21.1
Ánh nắng sớm xuyên qua cửa sổ chiếu xuống đất, rồi lan tỏa khắp phòng.
Mộc Thần mở mắt, hừ hừ xoay người, mới vừa muốn ngủ tiếp, đã bị Lâm Sở núp trong chăn không nói lời nào nhào lên hôn điên cuồng một trận!
“Sáng sớm cậu làm gì vậy?” Mộc Thần ở trên giường lăn một vòng, nhanh chóng đem mình bọc lại trong chăn, chỉ lộ ra một cái đầu.
Lâm Sở chưa thỏa mãn liếm liếm môi, bình tĩnh giải thích: “Chỉ là hôn chào buổi sáng.”
“…” Mộc Thần đột ngột bị hôn mãnh liệt thở hồng hộc, cảm giác môi sưng lên, ngay tai sói cũng suýt phóng ra.
Hôn chào buổi sáng mà hôn như thế này thì mọi người khỏi cần xuống giường nữa đó có biết không.
“Đêm qua thích không?” Lâm Sở khóe môi cong cong, nhỏm dậy đặt Mộc Thần trên người.
“Thích.” Mộc Thần thẳng thắn, cúi đầu nhìn, phát hiện Lâm Sở cái gì cũng không mặc.
“Vậy tiếp tục, lập tức, còn muốn!” Lâm Sở thực tủy tri vị [1], nam thần biến thành si hán [2].
[1] “ăn” được một lần thì càng muốn ăn thêm nữa
[2] một người yêu tha thiết một người
“Không được, cứ thế này làm sao lát đi học, cậu muốn rớt tín chỉ sao?” Mộc Thần nghiêm túc từ chối: “Nhanh đi mua đồ ăn sáng, tớ muốn ăn bánh bao nhân nấm, năm cái.”
Lâm Sở ở trên xương quai xanh Mộc Thần nhẹ liếm một cái, đầy sắc khí nói: “Tớ càng muốn ăn bánh bao nhân thịt sói.”
Mộc Thần: … Nam thần nên triệt để phế đi!
“Tới đi tới đi!” Lâm Sở cọ cọ Mộc Thần.
“…” Mộc Thần đẩy Lâm Sở ra, lấy tư thế tránh né sắc lang bọc chăn nhảy xuống giường chạy về phòng ngủ của mình mặc quần áo cực nhanh vào.
Lâm Sở đuổi theo từ từ, thất vọng nhìn Mộc Thần võ trang đầy đủ.
Sao có thể ăn mặc nhanh như vậy?
Không vui. ╭(╯^╰)╮
Mộc Thần buồn cười nhìn Lâm Sở, “Cậu mặc quần áo vào đi.”
Lâm Sở rầu rĩ không vui trở về phòng mặc quần áo, vừa mặc vừa nói: “Tớ biết tại sao cậu không cho tớ chạm vào tai và đuôi cậu.”
“Vì sao?” Mộc Thần cảnh giác.
“Rụng lông.” Lâm Sở chỉ chỉ giường.
Rụng nhiều như vậy, không vote nữa! (╯‵□′)╯︵┻━┻
Mộc Thần xích lại nhìn, quả nhiên trên đầu gối đầu và chăn khắp nơi toàn là lông sói màu xám tro.
Lâm Sở tìm đường chết nói: “Chắc là mua phải hàng rỏm rồi.”
“…” Mộc Thần híp mắt, tràn ngập sát khí nhìn hắn.
“Tớ đi mua bánh bao.” Lâm Sở cúi đầu hôn nhẹ Mộc Thần.
Mộc Thần tức giận giơ tay lên nghiêm khắc bóp mặt Lâm Sở một cái, giận mà không thể nói gì.
Mới không phải hàng rỏm, chỉ là mùa hè nên rụng lông chút thôi, người ta phải thay lông cuối mùa!
Lâm Sở vừa đi, Mộc Thần liền gọi điện cho ca ca kể lể vấn đề mình bị rụng lông.
Mộc Phong đáng tin trấn an nói: “Trời nóng rụng lông thôi, không bị đổi màu là được.”
“Vâng, đã biết.” Mộc Thần thở dài, “Ca dạo này anh rãnh không, em đi thăm anh, muốn ăn điểm tâm anh làm.”
Mộc Phong hiền lành nói: “Có thể không rảnh.”
Rất ít khi bị ca ca từ chối Tiểu Mộc Thần nhất thời cảm giác không đúng: “… Anh đang làm gì vậy?”
