Phong Cách Của Mọi Người Đều Không Đúng

Chương 10




10.1

Đột ngột biến thân y như lần trước ở hành lang trường khiến Mộc Thần luống cuống tay chân.

Lâm Sở nằm trên đất xoa thắt lưng, mặc dù không có đau lắm nhưng nương theo chuyện bị thương để có cớ ăn đâu hủ tiếp, thế là nam thần không biết xấu hổ chỉ chỉ chính mình, nhộn nhạo nói: “Ai da, tớ không đứng dậy được.”

Mộc Thần sốt ruột: “Cậu nhanh về phòng đi!”

“Muốn hôn một cái mới đứng lên.” Lâm Sở nhắm mắt lại say sưa chờ nụ hôn sắp tới.

Kết quả 1 giây kế tiếp hắn đã bị Mộc Thần xách lên vứt ra ngoài cửa, lần này là cái mông chấm đất trước.

Sau đó Mộc Thần rầm một tiếng đóng cửa lại, lúc cửa vừa kịp đóng lại, hai tai sói trên đầu Mộc Thần liền xuất hiện.

Ngoài cửa truyền tới tiếng tru của Lâm Sở: “Vợ vợ! Mau cứu mạng!”

“Đừng quậy, cậu về ngủ đi.” Mộc Thần nghiêm khắc đập lên cửa, thật hết cách với nam thần kinh này.

Lâm Sở thống khổ nói: “Tớ không cử động được, nhất định là hồi nãy té mạnh quá.”

Mộc Thần nghi ngờ nói: “Thật hay giả?”

Lâm Sở buồn bã nói: “Nói không chừng đã bị liệt nửa người rồi.”

“Cậu đừng nói bậy.” Mộc Thần không yên tâm mở một khe cửa ra, chỉ ló ra một con mắt nhìn bên ngoài.

Lâm Sở lập tức nằm nhoài về phía khe cửa, hai người mắt to nhìn mắt nhỏ, đôi mắt đẹp của Lâm Sở cong cong, đắc ý nói: “Ngoan, cho chồng vào.”

Bắt được cậu rồi! Hun cái! (づ  ̄3 ̄) づ

“Cậu tự xử đi.” Mộc Thần vô tình đóng cửa lại lần nữa, Lâm Sở không kịp lui về sau, bị ván cửa đập trúng mũi, ở ngoài la inh ỏi, oan ức tới tuyết rơi tháng 6, ‘hừ hừ’ lăn lộn khắp sàn.

Mộc Thần dở khóc dở cười khóa cửa tắt đèn chui vào chăn, có một loại cảm giác đã lên thuyền giặc.

Lần biến thân này cũng giống như lần trước, dùng ý niệm của bản thân không biến trở về được, nhưng để yên mấy phút liền tự động thay đổi.

Mộc Thần thở dài, quyết định ngày mai dù thế nào cũng phải hỏi ca ca xem chuyện gì xảy ra, hai lần này may mà có chỗ trốn, nếu như lần sau đột nhiên biến thân trước mặt mọi người thì tiêu rồi.

10.2

Sáng sớm ngày hôm sau, Mộc Thần ôm chăn lăn một vòng, cái mũi nhạy bén ngửi được một mùi thơm khiến bụng sôi trào.

Được thức ăn triệu hoán, Mộc Thần gian nan mở mắt ra, còn chưa thấy rõ là cái gì, đột nhiên mặt đã bị người ta hun một cái ‘bép’, sau đó nam thần kinh Lâm Sở hưng phấn hô: “Surprise! “

“… ” Mộc Thần chớp chớp mắt, đầu tiên là nhớ lại khuyết điểm nửa đêm hôm qua đi WC xong về quên khóa cửa, sau đó bắt đầu tìm nơi bắt nguồn mùi thơm.

“Cậu hình như không có surprise gì với hành động surprise của tớ.” Mặt Lâm Sở không vui.

Nhưng mà dáng vẻ lờ đi như thế này cũng rất dễ thương! Giống như một bông hoa trắng thanh lịch! ~( ̄▽ ̄~)(~ ̄▽ ̄)~

Mộc Thần thèm thuồng hít mũi một cái, nói: “Cậu một ngày cho tớ ít nhất phải hai mươi mấy cái surprise giống y đúc, tớ đã sớm tập thành thói quen.”

“Cậu nói cũng đúng.” Lâm Sở mất mác đem túi đồ ăn sáng giấu phía sau ra lắc lắc, nói: “Muốn ăn thì đổi cho chồng một nụ hôn buổi sáng.”

“… Tớ đi đánh răng đã nha.” Mộc Thần ngượng ngùng đè đầu tóc rối bù.

“Được.” Lâm Sở mong chờ xoa xoa tay.

Lúc Mộc Thần rửa mặt xong, Lâm Sở đã bày bữa sáng ra bàn, trong chén cháo để sẵn muỗng, trứng luộc trà đã lột vỏ, bánh bao đặt trên dĩa nhỏ, sữa đậu nành đã được cấm ống hút. Lâm Sở giang hai tay nói: “Đánh răng xong? Nhanh, hun chồng một cái rồi ăn sáng.”

Mộc Thần lật người, nhanh chóng chạy tới bàn ngồi cầm bánh bao cắn một cái, lại nhấp một hớp sữa đậu nành.

Lâm Sở ôm mặt, cả người giống như bức tranh ‘Tiếng thét’ của họa sĩ Edvard: “Đệt! Vợ vô lý quá!”

“Không cho nói ‘Đệt’.” Mộc Thần bóp dẹp bịch sữa đầu nành mới vừa uống xong, nghiêm túc kiểm điểm lại mắt nhìn chọn bạn đời của mình.

