Phong Cách Chơi Game Của Tôi Không Giống Người Thường

Chương 49




Trước mắt chỉ có Quý An là người duy nhất đã gặp Hà Ngọc Ninh cho đến nay.

Đứa trẻ gầy gò, mảnh khảnh, hình như chỉ mới năm sáu tuổi, cho dù là do bệnh tật, còi cọc thì tuổi của nó cũng không quá mười tuổi.

Nhưng Hà Ngọc Ôn năm nay đã 21 tuổi, theo mẹ về gia đình Hà năm 8 tuổi, nghĩa là mẹ của Hà Ngọc Sâm và Hà Ngọc Ninh đã mất ít nhất mười ba năm.

Làm thế nào một người chết có thể thụ thai và sinh ra một đứa trẻ?

Vu Nhất Chu: “Vậy… cậu ta...Ngọc Ninh là quỷ à?”

“Tôi chỉ phỏng đoán thôi.” Quý An lắc đầu không chắc chắn, “Tình hình cụ thể phải tìm hiểu thêm mới biết được.” Ngừng một chút, hình như cậu ta nhớ ra cái gì đó, đột nhiên nói thêm: “Nhân tiện, hôm nay tôi đã lên tầng ba.”

Ngay khi giọng nói đó rơi xuống, bốn người còn lại đồng loạt nhìn cậu.

“Tầng ba thế nào?”

“ Anh có tìm thấy gì quan trọng không? Anh lên như thế nào? "

Hà Ngọc Sâm đưa tôi lên. Lúc đó anh ta ở bên cạnh tôi, người nhà họ Hà đang nghỉ ngơi ở đó nên tôi không dám thăm dò nhiều." Khi Quý An nói, cậu ấy vẽ sơ đồ tầng ba lên giấy. "Phía ngoài cùng bên phải là phòng làm việc, sau đó là phòng ngủ chính, phòng của Hà Trí Viễn và Trình Mỹ Vân, tiếp theo là Hà Ngọc Ôn, Hà Ngọc Ninh và Hà Ngọc Sâm. "

Ba ngày nữa sẽ kết thúc phó bản. Để nắm bắt thời gian, tối mai chúng ta sẽ cùng nhau lẻn lên lầu ba để điều tra phòng của Hà Ngọc Ninh." Cậu xoay xoay cây bút." Mọi người thấy sao? " "

" Tôi không có ý kiến. " "Tống Trường Khê lắc đầu," Trong trường hợp này, để đề phòng tai nạn bất ngờ, ngày mai chúng ta hãy cùng nhau đi. "

Quý An nghiêng đầu: " Cả năm người?" "

" Đúng vậy. “

"Việc này có hơi mất thời gian không, nếu phân tán thì sẽ thu được nhiều thông tin hơn. "

Tống Trường Khê: "Cuộc điều tra ở tầng một và tầng hai hôm nay đã kết thúc. Trọng tâm là tầng ba. Tôi không nghĩ cần phải tách ra. Chỉ là..." Anh ta quét qua đám đông " Với lại tôi có một suy đoán muốn xác nhận một chút."

Quý An nghe nhiều lọt vào sương mù, nhưng đó luôn là ý kiến

của đồng đội. Cậu gật đầu không chút do dự: "Tôi không có vấn đề gì."

Quý Nhiên nghe theo anh trai ngay lập tức ra dấu OK. Vu Nhất Chu là ma mới, mấy ngày nay đồng hành cùng Tống Trường Khê cũng không có vấn đề gì với nhau.

Thường Như nhìn người đàn ông đó như thường lệ, và cười nhẹ: “Mọi người đồng ý, tôi không có lý do gì để phản đối.”

“ Được rồi "

“Được rồi.”

Sau khi bàn bạc ổn thoả, mọi người quay trở về phòng của mình

.....

Quý An đang nằm trên giường, vạt áo ngắn cũn cỡn bị kéo lên vì cử động của cánh tay, lộ ra vòng eo trắng nõn thon thả, trầm ngâm nói: “ Thường Như khẳng định có vấn đề”

Ngốc bạch ngọt - Quý Nhiên "Tại sao?"