Mộc Phong thâm tình nói: “Anh đang nhìn chị dâu tương lai của em ngủ.”
Mộc Thần kinh ngạc đến ngây người: “Tiến triển nhanh như vậy sao!”
Mới mấy ngày đã ngủ chung rồi?
“Ừ, rất nhanh.” Mộc Phong nhón chân đứng trên bệ cửa sổ bên ngoài phòng ngủ Giang Hàn, một tay cầm điện thoại, một tay ở trên vách tường tay không đục năm cái lỗ để cố định, xuyên qua khe hở rèm cửa thâm tình nhìn chăm chú gương mặt đang ngủ của Giang Hàn, si ngốc cảm thán nói: “Thật là đẹp.”
Mộc Thần nhớ tới lời Lâm Sở, lo lắng nói: “Thật ra tiến triển quá nhanh cũng không phải là chuyện tốt.”
Hoa hoa công tử gì gì đó, nói không chừng mấy ngày nữa sẽ quăng ca ca đi!
“Con nít biết cái gì.” Mộc Phong uy nghiêm nói: “Học cho giỏi, cách xa bạn cùng phòng một chút.”
Mộc Thần chột dạ lên tiếng, cúp điện thoại, sau đó nhanh chóng cùng Lâm Sở đã mua bữa sáng về điềm điềm mật mật ăn bánh bao chung, một cái bẻ thành hai nửa, cậu đút một nửa, tớ đút một nửa, sau đó lại tiếp một cái.
Cọ cọ dính như keo, vô cùng hạnh phúc.
21.2
Sáng sớm, quán bar mở cửa suốt đêm sắp đến thời gian đóng cửa, trong micro là giọng hát khàn khàn lười biếng đứt quãng, trong quán ngoại trừ một người say đến bất tỉnh nhân sự cũng chỉ còn có một mình Hà Hi ngồi cạnh quầy bar.
Phía trên quầy bar treo ngược một hàng ly, dưới ánh đèn quán bar rọi lóe sáng, Hà Hi say lờ đờ mắt mông lung ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm ánh sáng đó, mắt cay cay, ngay sau đó vỗ mạnh lên quầy bar đá cẩm thạch nói: “Còn muốn.”
Bartender là một yêu tinh người lùn, tính tình hiền lành nhã nhặn, hắn đặt ly thủy tinh đã lau khô trong tay xuống, rót ly nước chanh cho Hà Hi, ân cần nói: “Cậu uống nhiều quá, hơn nữa chúng tôi phải đóng cửa rồi.”
Hà Hi hung hăng liếc mắt: “Tôi muốn rượu.”
“Nếu có chuyện không vui có thể tâm sự với tôi.” Chú lùn chớp mắt mấy cái, đổi rượu cocktail ít cồn cho Hà Hi.
Ấm ức hình thức – mode on!
“Ô –” Hà Hi cường điệu làm mặt khóc nói: “Tôi thất tình!”
Bartender biểu hiện rất hoang mang: “Thất tình? Bạn trai cậu không phải đổi mỗi ngày sao?”
“Tên này khác, hắn làm cơm rất ăn ngon, tôi thích.” Hà Hi Mãnh ực một hớp cocktail, tủi thân nói: “Tôi còn tưởng rằng hắn cũng thích tôi chỉ là ngại không nói, không ngờ hắn thật sự để ý người khác… Quỷ quỷ trong lòng rất khổ!”
Bartender: …
Quỷ quỷ là cái quỷ gì?
“Sau này không thể tới nhà hắn ăn chùa cơm rồi.” Vampire tham ăn càng nghĩ càng thương tâm, u oán nói: “Tôi sau này làm sao cai máu đây, thức ăn con người làm tôi ngay cả đụng vào cũng không muốn.”
Bartender nhún nhún vai: “Cậu có thể không cai, sao lại muốn làm trái với thiên tính của mình? Tôi có thể giới thiệu cho cậu ngân hàng máu dưới lòng đất…”
Hà Hi vỗ bàn một cái ‘Rầm’, nói: “Không cai nữa! Hôm nay liền cắn người đi!”
Bartender: …
“Tôi còn đích thân mua quần áo cho hắn, để hình tượng của hắn ở trước mặt tiểu thịt tươi kia đỡ một chút, hơn nữa sau này tôi còn phải nghĩ kế dạy hắn theo đuổi người khác, hừ!” Hà Hi chua xót cảm thán nói: “Quên đi, hắn vui là được rồi… Tôi chính là một tên Vampire thánh mẫu, hào quang chiếu khắp nơi.”
