi phụng bồi Ngô Liệt play một màn thỏ trắng cùng thợ săn thê thảm Hà Hi đã lấy lại được quyền sử dụng điện thoại!
Chỉ là khi điện thoại trở về tay, Hà Hi vỡ trứng [1] mà sờ sờ lỗ tai thỏ trên đầu mình cùng cái đuôi thỏ tròn vo phía sau, cảm giác sâu sắc chuyện này đã rối tung đến mức nhảy xuống Hoàng Hà cũng không tẩy trắng được, do dự một lúc lâu, Tiểu Hà Hi cam chịu bỏ qua việc cầu cứu Mộc Phong, chỉ yên lặng dùng điện thoại xem phim truyền hình!
[1] Miêu tả tình hình vô cùng bất đắc dĩ, bất đắc dĩ cực điểm, đầy tuyệt vọng. Đây là câu nói mạng được lưu hành từ câu “Đau trứng” phương Bắc. Khởi nguồn từ từ Headache, đau đầu.
Ngô Liệt đem cậu ôm trọn vào trong lòng, khí thế ngồi xem cùng, vừa nhìn vừa đoán nói: “Phi tử này vừa nhìn đã biết là phản diện.”
“Anh biết cái gì!” Hà Hi khinh bỉ, “Đây là người bạn tốt nhất của nữ chính.”
Rồi 10 phút sau, nữ bằng hữu đột nhiên đâm sau lưng nữ chính một nhát.
“Cậu xem tôi nói mà.” Ngô Liệt lãnh tĩnh nói.
“Anh làm sao nhìn ra được?” Hà Hi chớp chớp mắt.
Ngô Liệt cười khẽ: “Trực giác.”
“Vậy anh đoán đây là người tốt hay là người xấu?” Hà Hi chỉ vào một tiểu thái giám hỏi.
Ngô Liệt lắc đầu, xoa xoa bóp bóp bắp đùi Hà Hi: “Tôi không có hứng thú với thái giám.”
Hà Hi há miệng run rẩy tiếp tục xem phim.
Mẹ nó vậy cũng không nên có hứng thú với tui chứ!
“Nhưng với cậu tôi lại khá hứng thú.” Ngô Liệt không chút bất ngờ xoay người một cái đem Hà Hi áp đảo, hứng thú tràn trề nói: “Thích xem cung đấu như vậy, lần này thử play Hoàng thượng Thị vệ xem, cậu cos Hoàng thượng.”
“Anh đây là đại nghịch bất đạo!” Hà Hi khóc chít chít [2], bất tri bất giác lại vô cùng nhập vai! “Người đâu mau đem tên xú thị vệ này lôi ra đánh chết!”
[2] tui mới biết cái từ ‘khóc chít chít’ là kiểu thích làm mặt mếu hoặc thích khóc đó các thím. Cảm ơn người đã khai sáng cho tui =))
Hà Hi ưu thương mà nhớ lại chuyện đó, căm giận nói: “Cầm thú.”
“Gọi tôi làm gì?” Ngô Liệt lại thản nhiên tiếp nhận danh xưng này, hoàn toàn không biết xấu hổ.
“… Tôi đói rồi.” Hà Hi chịu thua. Từ lúc bị Ngô Liệt lừa gạt bắt đi Hà Hi vẫn chưa có ăn gì, Vampire vốn không thích thức ăn loài người, huống hồ chỉ có đồ ăn Mộc Phong làm mới hợp khẩu vị của Hà Hi.
“Tôi mua rất nhiều đồ ăn vặt, muốn ăn không?” Ngô Liệt đưa một cuốn menu tới, “Hoặc là gọi món cậu thích.”
“Hoàn toàn không muốn ăn mấy thứ đó!” Hà Hi sụp đổ.
“Cậu bạn người sói kia làm cơm hẳn rất ngon ha! Nuôi cậu đến kén ăn rồi?” Ngô Liệt mâu sắc tối sầm lại, dường như nổi máu ghen.
Hà Hi trốn tránh, hiuhiu ngã xuống giường: “Anh có phải quên tôi là Vampire rồi hay không!”
Ngô Liệt giật mình, nói: “Cậu thật sự hút máu?”
“Nói nhảm!” Hà Hi tức giận đến nện xuống giường, “Vampire Vampire, anh cho rằng nói không là không sao!”
“Cậu không phải là vì bị bệnh say máu [3] cho nên không tiện hút máu, muốn cai máu sao?” Ngô Liệt càng kinh ngạc hơn.
[3] Bệnh say máu khác với say xe say tàu xe các loại. Hiện nay chưa ai biết rõ nguyên nhân bệnh say máu, nhưng loại bệnh này không phải bệnh tâm thần. Ngoại trừ không thể nhìn thấy máu, thì còn lại không khác gì người bình thường. (Theo baike) Nói tóm gọn là kiểu thấy máu là muốn xỉu ý.
