Phong Cách Chơi Game Của Tôi Không Giống Người Thường

Chương 35




Bị cự tuyệt như vậy, cho dù Quý An có muốn điều tra sự tình cũng không thể nói ra lúc này, cậu mỉm cười với Phú Kỳ rồi lùi lại hai bước: "Vì hôm nay có lẽ không tiện, vậy tôi sẽ quay lại vào ngày khác vậy. "

Phú Kỳ:"??? "Sau khi sững sờ hai giây, hắn ta tức giận đứng dậy khỏi giường, chỉ vào người thanh niên và nói:" Oa! Em đi đi! Tôi cũng không muốn gặp lại em.

”Ồ.”

Vậy nên có người chỉ biết nhìn bóng dáng cậu rời đi, thậm chí không có dũng khí ngăn cản. Mãi đến khi thân ảnh người thanh niên biến mất, hắn ta mới có vẻ phản ứng, điên cuồng đập vỡ tất cả giỏ hoa, đĩa trái cây trên mặt đất.

“Khốn kiếp…” Phổi tức giận sắp nổ tung, tim vừa đau vừa nhói, “… Đều là trách tên kia, không có y đã chẳng việc gì rồi.”

Nhà họ Phú khác với Gia đình Quý Phú gia chủ hiện nay có Người vợ đầu tiên đã qua đời từ lâu, và người vợ hiện tại của anh ta là người tình cũ có vô số con ngoài giá thú.

Cái chết của Phú Kỳ có lẽ chỉ có người anh em cùng mẹ là đau khổ.

Lần trở lại này, nhiều tư sinh tử buồn bực, nếu thêm một người thì gia sản một phần, chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy xót xa rồi.

Cha của Phú Kỳ không có tình cảm sâu sắc với con trai mình, nhưng điều kỳ lạ là sau khi con trai ông trở lại lần này, ông dường như đột nhiên nhận ra tình cảm của mình dành cho hắn, đem tất cả những thực phẩm bổ sung quý giá trị giá hàng nghìn đô la đã được gửi đến cho hắn sử dụng.

Khi Quý An đi xuống, Phú phun đang cùng đại ca Quý thổi phồng con mình, hành vi này là người lớn có làm à.

Quý kỳ lạ.

“ Xem chưa?” Cha Phú chú ý đến Quý An đang đi xuống lầu, cười nói: “Sao con không chơi một lát, Phú Kỳ sẽ rất vui khi biết con ở đây.”

Ji An nghĩ đến chuyện xảy ra trong phòng, mơ hồ nói: "Anh ấy có vẻ hơi miễn cưỡng nhìn thấy con."

"Sao có thể như vậy? Đứa nhỏ này nói muốn gặp ngươi ngay khi trở về. Dù sao cũng là bằng hữu sống chết có nhau, người ngoài quan hệ hẳn là không thể so sánh được." Cha Phud động viên Quý An, "hãy đến đây chơi nhiều hơn. Chú coi cháu như người nhà."

"Vâng."

Bản thân Quý An cũng nghi ngờ Phú Kỳ, và những lời của cha Phú chỉ cho cậu ta một lý do để rời khỏi đây.

“Sức khỏe của Phú Kỳ thế nào rồi?”

Quý An: “Trông rất ổn, có thể chạy và nhảy.”

“Vậy thì đó thực sự là một điều kỳ diệu. Sau mười ngày ngâm mình trong biển, mà vẫn còn sống sót.” Anh trai Quýthở dài: “Khát vọng sinh tồn của con người quả thực là mạnh mẽ nhất.”

“Về nhà ngay?”

“Chờ đã, em muốn mua hai bộ quần áo cho Bùi Ngọc.” Quý An chỉ vào trung tâm mua sắm rộng lớn phía trước, “Anh ơi, anh đến đậy được rồi ạ Đặt chúng em xuống cửa, lúc về em sẽ gọi tài xế đến đón "

Đại ca Quý: "Được."

Đây là trung tâm thương mại mà nguyên chủ thường lui tới. Nhìn thoáng qua Quý An đã thấy vô số nhãn hiệu quen thuộc. Cậu lẩm bẩm trong lòng rằng trò chơi này quá thực tế, nhớ lại các nhãn hiệu, và giữ nâng cao chất lượng trò chơi.

Cậu đưa Bùi Ngọc đến một cửa hàng quen thuộc, đưa cho cậu một chiếc áo len mới: “Anh đi thử xem.”

