Phong Cách Chơi Game Của Tôi Không Giống Người Thường

Chương 50




Đêm nay trời tối, mây đen che khuất ánh trăng, bên trong là bóng tối im lặng.

Quý An mở to mắt nhưng chỉ thấy một bóng đen mờ ảo, đầu ngón tay dường như vẫn còn lưu lại cảm giác lạnh lẽo và nhớp nháp, dưới nỗi sợ hãi khổng lồ, cảm xúc của cậu bình tĩnh lạ thường.

Đây là phản ứng giật đầu gối của bệnh tim nhiều năm, không vận động được, hoảng sợ nhưng vẫn phải giữ được bình tĩnh.

Những ngón tay mảnh khảnh của cậu xoa vào vách tường, Quý Nhiên đang say giấc nồng bên cạnh cậu như chìm đắm trong giấc mộng đẹp, cậu dựa vào giường không nói một lời, do trời tối, tầm nhìn của cậu bị che khuất và không thể thấy được rõ ràng.

Trái ngược với bản thân, có người ở đầu giường có thể nhìn thấy rõ ràng mọi cử động nhỏ của cậu.

“Thật sự không uống sao?” Người đàn ông cười khúc khích, cúi xuống hôn mu bàn tay của người thanh niên rồi véo nó một cách trìu mến “Vừa rồi tôi khát, nhưng giờ tôi đã đổi ý rồi.”

Quý An: “... ai? "

" Nếu tôi nói với em, thì có phần thưởng nào không? "

".....Ngươi muốn gì? "

Quý An vừa hỏi, vừa thầm nghĩ không ổn. Thật tình cái trò chơi rách này luôn thích hố người khác,để lại trong cậu quá nhiều bóng ma. Thật vậy, người đàn ông ngồi bên cạnh nhìn cậu trịch thượng, với giọng nói ngọt ngào và lưu luyến: “Anh muốn em.”

Quý An: “…” Đừng hỏi, hỏi là một cỗ máy cảm xúc.

“ Em sẽ đáp ứng sao? Khẳng định là không.” Hắn tự lẩm bẩm moitj mình.., rồi ngược lại chuyển chủ đề, “…Tôi đột nhiên xuất hiện, em không sợ hãi sao?”

“Nếu biết người khác sẽ sợ, vậy vì cái gì còn muốn làm như vậy?”

“……”

Thanh niên không chút do dự phun tào: “ Không thú vị gì hết.”

Quý An thái độ quá tự nhiên, quá thẳng thắn, ngược lại làm nam nhân có chút không biết làm sao, nghẹn nửa ngày, mới nghẹn ra một câu: “…… Xin lỗi.”

“Được, tạm gác vấn đề này.” Quý An rầm rà rầm rị uống xong nửa chén nước, đem ly nước một lần nữa đặt ở trên tủ đầu giường, nằm trên giường xua xua tay, “ Tôi mệt, muốn ngủ, good night.”

Nam nhân: “????” Ngươi làm quần què gì vậy, là quỷ cũng không cho mặt mũi sao?

Hắn không thể tin tưởng hỏi lại: “Ngươi liền…… Ngủ?”

“Bằng không thì sao.”

“……”

“ Anh chẳng lẽ còn muốn cùng tôi thưởng nguyệt ngâm thơ?” Quý An nửa khuôn mặt chôn ở chăn mỏng, chỉ có một đôi xinh đẹp mắt đào hoa lộ ở bên ngoài, ánh mắt thủy lượng, khí chất nhu hòa.

Hắn lập tức xem ngây người, ngơ ngơ hỏi: “Không thể sao?”

“ Tỉnh lại đi chàng trai.” Thanh niên trừng hắn một cái, chỉ vào ngoài phòng cuồng phong gào thét, “Hôm nay trời cả đầy mây, một bóng sao trăng còn không có.”

Nam nhân biệt biệt nữu nữu hỏi lại: “Kia thơ từ ca phú ——”

Quý An đúng tình hợp lý: “ Tôi thất học.”

“…… Nga.”

Là đồ cổ 300 năm trước, ở tinh tế, còn không phải là thất học sao. Liền tính bối cảnh thế giới này là địa cầu nhiều thế hệ lại như thế nào, cậu nói là thất học chính là thất học.

