Phong Cách Của Mọi Người Đều Không Đúng

Chương 17




Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Lâm Sở, Mộc Thần ngoan ngoãn để cho hắn bế công chúa về phòng.

Bình thường đều là Lâm Sở bị Mộc Thần ôm, ngày hôm nay cách vẽ rốt cục đã chính xác, Lâm Sở kích động ôm vợ đi vòng vòng trong nhà.

Còn hận không thể nhảy một bản!

“Có phải chồng rất mạnh không?” Lâm Sở oán niệm sâu nặng xác nhận.

Có một người vợ có sức mạnh nghịch thiên, quả thật mỗi ngày đều sống trong rừng tự ti!

“Mạnh lắm, cậu mạnh nhất.” Mộc Thần nín cười chọt chọt cơ ngực Lâm Sở, nói: “Được rồi, thả tớ xuống giường.”

“Không!” Lâm Sở ôm Mộc Thần đứng bên cửa sổ, dõng dạc nói: “Để chồng ôm đứng xem phong cảnh một lúc!”

Vì vậy hai người lẳng lặng nhìn đứng nhìn bụi bị gió thổi bay bên ngoài chung cư.

Mộc Thần buồn cười hỏi: “Cảnh đẹp không?”

Lâm Sở nghe vậy, rũ mắt xuống nhìn Mộc Thần. Áo ngủ Mộc Thần có nút đầu không cài lại, xương quai xanh xinh đẹp mờ ảo trong tối, vừa ấm lại vừa ám muội.

Lâm Sở cúi đầu nhẹ nhàng hôn xương quai xanh Mộc Thần một cái, gương mặt dịu dàng phà ra hơi thở ấm áp ở trên cổ cậu cọ cọ, ôn nhu nói: “Rất đẹp.”

“… Vậy hôn một cái.” Mộc Thần mắt lấp lánh.

“Được.” Lâm Sở không sợ bị lây bệnh mà hôn Mộc Thần một cái, sau đó hài lòng đặt người lên giường đắp chăn, lại đi rót ly nước ấm và cầm ipad tới đặt trên tủ đầu giường Mộc Thần, dịu dàng nói: “Uống nhiều nước ấm, chán thì lướt ipad xem.”

“Phì.” Mộc Thần nở nụ cười, “Nhanh đi đi, trễ bây giờ.”

Lâm Sở vác ống vẽ đi học một mình, vẫn ngồi chỗ hắn và Mộc Thần hay ngồi, đến 10 phút rồi giáo viên vẫn chưa tới, vậy nên Lâm Sở lấy điện thoại ra, mặt than gửi tin nhắn wechat cho vợ: “Tớ nhớ cậu. o(╥﹏╥)o “

Mộc Thần tâm tình phức tạp nhìn emoji của Lâm Sở, trả lời: “Tớ cũng nhớ cậu.”

Lâm Sở: “Buổi tối đem đồ ăn ngon về cho cậu ~(* ̄▽ ̄)((≧︶≦*) “

Mộc Thần: “Được.”

Lâm Sở tiếp tục chán ngán: “Chỗ ngồi của cậu không ai ngồi tớ không quen. ( ̄ ̄) “

Mộc Thần lãnh khốc chọt bàn phím, thuận tay gửi một chuỗi im lặng tuyệt đối: “…”

Lâm Sở bất mãn: “Sao cậu lạnh nhạt với tớ vậy! Tớ mất hứng! Hun tớ! ヽ(≧Д≦) ノ”

Mộc Thần dở khóc dở cười: “Không có lạnh nhạt, moah moah~. “

Lâm Sở hài lòng: “Moah moah! Chụt! (///w///)”

Mộc Thần nhất thời sinh ra một loại ảo giác kỳ thật mình nằm trên mới đúng.

Lúc này mấy nữ sinh thần cupid lần trước bắt đầu đi vào phòng học, chiếm cứ hai hàng ghế hoàng kim trước mặt Lâm Sở, tạo thành một vòng tròn nhỏ đàm luận.

Mỗi ngày ngồi gần xem JQ, được chính phủ phát kẹo quá hạnh phúc!

Vậy mà hôm nay Lâm Sở lại đi học một mình, một nữ sinh quay đầu xuống vô cùng tự nhiên hỏi Lâm Sở: “Mộc Thần hôm nay không đi học sao?”

Lâm Sở hắng giọng, vẻ mặt uy nghiêm của ông chồng nói: “Cậu ấy bệnh.”

Cảm ơn mọi người quan tâm vợ của tui! ( ̄▽ ̄#)

Nữ sinh vô cùng bình tĩnh: “Ah.”

Sau đó cô quay đầu chớp chớp mắt, tiểu đồng bọn nhất thời liền sôi trào!

Cảm mạo nóng sốt gì gì đó không gian tưởng tượng quá lớn, quả nhiên là làm chuyện gì đó kịch liệt khưa~khưa~khưa~, nhưng mấy cô gái trong sáng như chúng ta không nên biết mấy chuyện này!

Lâm Sở hứng thú vểnh tai nghe tiếng họ âm xì xào bàn tán, nghe đến không khỏi nhịn được bật cười. Sau đó em gái hàng phía trước kinh ngạc quay đầu lại nhìn, hắn trong chớp mắt liền biến lại gương mặt than, bộ dáng không nghe thấy gì hết.

Thế là các cô gái yên tâm tiếp tục tám, tám một hồi đột nhiên bắt đầu bóp méo CP, bởi vì có một em gái khẩu vị lạ biểu thị mình thuộc team Thần x Sở, nhất thời mọi người khí thế ngất trời, thậm chí quên luôn việc phải hạ giọng!