"Mỗi lần có người chết cô ấy đều ở gần đó, điều này quá lạ."

Quý An cắn ngón tay cái, nghĩ nghĩ, "Nhưng chúng ta đang tham gia chế độ đoàn đội, và Thường Như cũng là người chơi, không sai. "

" Nhưng Tống Trường Khê hình như biết gì đó, ngày mai chờ kết quả của anh ấy. Có lẽ đó là cách duy nhất. "

" Cũng chỉ có thể nhiều vậy."

Sau khi chạy một ngày, Quỹ Nhiên cũng đã mệt mỏi,chọn bộ đồ ngủ, bước vào phòng tắm vội vàng đi tắm, trong thế giới thần quái, phòng vệ sinh là khu vực dễ xảy ra sự cố nên Quý Nhiên không dám ở lại lâu hơn.

Nhìn thấy dáng vẻ nhát gan của em họ, Quý An không tránh khỏi có chút buồn cười: “Sợ vậy sao?”

“Không còn cách nào nữa.” Quý Nhiên bĩu môi, “Khi nào thì“ Thời đại thứ ba ” ra kiểu phó bản luyến ái, vậy là được rồi, không nói gì nữa., ít nhất không phải lo lắng về cái chết. "

Quý An vỗ vai người thanh niên và xoa đầu anh ta một cách trìu mến:" Em có thể viết phản hồi cho đội dự án mỗi ngày sau khi rời đi. "

Quý Nhiên mắt sáng lên: "Cái này sẽ thành công chứ?"

"Không." Người thanh niên lắc đầu tàn nhẫn, "Nhưng vẫn còn có ước mơ, có khi nó thành hiện thực."

Quý Nhiên: "..." Anh QWQ

Ca ca hư, chỉ biết nói giỡn.

Cửa sổ không đóng mở ra một khe hở nhỏ, cùng với tiếng mưa tích tắc, gió mát tràn vào, rèm cửa vén cao, tựa như sóng biển đưa người đi qua.

Cửa phòng tắm bị đóng lại, lớp kính mờ mờ đục, mơ hồ có thể nhìn thấy một tia chiếu đen.

Quý Nhiên khoanh chân ngồi, chạm vào nơi được thanh niên chạm vào, trên mặt nở nụ cười ngốc nghếch. Bây giờ có vẻ... thậm chí còn thân thiết hơn trước.

Người anh vừa ngủ dậy thì im lặng như cục băng, không thích nói chuyện.

Sau khi chơi game, tiếp xúc với nhiều người nên cậu từ từ vượt qua tâm lý sợ đám đông? Có nhiều lời nói và nụ cười hơn Mặc dù cậu ta vẫn toát lên vẻ cao quý và hào hoa, nhưng chỉ cần nói chuyện với cậu ta, bạn sẽ hiểu rằng tất cả chỉ là ảo ảnh, một con hổ giấy.

Thật tuyệt vời, Quý Nhiên cảm thấy ngày càng thân thiết hơn với anh trai của mình.

Quý Nhiên thỉnh thoảng nhìn hình chiếu trên tấm kính mờ, bóng người mảnh mai ngay từ đầu, càng lúc càng cao, càng lúc càng dày, giống như một quả bóng bay được thổi lên, như thể sẽ nổ trong giây tiếp theo.

Đây -

Anh trai!!! gặp nguy hiểm.

Trên tay Quý Nhiên hiện ra thứ gì đó không khí mỏng manh, thanh niên lao vào phòng tắm định đưa đạo cụ A duy nhất cho anh trai để kéo cậu lại từ tử địa, nhưng vừa lao vào phòng tắm thì một người khác xuất hiện...

Tường trong phòng tắm phát ra thứ ánh sáng màu đỏ đáng sợ, máu đỏ tươi nhỏ xuống vòi hoa sen, trong bồn tắm bên cạnh, máu từ vòi chảy ra, lăn tăn vết máu.