Như vậy nói mấy câu, phòng phát sóng trực tiếp các bạn nhỏ đều cười điên rồi.

【 thiên a, này cũng dám cộc lốc với BOSS đi. 】

【 ngu người, tui thế mà cảm thấy hắn có điểm đáng thương, lại có điểm đáng yêu, trời ạ! Mau tới đánh tỉnh tui điii. 】

【 nhìn chủ phòng mà ta cảm thấy ta lại có thể chơi 《 Đệ Tam Kỷ Nguyên 》. 】

【 lầu trên xin đừng đi, mị lúc trước cũng đã khờ dại nghĩ vậy, liền thí nghiệm một ván, nhìn tâm hồn đáng thương của mị này, các hạ liền rõ, đối diện BOSS thủ đoạn dị thường tàn nhẫn. 】

【 tân cắt nối biên tập phim mini, mỹ nhân ngư công & tra lãng chủ phòng thụ, thỉnh đại gia nhiều hơn quan khán ~】

【 thảo, tỷ muội lầu trên, xin cắt một cái quỷ công video oa, tui có một bằng hữu nói hắn muốn nhìn. 】

【 thật không dám giấu giếm, tui cũng có một cái bằng hữu. 】

【 vô trung sinh hữu 2333. 】

Lại một lần phát sóng trực tiếp, BOSS đối Quý An ưu ái có thừa, bộ dáng toàn tâm toàn ý, khiến cho rất nhiều đại lão võng hồng chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nhưng dù sao cũng chỉ là một chủ phòng mới, cho dù cảm thấy không thể tưởng tượng, cũng suy đoán có thể là nhân ngư BOSS tới kỳ động d.ục, cần thiết tìm kiếm bạn lữ, chỉ may mắn gặp được.

Nhưng mà lúc này đây……

Thần quái phó bản, động d.ục kỳ? Ha, từ khi nào quỷ sẽ có kỳ động d.ục. Quỷ quái BOSS tiếp tục cho không, nhìn một cái đầu giường ôn ( chi) hinh ( han) chờ đợi, bưng trà rót nước, còn muốn cùng chủ bá nói chuyện nhân sinh.

Ở vô số chủ phòng giãy giụa cầu sinh, cậu ta là điểm sáng.

Quá trình Quý An phát sóng trực tiếp, bị tiểu bộ phận các fan cầm đi cắt nối biên tập, lại ngược lại ngọt CP, muốn ngừng mà không được, lại vừa nghe là 《 Đệ Tam Kỷ Nguyên 》 BOSS, mọi người càng là thẳng hô không có khả năng.

Dòng chảy bên ngoài thoát ra, bên trong có đầy đủ sức mạnh.

Trong đám người hâm mộ, cùng với khán giả tò mò vây quanh, phòng truyền hình trực tiếp Quý An lấy tốc độ cố định, dần dần đẩy về phía trước công kích, từ đầu là trang thứ ba, mặt sau đó khoan xuống đến đầu trang thứ hai.

Chờ lúc này bên giường trò chuyện qua đi, lại nghênh tiếp một cái cao trào, trực tiếp xông lên đầu trang.

Lượng truy cập của trang đầu tiên và trang thứ hai hoàn toàn khác biệt, hầu hết mọi người đều xem truyền hình trực tiếp, hoặc xem trang đầu tiên, nếu không thích trang đầu tiên, họ có thể lên kênh tìm kiếm.

Sau khi chiêu mộ loại sau, trang chủ thứ nhất chiếm lĩnh phần lớn cường giả, trực tiếp cắt giảm 90% lượng truy cập.

Chỉ 10% cuối cùng còn lại, có thể tiếp tục phiên trang.

Sau khi vào trang đầu tiên, lượng truy cập chảy vào, rất nhiều người xem sắc mặt người xem, nhìn thấy chủ phòng lớn lên xinh đẹp, lần đầu tiên là một đợt thưởng, phát sóng trực tiếp hậu trường đột nhiên tăng lợi nhuận..

***

Quý An tỉnh lại, nếu không phải nhìn đến trên tủ đầu giường cái ly không, phải cho rằng chính mình nằm mơ, xoa xoa huyệt Thái Dương, trong lòng đối với người đêm qua, kỳ thật đã có phỏng đoán.