Lâm Sở mất hứng trừng mắt nhìn cái ót em gái nghịch CP.

Kẻ phản bội!

CP Sở Thần là phía chính phủ thiết lập! Không được phá vỡ không được nghịch! (┙>∧<)┙ へ ┻┻

Cho nên Lâm Sở cứ như vậy ngoài mặt vân đạm phong khinh tạo hình duy mỹ ngắm nhìn trời xanh ngoài cửa sổ, nội tâm lại kịch liệt kêu gào, vô cùng muốn gia nhập trận doanh bóp méo CP, để bảo vệ tôn nghiêm đế vương nam thần công của mình.

Em gái bóp méo CP sau một hồi nghịch CP thành công bị lực lượng quần chúng nghiền ép, chôn vùi dưới đáy hồng thủy, rồi một em gái khác lấy điện thoại mở weibo ra chuyển đề tài, mọi người đều tiến tới xem, bởi vì đề tài thảo luận mới không liên quan đến Lâm Sở nên nói chuyện khá lớn tiếng.

“Lông Ngực Của Tui Rất Rậm đã lâu không update chương mới, nghe nói là đang yêu đương không có thời gian vẽ nữa.” Một em gái oán giận nói.

Lâm Sở khóe miệng giật giật.

Ai lại đi dùng tên “Lông ngực rất rậm” nói chuyện yêu đương chứ. A ha ha ha! “Lông chân rất rậm” còn hay hơn! o(*≧▽≦) ツ ┏━┓

“Đúng nha, xem xong chap say rượu, nam thần vì muốn hôn tiểu thụ mà giả say thật sự là cười chết tui rồi, mà cuối cùng lại thất bại bị tiểu thụ ôm vứt xuống giường, cái tình tiết thật sự là ha ha ha ha… ” Một em gái khác nói.

“… ” Trái tim Lâm Sở nhất thời đập hẫng một nhịp.

“Chap chạy bộ buổi sáng cũng rất đáng yêu nha, nam thần và tiểu thụ cùng nhau chạy bộ, bởi vì quá căng thẳng cho nên ngã hai lần, ha ha ha ngốc chết luôn!”

“Đúng là đừng nhìn bề ngoài cao lãnh, thật ra nội tâm rất manh đó!” Em gái lấy điện thoại ra cao hứng bừng bừng nói.

Lúc này Lâm Sở chợt đứng lên, hai tay chống bàn học, mặt hoảng hốt từ trên cao nhìn xuống các nữ sinh đang ngồi xoay thành vòng tròn, giống như một tên thần kinh.

“Cậu làm gì vậy? ” Nữ sinh lấy điện thoại ra lại càng hoảng sợ.

Lâm Sở hai tay run run, giật lấy điện thoại của cô, giao diện điện thoại đúng lúc dừng ngay ảnh vẽ, Lâm Sở một tấm tiếp một tấm lướt đọc, đồng thời nhớ kỹ ID weibo trên điện thoại nữ sinh kia.

Tâm tư bí ẩn sâu trong lòng bị người ta vẽ thành truyện H cho người khác xem, Lâm Sở có một loại cảm giác như bị lột sạch trên đường, nhưng mà cái này còn chưa có điểm chết người, điểm chết người nhất chính là người vẽ cái này rõ ràng đã sớm nhìn thấu mọi chuyện, lại còn giả bộ cái gì cũng không biết… Trong lòng Lâm Sở từng đợt phiên giang đảo hải, khó chịu cùng nghẹn uất, hai bàn tay siết lại thật chặt, đến mức khớp xương trắng bệch.

“Cậu đột nhiên giựt điện thoại tớ làm gì?” Nữ sinh bị giật điện thoại không hiểu ra sao, không vui nói.

Lâm Sở hít mũi một cái, ngơ ngác nhìn cô, lại nhìn điện thoại của cô, vành mắt đột nhiên đỏ.

Nữ sinh: “… “

CMN, nam thần của tui khóc!

“Tớ cũng không nói gì quá đáng mà, đừng khóc đừng khóc.” Nữ sinh sụp đổ, kỹ năng dỗ dành bạn gái đột nhiên nảy sinh.

Lâm Sở lộp bộp rớt xuống 2 giọt nước mắt, sau đó chạy như điên ra khỏi phòng học.

Tiểu đồng bọn bị hình ảnh quỷ dị bất thình lình như vậy làm cho chấn động: …

Nhưng mà 10 giây sau Lâm Sở lại chạy như điên trở về, đem ống vẽ trong chỗ ngồi nhét vào tay nữ sinh kia, híc hà đau buồn dặn dò: “Lát nữa nộp đồ án dùm.”

“Được được được!” Nữ sinh vội gật đầu không ngừng.

Lâm Sở lại xoay người muốn chạy, suy nghĩ một chút vẫn là khóc mở ống vẽ lấy bài của Mộc Thần ra kiểm tra, sau đó từ trên bàn cầm viết viết cực nhanh tên Mộc Thần vào, vừa viết vừa híc híc oán giận: “Cậu ấy lại quên viết tên, sao cứ như vậy hả?”

Nữ sinh mơ hồ cảm thấy dường như không đúng chỗ nào, nhẹ giọng khuyên nhủ: “… Cậu bình tĩnh một chút.”

“Không bình tĩnh được!” Vợ tui chỉ cảm thấy trêu tui thật vui! Căn bản không yêu tui! (ノ ≧┏Д┓≦) ノ

Thương tâm muốn chết nam thần ném bút, cuối cùng dùng hết tốc lực chạy như bay!