Phong Cách Chơi Game Của Tôi Không Giống Người Thường

Chương 56




Đời người quá mong manh, như bông tuyết dưới ánh lửa mùa hạ, có thể dễ dàng biến mất vào nhân gian.

Căn biệt thự lúc này tràn ngập bóng ma, trở thành một thế giới của riêng mình, ngay cả ánh mặt trời dù chỉ một chút cũng không thể xuyên qua. Cùng với sự giúp đỡ của Hà Ngọc Sâm và Hà Ngọc Ninh, cậuta chắc chắn 100% rằng mình sẽ chuyển đổi thành đồng loại thành công. ( Aka.. làm quỷ)

“An An, đừng lo lắng, anh rất nhẹ nhàng nhẹ nhàng, sẽ không làm cho em đau.” Đầu ngón tay trắng nõn đến trong suốt của người đàn ông chạm vào lông mày thanh niên, tinh tế vuốt ve, cảm giác ớn lạnh lan tràn, khiến Quý An không thể di chuyển.

Hà Ngọc Ninh dùng sức đè chặt hai tay Quý An, một tay còn lại đè lên đùi cậu: "Chúng ta đã chuẩn bị xong thuốc, uống đi, yên tâm ngủ đi."

Quý An thân thể cứng đờ, đại não chạy nhanh, trong lòng thơm ngát.

Người bình thường yêu đương đòi tiền, quỷ yêu đương đòi mạng a! Đó là sự thật, nó không chứa bất kỳ sự giả dối nào.

" Hai người sẽ gϊếŧ tôi hả?"

Hà Ngọc Sâm nói một cách hoa mỹ: "Đó là để chào đón một cuộc sống mới."

........

“Trước khi chết, tôi còn có vài câu hỏi.” Thanh niên mím chặt môi mỏng, hai mắt đầy nước suối, bởi vì sợ hãi mà co rút lại, giống như một con mèo đối mặt với trừng phạt, đáng thương mà đáng yêu.

Hà Ngọc Sâm muốn nói rằng nó sẽ giống như vậy nếu cậu ấy trở thành một con ma và hỏi lại lần nữa.

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ của cậu, lòng anh dịu lại: "Em nói đi."

"Mấy ngày nay khi tôi ở biệt thự, người hầu đi lại, nhà họ Hà nói chuyện với tôi đều là bóng ma của quá khứ sao?"

Sợ Hà Ngọc Sâm không hiểu, Quý An nói thêm: "Tóm lại là... quay ngược thời gian? Tôi cảm thấy rất kỳ lạ vào ngày hôm sau khi đến đây. Lúc đó là mùa hè và tôi vẫn ở nhà, nhưng Hà Trí Viễn đã đeo bạc. -màu hai mảnh. Một bộ đồ, như thể sẵn sàng để đi ra ngoài. "

Nó từ lâu đã bị mắc kẹt bởi những trận lở bùn và không thể thoát ra ngoài.

“Ừ.” Hà Ngọc Sâm gật đầu, “Trong biệt thự này, quá khứ cứ lặp đi lặp lại.” Sau hai giây dừng lại, gã cười khúc khích, “Em không nghĩ là rất thú vị sao? Em biết mình sắp phải đối mặt với điều gì không?, nhưng vẫn phải thực hiện nó từng bước hướng tới cái chết. "

Nhắm mắt hít một hơi thật sâu, Quý An nói: "Trước khi tôi và các bạn cùng lớp đến, còn có ai đến đây không?"

"Không có." Hắn không chút do dự lắc đầu, " Tại sao hỏi cái này?"

“Một chút… tò mò.”.

Quý An vui mừng khôn xiết nhưng trên khuôn mặt vẫn còn nét co rút. Đôi khi điều không thể là có thể.

Nó chỉ là hệ thống trò chơi, và nó là một hố kép.

Hệ thống không nói rằng chủ nhân của ngôi mộ sẽ ở trong biệt thự, nhưng câu nói của nó - "Ai là người? Ai là ma?" Đang gây hiểu lầm cho người chơi. Một gợi ý tinh tế - tìm con ma trong biệt thự, và bạn có thể xóa cấp độ.