Dưới vòi hoa sen, Hà Trí Viễn hai người hôm nay vừa cùng nhau ăn cơm, thân thee đã phồng to đến cực điểm, giống như một con búp bê ba đầu ngộ nghĩnh.

"Oa... khó chịu quá... Thật sự khí chịu quá..."

Cùng với tiếng rơi, thân thể ông ta càng ngày càng lớn, như có một cỗ máy vô hình bơm khí vào, cho đến cuối chân ông không còn có thể rơi xuống đất nữa.

Phần lưng dựa vào gạch men,, nhưng bụng lại dựa gần trần nhà.

Nỗi sợ hãi khiến tay chân Quý Nhiên cứng đờ không cử động được.

Cho đến cuối cùng... trong tiếng kêu mong manh của Hà Trí Viễn cùng ánh mắt kinh hãi của Quý Nhiên, trên bụng người đàn ông trung niên xuất hiện những vết nứt, giống như một quả bóng bay không thể chịu đựng được nữa.

bùm!

Cơ thể của Hà Trí Viễn nằm rải rác ở mọi ngóc ngách trong phòng tắm, biến thành một quả dưa hấu bị dập nát và vươn vải khắp nơi.

Vết máu bắn tung tóe trên mặt, trên mặt đất đầy vết máu thịt lẫn lộn, hầu như chỉ thấy được nhu động của dạ dày.

Oẹ

Nhưng ngay cả như vậy, mà ông ta vẫn chưa chết.

Một nửa khuôn mặt của người đàn ông được chôn trong cơ thể ông ta nửa còn lại nhằm vào Quý Nhiên rõ ràng là đang khóc, nhưng lại nở một nụ cười méo mó: "Một mình tôi cô đơn quá, đến đi,cùng tôi, đi cùng tôi."

Bàn tay tự động cử động, và đột ngột đưa lên cổ, bóp cổ thanh niên.

“F.uck…. Buông tôi ra…” Người thanh niên trẻ tuổi vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi nó, nhưng bị tứ chi càng lúc càng quấn chặt, đầu tiên là tay chân nhanh nhất, sau đó là máu và nội tạng, cuối cùng là da thịt tan nát.

Chúng nó giống như một ngọn đồi đang cố gắng chôn vùi cậu thanh niên.

Sự đe dọa của cái chết, cái gốc của sự tiếp xúc gần gũi, cảm giác sợ hãi và buồn nôn kết hợp với nhau, Quý Nhiên thông quan trò chơi cũng không nhiều, và thẻ đạo cụ trong tay anh ta đều là rác rưởi.

Sự chữa lành mạnh mẽ nhất bị mắc kẹt trong cảnh này, và nó cực kỳ vô dụng.

Chữa khỏi rồi như thế nào? Chỉ cần còn ở chỗ này, thì chết thêm nữa.

Đúng lúc Quý Nhiên tưởng mình sắp chết thì bên vai phải có cảm giác ấm áp, có giọng nói quen thuộc vang lên: "Quý Nhiên, em bị sao vậy... tỉnh lại đi, tỉnh lại đi... "

" Hựm"

Như thể vừa tỉnh dậy sau cơn ác mộng, rùng mình dữ dội và mở mắt ra, thứ hiện ra trước mặt Quý Nhiên là trần nhà màu trắng, cảnh tượng đẫm máu trước đó giống như một giấc mơ.

Nhưng cơn đau đến từ cổ khiến anh hiểu rằng mọi thứ là thật.

“Có chuyện gì vậy…?” Quý An sờ sờ cổ của cậu trai, ở đó có một vòng tròn vết tím xanh, có thể tưởng tượng chuyện gì đã xảy ra với anh ta, “Có sao không?”

“A… em không chết đi. "

Chắc bị thương Dây thanh âm, giọng của Quý Nhiên trầm hơn hẳn:" Vừa rồi có vẻ như em bị kéo vào mộng tưởng. Không ngờ anh vẫn ổn trong phòng tắm, nhưng ngược lại em bị trúng chiêu. "

" Có phải em kích hoạt cái gì đó không? "

" Không. "Quý Nhiên ngây người mờ mịt" Em chỉ ngồi trên giường, thỉnh thoảng nhìn vào phòng tắm, nghĩ xem khi nào thì anh sẽ ra ngoài. "

Sau khi nói xong., anh suy tư một lúc, rồi bất lực nói đùa: “Không phải là do em nhìn thấy bóng của anh trên kình có chút lạ lạ, cứ như có người theo dõi anh tắm vậy".