“Cậu tốt như vậy, về sau nhất định sẽ gặp được người tốt hơn.” Bartender an ủi.
“Nói nhảm!” Hà Hi trong chớp mắt đắc ý đứng lên, say khướt vỗ ngực một cái nói: “Cái gì mà ‘Tốt như vậy’? Tôi vốn rất tốt có biết không! Tôi vừa đẹp trai lại không già, vừa có thường thức vừa đáng yêu! Hơn nữa còn có hoa cúc vĩnh viễn non mịn! Về sau nhất định sẽ gặp được một đống người tốt hơn, chỉ sợ đến lúc đó tôi còn không kịp chọn, hừ!”
Nếu Mộc Phong ngay cả thẻ người tốt cũng không phát cho mình, Hà Hi liền tự phát cho mình một thẻ nạm bạc xa xỉ!
Bartender quả thật chưa thấy ai tự luyến như thế, nhất thời không biết nói gì: …
Lúc này, một giọng nói trầm thấp từ tính đột nhiên vang lên bên tai Hà Hi: “Hoa cúc vĩnh viễn non mịn là có ý gì?”
Bartender cảnh giác nhìn lướt vị khách vừa mới vào này, nói: “Chúng tôi sắp đóng cửa.”
“Không sao, tôi sẽ đi ngay.” Chủ nhân của giọng nói ngồi xuống ghế cao cạnh Hà Hi. Đó là một người đàn ông cao to anh tuấn, bề ngoài nhìn giống như con lai, tóc hơi xoăn dưới ánh đèn quầy bar ánh lên màu nâu vàng, đường nét lập thể kia khiến cho gương mặt anh tuấn thêm mấy phần cuồng dã, áo sơ mi của hắn mở hai nút áo, có thể thấp thoáng nhìn thấy cơ bắp nổi lên bên trong.
Hà Hi say đến lục thân không nhận, tùy tiện bán đứng bản thân: “Mỗi ngày mặt trời lặn, cơ thể tôi liền lập tức khôi phục lại tình trạng của một ngày trước, vết thương hoàn toàn khép lại, ngay cả tóc và móng tay đều quay lại kiểu ngày hôm trước, cái mông đương nhiên cũng không ngoại lệ… Cho nên mới nói hoa cúc vĩnh viễn non mịn! Hừ hừ, sao? Có phải rất hâm mộ không?”
“Sao có thể có chuyện này được?” Người đàn ông lộ ra nụ cười mê người.
Chỉ là Hà Hi nhìn cũng không thèm nhìn, chỉ lo nói: “Anh không tin? À đúng, tôi còn chưa có nói cho anh biết, tôi là Vam…”
“Khụ!” Bartender đột nhiên ho kịch liệt, cố gắng ngăn cản Hà Hi.
“Vam cái gì?” Người đàn ông cười như không cười.
“Vampire!” Hà Hi hoàn toàn không để ý tới ánh mắt trừng muốn rớt tròng của Bartender, nói thật nhanh: “Vampire bọn tôi tuyệt nhất chính là chỗ này, mỗi ngày đều khôi phục lại hình dáng ban đầu ha ha ha ha! Được rồi tôi cho anh nghe một chuyện cười, trước kia có một xử nữ, sau đó cô gái đó biến thành Vampire, hết. Ha ha ha ha!”
“…” Bartender câm nín dời sang chỗ khác sấy khô ly, Hà Hi say như vậy ngược lại người khác chỉ nghĩ cậu nói nhảm.
Người đàn ông bật cười một tiếng êm tai, cúi người kề sát lỗ tai Hà Hi, nói từng chữ: “Cậu nói cậu là Vampire?”
“Ừ… Nấc!” Hà Hi gật đầu, ợ rượu.
“Tôi không tin.” Người đàn ông nhéo nhéo cằm Hà Hi, đáy mắt lóe ra vẻ hưng phấn, “Chứng minh cho tôi xem.”
Hà Hi loạng choà loạng choạng đứng lên, khí phách vung tay lên, say khướt nói: “Đi, tìm một chỗ không có ai tôi cắn anh một cái… Nấc!”
“Được.” Người đàn ông cười đến run rẩy, ném mấy tờ tiền mặt lên quầy bar, ra vẻ quý ông đỡ lấy cánh tay Hà Hi, ý vị thâm trường nói: “Chúng ta tìm một chỗ không người.”