Nhưng trên thực tế, những người trong biệt thự này đã chết vào tháng Năm và tháng Sáu.

Người mới chết hai ba tháng làm sao có mộ cổ?

Chủ nhân thực sự của ngôi mộ, nếu không phải ma nữ tóc dài tấn công cậu, thì đó chính là Thường Như... Không! Đó là người nhập vào Thường Như.

Vấn đề này, ở đầu trò chơi, có một gợi ý nhỏ.

Ngày đầu tiên đến biệt thự, bọn họ đã bị quản gia quay lưng, trò chơi chắc chắn sẽ không giao cho họ một nhiệm vụ mà họ phải nhận thua. Nếu lúc đó Quý An vô dụng, còn sót lại một ít người, trước khi hệ thống thất bại, bọn họ đương nhiên hiểu được chủ nhân của mộ không phải ở trong biệt thự, mà là trong số họ.

Hố cha trò chơi, rất xứng đáng danh tiếng.

Quý An thở dài với những thăng trầm của cuộc sống, chỉ cảm thấy rằng nhiệm vụ này gần như đốt cháy tế bào não của cậu.

Thấy cậu không nói, Hà Ngọc Sâm ánh mắt đảo qua, hiển nhiên là bị phân tâm. Bị chọc khí cười, hiện tại suýt chút nữa bị gϊếŧ, nhưng vẫn nghĩ về những điều khác, nó thực sự... khó chịu.

"Còn câu hỏi nào khác không?"

“Ừ!!!” Quý An định thần lại, trợn tròn mắt, ngẩng đầu nhìn Hà Ngọc Sâm khẽ cau mày, với vẻ mong manh đáng thương, cậu cố gắng hết sức để kìm nước mắt, “… các người cứ gϊếŧ tôi đi, Được chứ?"

Ha Ngọc Sâm & Hà Ngọc Ninh tỏ vẻ khó hiểu: "Hả?"

"Tôi chỉ là một người bình thường. Ở trong hoàn cảnh này, nhất định không thể chạy trốn." Thiếu niên cười khổ, vẻ mặt u sầu, dường như đang chìm đắm trong nỗi buồn, Hà Ngọc Sâm sờ sờ mái tóc mềm mại an ủi.

"Nhưng..." Người thanh niên đột ngột lên tiếng, "Bạn bè của tôi vô tội, và không cần bạn bè của họ. Đừng làm họ bị thương, hãy để họ ra khỏi đây, được không?"

Đối với bạn bè của Quý An, Hà Ngọc Sâm hoàn toàn không quan tâm.

Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của người thanh niên, gã không muốn làm cậu buồn thêm nữa, nhìn Hà Ngọc Ninh xong, cả hai đồng loạt gật đầu: “Chỉ cần bọn họ còn sống, ta sẽ không động vào bọn họ. "

"Tuyệt vời!cảm ơn nhed."

Việc trẻ không bắt được sói là điều bất đắc dĩ.

Quý An nghiến răng, nhắm mắt hôn Hà Ngọc Sâm đến đỏ mặt. Nụ hôn của cậu thực sự rất vụng về, hàm răng của cậu vô tình gõ vào má người đàn ông, cắn ra một vết răng nông.

Nhưng dù vậy...

Hà Ngọc Sâm vẫn ngốc nghếch bụm mặt từ bá khí trắc lậu quỷ trạch chủ nhân, biến thành vui tươi hớn hở Husky.

Quý An cúi đầu, áp tay phải lên môi, ánh mắt đầy u sầu. Cậu ở bẩn, cậu không còn là An An đơn giản như trước nữa.

Hà Ngọc Sâm tưởng cậu ngại ngùng, định ôm cậu và yêu cậu. Hà Ngọc Ninh, người nãy giờ vẫn bị bỏ qua, nhấc cả người với vẻ mặt u ám lên, ném lên sô pha, dùng sức đè cậu ra.