Quý An trong mắt hiện lên tia giãy giụa:"....Hẵn là không phải đi.."

“ Đúng vậy… hahahahaha. ” Quý Nhiên ngượng ngùng cười một hồi lâu, thấy Quý An biểu hiện do dự liền chìm vào im lặng kỳ lạ,“ Chẳng lẽ… ”

Ánh mắt đảo qua liếc nhìn anh trai của mình, không! Sẽ không! Tuyệt đối không.

Làm sao một BOSS lại có thể theo kiểu luyến ái như vậy? Không thể nào thoát kênh xa như vậy,.. các bạn đừng tự ý nhá!

Phòng trực tiếp-

[Các chị em ơi, tôi có một ý tưởng táo bạo. 】

【Tôi cảm thấy những gì Quý Nhiên nói là đúng. ]

[Hãy tự tin lên lầu trên, và bỏ từ "cảm thấy". Đúng vậy. Sức hút của chủ phòng của chúng tôi là vô hạn, tôi chưa bao giờ tưởng tượng được rằng trong đời mình lại có thể nhìn thấy trong thế giới tâm linh thần quái phát kẹo. 】

【Vậy ai là BOSS? 】

[Không quan trọng là ai, điều quan trọng là anh ta chắc chắnphải bị mê hoặc bởi chủ phòng của chúng ta, làm việc không đàng hoàng nữa, không tin chúng ta đặt cược một gói que cay. ]

[Đừng nói lung tung, tặng du thuyền cho chủ bá, đừng ngại, đi lấy người trong tay. Sau khi đuổi theo BOSS, thế giới nhiệm vụ không tùy thuộc vào bạn. 】

【Coi chừng cảnh báo nhà đen BOSS. ]

[…]

……………

Quý An… Bản thân Quý An cũng nghi ngờ, không phải cậu ấy tự ái mà là trò chơi này bị bệnh xà tinh. Mỗi thế giới cậu tham gia hầu như boss có thiện cảm khá tốt với cậu.

Nó có thể được gọi là một máy nhận dạng Boss hình người.

Nhưng mà nói cho Quý Nhiên chuyện này cũng quá xấu hổ nên chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý, có lẽ là do cậu mỗi ngày đều suy nghĩ lung tung mà ban đêm nằm mơ, Quý An vừa mơ vừa mơ thấy Hà Ngọc Sâm.

Khuôn mặt tuấn tú của Hà Ngọc Sâm biến thành xám xanh xấu xí, đầy dấy hiệu của xác chết, thân thể lạnh lẽo cứng đờ, nhưng gã vẫn nắm tay cậu nói những lời yêu đương lưu luyến, muốn đem lòng yêu cậu.

Nửa đêm, Quý An bị một cơn ác mộng đánh thức.

Chà, này gϊếŧ cậu thì tốt hơn, sợ quá.

Xoa xoa mu bàn tay, trong bóng tối cảm thấy hơi khát, sờ sờ đầu giường, muốn uống chút nước. Đi được nửa đường, có người dúi vào tay cậu cái cốc.

Ngón tay đó rất lạnh, lạnh như một tảng băng.

Quý An - bé ngoan trong tiềm thức cảm tạ: “Cảm ơn.”

Nói xong cậu chợt mới hiểu được chuyện gì vừa xảy ra… Ai sẽ nửa đêm ở trong phòng của cậu. Thanh niên thân thể trong phút chốc cứng đờ, run rẩy ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một bóng đen mơ hồ.

Cậu nghe thấy người nọ hỏi: “ Không uống sao?”

Tác giả có chuyện muốn nói:

Hà Ngọc Sâm {mỉm cười}: Đoán chừng ta không ở đây vì cái này?

Quý An:...