Miệng Hà Hi há đến có thể nhét vào hai quả trứng gà: “Sao anh biết!”
Chuyện say máu này chính là tử huyệt cùng nhược điểm trí mạng của Hà Hi, nếu như bị kẻ địch biết thì sẽ rất dễ dàng trừ khử được cậu, cho nên Hà Hi chỉ nói cho Mộc Phong và Mộc Thần biết, đối với những người khác thì kín như miệng bình.
Ngô Liệt ha hả cười nhạt: “Cũng đúng, cậu quên hết rồi.”
“Cho dù tôi có hay quên cũng không thể quên sạch sẽ như vậy…” Hà Hi khó hiểu xoa xoa huyệt thái dương, cố gắng lục lại trí nhớ của mình, nhưng mà thế nào đi nữa cũng không nhớ nỗi con người tên Ngô Liệt này, dù dung mạo có chút tương tự cũng không nghĩ ra, vì vậy Hà Hi càng nghĩ càng hoảng sợ, “Định mệnh chẳng lẽ tôi bị bệnh mất trí nhớ …”
Ngô Liệt: “Phì.”
Hà Hi ngơ ngác nhìn Ngô Liệt, xin giúp đỡ nói: “Nếu không… Anh nói cho tôi nghe?”
“… Quên đi.” Ngô Liệt thở dài, đè gáy Hà Hi ấn cậu vào trong lòng hôn một cái, thấp giọng nói: “Có lẽ cậu thật sự không muốn nhớ tới, vậy cứ xem như tôi là phần tử xấu thích khi dễ cậu là được rồi.”
Hà Hi xem phim cẩu huyết rất nhiều đầu chợt tính kế cực nhanh, cảnh giác nói: “Thật ra anh vốn là phần tử xấu thích bắt nạt tôi, lừa thân còn chưa đủ, còn giả bộ quen biết tôi muốn lừa gạt tình cảm của tôi! Tôi cho anh biết, không có cửa đâu.”
Ngô Liệt sửng sốt một chút, rồi lập tức tuôn ra một trận cười to: “Ha ha ha ha ha!”
“Mẹ nó!” Tiểu Hà Hi vô cùng sợ hãi, “Tôi quả nhiên đoán trúng! Tôi biết ngay!”
“Cậu vui là được rồi.” Ngô Liệt cười cực kỳ tao nhã, cuốn tay áo lên đem cổ tay đến bên môi Hà Hi, giọng nói từ tính, “Không cần cai, uống máu của tôi!”
Xuyên qua lớp da thấp thoáng có thể thấy mạch máu màu xanh của Ngô Liệt, Hà Hi thèm thuồng liếm môi một cái, mùi máu trong trí nhớ đã lâu không gặp nay bỗng dưng xuất hiện, ở trong lòng gãi ngứa cậu. Hà Hi đang chần chừ, một bàn tay to ấm áp đột nhiên đưa lên che mắt cậu, giọng nói Ngô Liệt mang theo độ ấm mê hoặc lòng người: “Uống đi, tuy tôi không biết nấu cơm, nhưng sau này tôi sẽ là thức ăn của cậu.”
Hà Hi phập một cái không chút khách khí mà cắn.
“Cậu biết không?” Ngô Liệt nhịn đau, “Có người nói chỗ máu tươi nhất trên cơ thể chính là bắp đùi.”
“Khục khụ!” Hà Hi suýt chút nữa bị sặc máu mà chết.
“Lần sau thử hút chỗ đó đi?” Ngô Liệt hào phóng mở hai chân ra, tuy trên tay máu me đầm đìa vô cùng thảm, lại vẫn không quên đùa giỡn lưu manh!
“Không thử, anh cái tên biến thái!” Tui cũng không phải là loại quỷ đó! Hà Hi uống xong cảm thấy mỹ mãn, xoa xoa cái bụng, đánh một cái ợ nhỏ.
Ngô Liệt dùng khăn giấy đem vết máu còn sót ở khóe miệng Hà Hi lau sạch, vào phòng vệ sinh băng bó đơn giản vết thương trên tay, sau đó đem theo vết thương đẩy tiểu Vampire ngã xuống giường, nghiêm túc nói: “Tới, mau trả tiền cơm.”
Hà Hi sụp đổ giãy dụa: “Anh lại nữa! Tôi mới vừa ăn xong không thể vận động mạnh, hiểu cách dưỡng sinh hay không hả?”
“Vậy chúng ta làm một màn vận động nhẹ đi.” Ngô Liệt mập mờ cắn cắn lỗ tai Hà Hi.
Sau đó hai người liền bắt đầu play một màn Huấn luyện viên và vận động viên!
Hôm sau đi biển chơi, Lâm Sở đã sớm hẹn với Giang Hàn, nắng mặt trời trên bãi biển chính là vùng đất thánh, mỗi lần như thế là không thể thiếu Giang Hàn Poodle ver người. Một bên sắp xếp xem đem gì cho ngày mai, một bên Mộc Thần gửi wechat cho anh trai, hỏi ngày mai có dự định gì không.