"U??"

Quý An ngơ ngác nhìn lên, mờ mịt.

Tóc của Hà Ngọc Ninh rất dài, dài đến ngang lưng, mái tóc màu trắng tự nhiên trông không hề xỉn màu, rối bù mà có độ bóng mượt, lông mày và lông mi cùng màu mang đến cho y một vẻ đẹp vô cùng huyễn hoặc.

Y trầm tính hơn Hà Ngọc Sâm rất nhiều.

Lúc này, y vô cảm nhìn Quý An, không nói lời nào, nhưng đôi mắt hồng nhạt kia hình như có chút...ủy khuất?

Quý An, người bị con thú to lớn mắc kẹt, tim đập nhanh hơn, hơi thở trở nên thận trọng hơn: "Em... em cũng muốn hôn sao?"

Người đàn ông gật đầu.

Q úy An: "..." Được rồi! Bị kỷ luật mất.

Vì nằm trên sô pha mà chân bị ép nên cậu không thể gắng sức được, trong lúc tuyệt vọng Quý An chỉ biết vươn hai tay ra quàng lấy cổ người đàn ông, dùng sức mình đứng dậy hôn lên rất khó khăn.

Môi lạnh, hơi thở lành lạnh.

Dù sao thì... không khó chịu.

Hà Ngọc Ninh ôm cậu bằng trái tay và chủ động hôn sâu hơn. Môi và răng của hai người hòa quyện vào nhau, nhưng cậu là người duy nhất thở giữa hơi thở của họ.

“Được rồi, đủ rồi.” Hà Ngọc Sâm cắt ngang sự tiếp xúc gần gũi giữa hai người bằng một nụ cười, trong tay cầm một lọ thuốc ngủ, đặt lên đầu gối thiếu niên đang thở không ra hơi, nhìn hai má ửng hồng, cảm thấy đáng tiếc a

Sẽ không bao giờ nhìn thấy nó nữa.

Nhưng cuối cùng lại là ham muốn chiếm hữu chiếm thế thượng phong.

Người ta là phàm phu, thà rằng đợi đến sau này, chi bằng chết ở trước mặt gã.

“Đợi đã… đợi đã.” Quý An lau khóe môi, trên môi dường như có một cảm giác tê dại dễ chịu, xoa vài lần liền biến mất. “Tôi có một… yêu cầu nhỏ khác.”

Vừa dứt lời, nhìn thấy vẻ mặt không hài lòng của bọn họ, cậu nhanh chóng bổ sung: "Người cuối cùng."

"Thực sự là yêu cầu, không phải chậm trễ?"

Cả hai không quan tâm đến việc đáp ứng mong muốn của Quý An, họ không muốn bị lừa dối.

"Đương nhiên là không." Quý An lắc đầu nguầy nguậy, "Anh có nhớ cô gái đi cùng chúng ta không? Dù sao tôi cũng thấy cô ấy hơi kỳ lạ... Thật không thoải mái.tôi luôn nghĩ cô ấy sẽ làm tổn thương bạn bè của mình."

Thấy cả hai không ngắt lời, Quý An nói tiếp: “Vậy tôi muốn nhờ anh… nhìn xem cô ấy.” Nói xong, như nghĩ ra điều gì đó, nam thanh niên nói thêm: “Còn có phía trước tập kích quá ta tóc dài nữ quỷ, có thể cùng nhau bắt được sao?"

Thường Như là Thường Như, và con ma bị ám là con ma bị ám, cần phải có được tên chính xác để gửi để hoàn thành nhiệm vụ.

Hà Ngọc Sâm: "Yêu cầu cuối cùng?"

Qúy An gật đầu khẳng định: "Ừ! Cái cuối cùng. Nhưng, được không?"

“Vì đó là nguyện vọng cuối cùng của em, tôi tất nhiên chúng tôi sẽ đáp ứng cho em.” Hà Ngọc Sâm trìu mến bóp dái tai mềm mại của người thanh niên, và gã đặt thuốc ngủ trên bàn cà phê, “Nếu em nói dối chúng tôi, thì sẽ nhốt em lại đó nhaa”.