Rửa mặt qua đi, như thường lui tới giống nhau, cùng Quý Nhiên đi xuống lầu ăn cơm.

Lần này trên bàn cơm, Hà Ngọc Sâm không có tới, một ngày không thấy, Hà Ngọc Ninh lại xuống lầu. Đứa trẻ vẫn là kia vẫn bộ dáng gầy yếu, một bộ quần áo giống như băng tuyết.

Có lẽ là tối hôm qua suy đoán, đám người Tống Trường Khê, đều ở nơi tối tăm quan sát đến tiểu hài nhi.

Hà Ngọc Ninh ngồi ở vị trí của Hà Ngọc Sâm, cái miệng nhỏ ăn bữa sáng, mặt vô biểu tình mặt, nhìn thấy Quý An, tức khắc nhu hòa rất nhiều, cong cong khóe môi, nhỏ giọng kêu lên: “An An.”

Quý An sắc mặt bất biến xoa xoa đầu của cậu, tựa như một anh trai nhà bên yêu quý em trai: “Thân thể thế nào?”

Ngọc Ninh chậm rì rì gật đầu: “ Rất tốt ạ.”

“Vậy là tốt rồi.”

Quý An thu hồi tay, vuốt ve đầu ngón tay, ấn, không phải quỷ sao?

Sáng sớm 7 giờ 25, rõ ràng là ngày mùa hè, nhưng ngoài phòng lại âm u, trong nhà ánh sáng không đủ. Hà Trí Viễn ăn mặc tây trang màu xám bạc, sắc mặt so với hôm qua, càng thêm khó coi vài phần.

Trình Mỹ Vân như cũ trang điểm khá dày, thấy không rõ thần sắc, quần áo thời thượng, phảng phất tùy thời có thể đi tham dự tiệc tùng.

Hà Ngọc Ôn không có tới ăn bữa sáng.

Quý An uống sạch bên miệng sữa bò, thấp giọng cùng Hà Ngọc Ninh lời nói khách sáo: “Hôm nay nhà anh trai em như thế nào không có tới, là thân thể không thoải mái sao?”

“ Anh ấy miệng kêu đau, bụng cũng đau.” Hà Ngọc Ninh trong miệng manh manh nói, khuôn mặt nhỏ lại tràn ngập đạm mạc, “An An hỏi cái này, là quan tâm hắn, thích hắn sao?”

Quý An: “…… Là quan tâm thông thường...”

Liền tính Hà Ngọc Sâm là lệ quỷ, gã cũng chưa làm gì cậu ; nếu phỏng đoán sai lầm, thì gã không phải, Hà Ngọc Sâm đối cậu còn khá tốt, miễn cưỡng cũng là bằng hữu.

“Không thích sao?”

Quý An lắc đầu.

“Kia An An thích ta nga” Tiểu hài nhi ngẩng đầu nhìn về phía thanh niên, con ngươi màu hồng nhạt mang theo nhiệt liệt ý cười, “Chờ em trưởng thành, An An liền cùng em ở bên nhau.”

Quý An: “……”

Mọi người nghe lén: “……”

Hằng ngày hoài nghi chúng tôi chơi không cùng trò chơi, tâm hảo mệt.

Quý Nhiên biểu tình càng thêm phức tạp, muốn nói lại thôi nhìn Quý An nửa ngày, cuối cùng vẫn là không nín được: “…… Ca, đây là ngươi trong miệng tình huynh đệ thuần khiết?”

Quý An trầm mặc ba giây, cưỡng từ đoạt lí: “…… Tui thực thuần khiết.”

“…Nga.”

Bữa sáng thời gian không dài, dùng cơm sau khi kết thúc, trừ bỏ Hà Ngọc Ninh, người Hà gia không có bóng dáng, mọi người sớm đã thói quen, năm người dựa theo ngày hôm qua ước định, tụ tập lại.

Thường Như nửa nằm ở trên sô pha, có chút không vui: “ Nếu cứ ở chỗ này ngồi, lại không thể thông quan.”

Quý An còn đang suy nghĩ Hà Ngọc Sâm sinh bệnh, răng đau còn hảo, đau bụng nói…… Hẳn là yêu cầu đi bệnh viện đi, vạn nhất là viêm ruột thừa nói, là có thể đau chết người.