Mộc Phong lập tức trả lời lại: “Không có, có việc gì?”
Mộc Thần gõ gõ nói: “Tụi em ngày mai muốn đi biển chơi, Giang Hàn cũng đi, anh không biết sao?”
Mộc Phong: “Không biết!”
Mộc Thần nhất thời có chút đau lòng cho anh mình: “Anh đi cùng tụi em không?”
Mộc Phong như đinh đóng cột: “Đi.”
Thậm chí không thèm quan tâm đến tiến triển của em trai và bạn cùng phòng!
Quả nhiên ca ca toàn tâm toàn ý bao bọc cải trắng đã bỏ quên cải trắng nhà mình trong chuồng heo rồi.
Sói nhỏ cải trắng vui vẻ giơ chữ V, xem ra Hà Hi nói không sai, chỉ cần có chị dâu ảnh sẽ không quản mình nữa.
Để điện thoại xuống, Mộc Phong trong đầu bắt đầu tưởng tượng dáng vẻ Giang Hàn mặc quần bơi, sau đó kìm lòng không được nhộn nhạo ba giây.
Giang Hàn đột nhiên bị nhìn dâm sợ hãi nhìn Mộc Phong đang cười rộ lên, hỏi: “Anh cười cái gì?”
Mộc Phong suy nghĩ, sợ nói ra ngày mai Giang Hàn sẽ không đi, thế là giả bình tĩnh nói: “Hình như bánh nhân chocolate chảy đã nướng xong.”
“Ah.” Giang Hàn vẫn duy trì sự ung dung cao quý.
Vậy anh mau mau một lấy ra cho tui ăn! Bản thiếu gia không dám đụng vào lò nướng, cảm giác sẽ bỏng chết!
“Muốn ăn không?” Mộc Phong hỏi.
“…” Giang Hàn oán niệm mà nhìn hắn chằm chằm.
Nói nhảm!
Thế là ngày hôm sau, Giang Hàn lần đầu tiên thành công rời giường trước 9 giờ, tự mình chọn một cái quần bơi vô cùng dâm, vác theo đồ dì giúp việc đã chuẩn bị cho, sau đó gọi điện thoại kêu tài xế chở mình ra biển.
Ngồi trong xe hóng gió biển thổi và ngắm nhìn ngọn sóng gợn lăn tăn, Giang Hàn âm thầm quyết định, ngày hôm nay nhất định thế nào đi nữa cũng phải thành công hẹn chịch được một người, lấy lại danh tiếng, đem âm hồn bất tán Mộc Phong gần đây cứ quanh quẩn mỗi ngày ở trong đầu đuổi ra ngoài!
Ông đây là công, rất rất công, công lực cực mạnh.
Thành phố bọn họ ở có ba điểm du lịch bãi biển khá thích hợp để chơi đùa, Lâm Sở cố chọn chỗ du khách tương đối ít, phần lớn đến đây đều là người bản địa, cho nên người không nhiều lắm, tổng thể cũng khá yên tĩnh, biển cũng sạch hơn. Mấy con chim biển phát ra tiếng kêu đảo qua lại từ phía chân trời, ánh nắng sớm đem bãi cát phản chiếu thành màu vàng kim, từng hàng dù trắng xếp song song rất có cảm giác mùa hè, Giang Hàn hít sâu một hơi, sảng khoái nhìn về một phía cách đó không xa có hai thân ảnh quen thuộc vẫy vẫy tay.
“Anh đi thay quần áo trước.” Lâm Sở nhận đồ trong tay Giang Hàn, chỉ chỉ phòng thay quần áo giản dị bên bờ.
Mộc Thần mặc một bộ đồ rộng đứng cạnh Lâm Sở, lanh lợi ngoan ngoãn lên tiếng chào Giang Hàn, một đôi mắt đẹp cười đến híp lại.
“Được.” Giang Hàn tâm trạng hào hứng, cảm giác như thấy được vô số zai đẹp trên bờ biển đang vẫy tay với mình, mà chính mình đêm nay kim thương sẽ cực kỳ dũng mãnh tiến tiến nhập nhập!
Thế là cậu vừa khẽ hát vừa mang theo quần bơi nhìn vô cùng phóng đãng vào phòng thay quần áo.
Trong phòng thay quần áo không có mấy người, bởi vì là mùa du lịch nên mọi người thường đặt dịch vụ trọn gói. Ánh sáng trong phòng lại mờ mờ, Giang Hàn dùng 10 đồng mua chìa khóa vào tìm số tủ, đang híp mắt để dò chữ số trên hộc tủ, một thanh âm trầm thấp quen thuộc đột nhiên giống như sấm nổ vang lên bên tai Giang Hàn: “Số mấy, tôi tìm giúp cậu.”
Giang Hàn vội ngẩng đầu lên, toàn thân trong chớp mắt cứng đờ!