Quý An: "... Ồ."

Cùng một trò chơi, cùng một loại hình Boss.

Nó không chỉ là một ngôi nhà nhỏ màu đen sao? Cậu ấy không sợ!

Vì họ đã đồng ý yêu cầu của Quý An, Hà Ngọc Sâm và Hà Ngọc Ninh đương nhiên sẽ không chậm trễ, và nếu họ hoàn thành sớm hơn, họ có thể biến thanh niên thành đồng loại sớm hơn, để đêm dài lắm mộng

"Đi, tôi dẫn em đi tìm cô ta."

Quý An hai mắt sáng lên: "Được rồi!"

Phòng phát sóng trực tiếp:

[Sau khi xoắn xuýt, tận mắt chứng kiến

BOSS bị lừa thành gà tân binh, mị có chút xót xa. 】

[ngụy * song bào thai huynh đệ công & da bạch mạo mỹ tiểu đáng thương chịu, cái này CP ta có thể!!! ]

[BOSS thật thống khổ, hắn trở thành một người công cụ không có cảm xúc, châm nến. 】

【 Châm nến +1.】

Cú đánh của Quyd An không được thông minh cho lắm Sở dĩ Hà Ngọc Sâm và Hà Ngọc Ninh bị lừa là vì họ tin vào sức mạnh của bản thân và tin tưởng tuyệt đối vào bản thân.

Ngay cả khi Hà Ngọc Ninh đã nhìn thấy Quý An sử dụng thẻ công cụ, mặc dù sức mạnh đó rất mạnh, y có thể phá vỡ nó.

***

mặt khác--

Qúy Nhiên và những người khác chết lặng khi lên đến tầng hai.

Cầu thang từ lầu hai lên lầu ba dường như bị xóa sạch, dù có làm gì đi nữa cũng không để lại dấu vết. Lệ quỷ thực sự sẽ không tới bắt bọn họ, nhưng mà... người bên kia hiển nhiên cũng sẽ không giúp bọn họ.

Quys Nhiên cảm thấy áy náy: "tôi phải làm sao bây giờ?"

Tống Trường Khê liếc mắt nhìn xung quanh: "Trước tiên đi tìm Thường Như."

Hai người ánh mắt nghi hoặc: "????"

“ Thường Như chắc cũng giống như chúng ta bây giờ, không thể lên tầng ba được. Không biết tại sao… Tôi có chút lo lắng về bóng ma trên người cô ấy.” Tống Trường Khê xoa xoa thái dương, “Sau khi tìm thấy cô ấy, biết đâu sẽ thấy bất ngờ. "

Cả hai gật đầu đồng ý.

Dù sao thì bây giờ không còn cách nào khác.

Biệt thự rất lớn, xung quanh đều có lệ quỷ, cho dù trước đó ngươi chấn động cũng không có nghĩa là sau này sẽ không xuất phát, vì an toàn tính mạng, ba người không tách ra, tốc độ tìm kiếm tự nhiên cũng chậm lại.

Không biết đã qua bao lâu, lệ quỷ trong biệt thự đột nhiên không yên, chạy loạn.

"Những gì đang xảy ra ở đây?"

"không biết."

Ba phút sau, dường như họ đã nhận được tin tức nào đó, thân hình của lệ quỷ đột nhiên đông cứng lại, rồi họ lao đến chỗ cũ.

Đây... có vẻ như là một trường hợp đặc biệt.

Ba người không còn do dự nữa, đi theo phía sau, chạy ra khỏi biệt thự, cách đó không xa đến chỗ ở của người hầu. So với khu biệt thự thì bình thường hơn nhiều, phòng ốc không lớn, không khí nồng nặc mùi khói bụi.

Tại một trong những phòng của người hầu, họ nhìn thấy Thường Như.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Quý An: Tiết tháo gì đó, rớt thói quen 【 miêu miêu thở dài jpg]