Này thì mê trai đẹp! Này thì chỉ biết nhìn bề ngoài! Này thì yêu từ cái nhìn đầu tiên!

Đây là bệnh thần kinh saoooooo!?

“Oke nà.” Lâm Sở chỉnh tề cúi đầu húp cháo.

“Không cho phép ‘nà’. ” Mộc Thần rất muốn đánh người.

Lâm Sở đau buồn thở dài, nói: “Bảo bảo biết rồi.”

Tại sao cứ kêu hôn vợ liền trở nên hung dữ vậy? Có phải là dùng tin nhắn bán manh sẽ tốt hơn không? Bạn online các loại! ヽ(≧Д≦) ノ

Mộc Thần nheo mắt lại nhìn nam thần nội tâm vô cùng phong phú: …

“Được rồi, hôm nay cậu có dự định gì không? ” Lâm Sở hỏi.

Mộc Thần suy nghĩ một chút, nói: “Không có, sao vậy?”

Lâm Sở phấn chấn nói: “Giang Hàn hôm nay tới tìm tớ, chúng ta ra ngoài ăn đi?”

Bạn trai hiếm khi bình thường được 30 giây, Mộc Thần vô cùng cảm động, lập tức nhận lời: “Được, mấy giờ?”

“Định buổi trưa đến, đúng lúc đi ăn luôn.” Lâm Sở liếc nhìn đồng hồ, “Để tớ hỏi anh ấy xem sao.”

“Ừ.” Mộc Thần quệt miệng, cầm điện thoại vào phòng mình, nhìn Lâm Sở đi theo như cái đuôi nói: “Tớ gọi điện thoại, cậu đừng đi theo.”

Lâm Sở đứng ở cửa, dùng hai ngón tay bịt lỗ tai lại: “Yên tâm, tớ không nghe.”

Cuối cùng Mộc Thần bình tĩnh khóa lại.

Lâm Sở ở bên ngoài cào cào cửa, sau khi thấy Mộc Thần thật sự không để ý tới mình, đành đi tới ghê sofa nằm ghi lại nhật ký yêu đương hôm nay, vì viết nhật ký yêu đương hắn đã lập một cái ID weibo riêng, không ai hay biết, followers cũng chỉ có 1, nội dung toàn xoay quanh một người, dự định viết nhiều nhiều rồi đưa cho Mộc Thần xem, muốn tạo một niềm vui nho nhỏ cho cậu.

10.3

Mộc Thần trái lo phải nghĩ, sợ Lâm Sở nghe, cuối cùng gửi một đoạn tin nhắn qua wechat cho ca ca, nói mình dạo gần đây có hai lần không thể khống chế mà biến thân, bất quá chi tiết tình huống khi đó Mộc Thần không dám nói.

Tin tức vừa gửi xong chưa tới 1 phút, Mộc Phong đã gọi lại.

Mộc Thần lo lắng không yên bắt máy: “Alo, anh.”

Giọng của Mộc Phong ẩn chứa sự tức giận: “Em phát hiện mình không thể khống chế biến thân?”

Mộc Thần dè dặt tìm từ: “Hai lần, cách nhau chừng mấy ngày. “

Mộc Phong nghiến răng đến đầu kia điện thoại còn nghe thấy: “Lúc đó em đang làm gì? “

Mộc Thần mặt đỏ lên, qua loa lấy lệ nói: “Không có gì, chỉ… chỉ có một mình.”

Mộc Phong: “Em xác định? Một mình?”

Nhớ tới lời Hà Hi nói mấy hôm trước, Mộc Thần chột dạ, quyết định cứ giấu một thời gian, về sau sẽ từ từ kể chuyện mình yêu đương, nên hàm hồ vâng một tiếng, nói: “Một mình.”

Bên kia điện thoại im lặng một lúc, sau đó thanh âm trầm ổn của Mộc Phong lại truyền đến: “Em không cần lo, đây là hiện tượng bình thường.”

“Ah, lúc trước tại sao chưa từng bị?” Mộc Thần đã yên tâm hơn.

“… Không có chuyện gì lớn, sau này anh nói cho em nghe.” Mộc Phong nói, đột nhiên đổi chủ đề hỏi: “Em ở đâu? Hôm nay không đi học sao?”

“Không có, hôm nay thứ bảy.” Mộc Thần nghịch nút trên áo ngủ, nói: “Em ở nhà, vẽ tranh, học kỳ này đồ án hơi nhiều.”

“Ừ, cố lên.” Mộc Phong lại hỏi thăm chút chuyện của cậu, sau đó cúp điện thoại.

Mộc Thần xoay xoay thắt lưng, lấy wacom mở máy tính ra, nhìn màn hình ngây người một lúc. Truyện ‘Nam thần và người sói’ không có update gì mới kể từ lúc cậu và Lâm Sở chính thức quen nhau, mấy ngày nay độc giả ở đáy hố oán niệm như muốn dìm chết cậu, chỉ là Mộc Thần thật sự không có linh cảm, trước đây mỗi ngày mất ăn mất ngủ vẽ là bởi vì mong mà không được, vẽ để phát tiết sự tưởng tượng của mình, mà bây giờ…

“Lâm-Sở. Lâm-Sở. Lâm-Sở…” Giống như muốn khắc sâu hai chữ này, Mộc Thần lặp đi lặp lại, gọi tên một hồi bỗng ngượng ngùng le lưỡi, cười lộ ra hai cái răng khểnh.

Tuy bệnh nam thần thật sự rất nặng…

Nhưng bây giờ thật rất hạnh phúc nha.