Tưởng tượng đến Hà Ngọc Sâm, trong đầu Quý An, nghĩ đến cánh tay trắng bệch bệnh trạng của nam nhân, mạch máu rõ ràng có thể thấy được, đã cổ quái lại tươi đẹp, mang theo sự mỹ cảm đặc thù.

Từ từ! Quý An trong đầu hiện lên nào đó đồ vật.

Cậu nhìn về phía Hà Ngọc Ninh, thấp giọng dò hỏi: “Ca ca em miệng đau…… Là như thế nào đau?”

Hà Ngọc Ninh ngửa đầu, hé miệng, lộ ra một loạt răng sữa chỉnh tề đáng yêu, cậu bé chỉ vào lợi: “ Là cái này, tất cả đều sưng, còn có chảy máu nữa.”

“Nói như vậy, là rất nghiêm trọng.” Quý Nhiên xoa xoa cằm, “Đáng tiếc đường núi như thế, không có biện pháp mua thuốc.”

“Khoan đã.” Quý An biểu tình ngưng trọng, “Ngày hôm qua Tống Trường Khê ở trên lầu tìm được đồ vật, là thủy ngân đi.”

Tống Trường Khê gật gật đầu, đột nhiên trừng lớn đôi mắt: “ Cậu là nói ——”

“ Nhiễm độc thủy ngân.”

“ Người trúng độc thủy ngân trúng độc người, sẽ suy nhược tinh thần, mất ngủ, tính tình dễ bạo dễ giận; lúc sau sẽ lợi sưng đau, dễ xuất huyết, đồng thời tay run.” Quý An lên mạng lục soát một chút, “Còn có một bộ phận người sẽ xuất hiện đau bụng…”

Liền trước mắt mới thôi, Hà Ngọc Sâm bộ dáng biểu hiện ra ngoài, thực sự trúng độc thủy ngân đi.

“Chúng ta đi lên xem.” Quý An đem điện thoại di động thả lại túi, một tay đem Hà Ngọc Ninh ôm lên, “Em có thể mang chúng ta đi lầu 3 không?”

Hà Ngọc Ninh gật gật đầu: “Hảo nga.”

Lúc này người hầu vội vàng quét tước vệ sinh, cho dù có chú ý tới bọn họ, cũng chỉ là ngắm liếc mắt một cái, sẽ không nói nhiều, được Hà Ngọc Ninh dẫn dắt, mấy người bọn họ dễ dàng lên lầu 3.

Lầu 3 so ngày hôm qua thoạt nhìn càng âm trầm, qua một hồi lâu, Quý An mới miễn cưỡng thích ứng với ánh sáng ảm đạm.

Cậu dựa theo ký ức, đi tới trước cửa phòng Hà Ngọc Sâm, gõ gõ: “Hà Ngọc Sâm, anh có ở bên trong không?”

Không người lên tiếng.

Quý An trong lòng trầm xuống, lại lần nữa gõ vang cửa phòng, thanh âm lớn vài phần: “Hà Ngọc Sâm!!!”

Vẫn là không có người trả lời.

Quý An liền cố gắng cũng không nhiều năm như vậy tay cầm khóa cửa, hướng phía dưới xoay người, không khóa cửa mở, Quý An liền trực tiếp xông vào, còn lại đồng đội theo sát.

Phòng bên trong lớn, rèm che một nửa, bên ngoài phòng u ám, ánh sáng hắt vào nhà.

Hạ Ngọc Sâm nằm ở trên thảm mềm mại, máu đỏ tươi từ phía sau chảy xuống, bôi lên màu vôi áo ngủ, gã hơi nhíu mày, vẻ mặt có chút đau lòng, như là vô pháp thoát khỏi những cơn ác mộng.

Ngoài phòng gió hú, Quý An hít sâu một hơi, đưa tay sờ mũi người bên cạnh.

Không có hô hấp.

Thân thể của gã đã tiêu tán đi hơi ấm, không còn có thể cực nóng trước mặt, giống như cạn kiệt nước thật lâu, chạm vào có chút lạnh.

Tác giả có điều muốn nói:

Quý An:????

Hà Ngọc Sâm: Đừng nghĩ lung tung jpg