Người đàn ông nói "ừm" và bước vào phòng thử đồ.

Mặc dù Bùi Ngọc có xuất thân kỳ quặc, ít nói và không thích nói chuyện, nhưng từ khi xuất hiện đến nay, y chưa bao giờ phản bác lại lời nói của Quý An.

Điều này khiến Quý An cảm thấy hụt hẫng như được nuôi những con búp bê xinh đẹp.

Không biết mặc vào có đẹp không? Chắc không tồi đi? Chiều cao thân hình thế kia. Quý An ngơ ngác ngồi trên ghế sô pha, không biết từ lúc nào đã có người khác vây quanh.

"Này! Này! Quý An, tôi đang nói chuyện với cậu."

"Hả??"

"Cuối cùng cậu cũng có phản ứng, đã lâu không gặp." Cô gái xinh đẹp ngồi bên cạnh nở nụ cười, "Khi cậu trở lại, Mọi người sợ hãi, tôi nhảy dựng lên, tôi nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ nhìn thấy cậu nữa chứ. "

Ji An:"... "Này còn có lương tâm hả?

Cô gái tuổi không lớn lắm, hình như mười lăm mười sáu tuổi, EQ không cao, cùng một vòng với nguyên chủ: "Nhân tiện, trên chuyến đi hoang đảo lần này của cậu có nhìn thấy một nàng tiên cá hả? "

Hửm Quý An tiếp chiêu:" Sao lại hỏi như vậy? "

" Vì... "Cô gái trợn mắt lảng tránh nói:" Cái mỏ neo người quay lại với anh không nói có vẻ như vậy. nhìn thấy một nàng tiên cá. Mình cũng tò mò nên đến đây hỏi. "

" Ra vậy "Ji An cười rạng rỡ" Chắc anh ấy nói nhảm nhí. Trên đời này làm sao có nàng tiên cá

".

Bài phỏng vấn về Huang Mao trên mạng lan truyền rộng rãi, nhưng căn bản không có cư dân mạng nào xem trọng mỹ nhân ngư trong miệng, sẽ chỉ cho rằng hắn ảo giác. Cô gái này... chắc là lá cờ bên kia cử đến để thử lòng anh ta.

Trong khi hai người đang nói chuyện, người trong phòng thử đồ cuối cùng cũng đi ra.

Bùi Ngọc vốn là người ưa nhìn, nhưng lúc trước ăn mặc xuề xòa, đứng sau Quý An còn cố tình hạn chế sự có mặt giảm đi độ cảm giác tồn tại, tuy đẹp trai nhưng không bắt mắt.

Không giống như bây giờ, ngay khi vừa bước ra, toàn thân y dường như trở nên long lanh sáng sủa.

Y nói: “Vai có vẻ hẹp hơn một chút.”

Quý An sững sờ một lúc, sau khi phản ứng lại, cậu vô thức dùng tay bóp chặt bờ vai, thân thể dưới tay vừa ấm vừa nóng, bả vai rộng. Thoạt nhìn đã khiến người ta cảm thấy rất an toàn: "Hình như hơi hẹp, thử lên thêm một kích thước."

"Hừ."

Trước khi bước vào phòng thử đồ lần nữa, thì người đàn ông chậm rãi quay người lại, ánh mắt y quét qua cô gái trên ghế sô pha, sự lạnh lùng và cảnh cáo ẩn trong đôi mắt đó khiến sự phấn khích vừa chớm nở của cô gái biến mất ngay lập tức.

Quý An nhìn y rời đi, quay lại nhìn cô gái xanh xao trên ghế sô

Cậu khó hiểu hỏi: “ Sao vậy?” “Không, không sao đâu.” Cô gái siết chặt túi xách, “ Tôi chợt nhớ ra mình có việc phải làm. Tạm biệt, tạm biệt. "

Quý An:"??? " Kỳ quái

Cô gái hoảng sợ không còn tâm trạng đi mua sắm nữa, về nhà ốm với túi xách, ném tấm thẻ lên bàn cà phê rồi rót vài ngụm nước nóng thì cô mới bình tĩnh lại.

" Duyệt Duyệt, có chuyện gì vậy? Em không vui khi đi mua sắm hả."

"Chị ơi." Cô ấy nhào vào vòng tay của người phụ nữ "Hôm nay, anh rể đưa cho em một tấm thẻ, em tính đi dạo phố thoả thúch, nhưng ai biết được lúc tôi đang mua sắm. Gặp phải Quý An, làm em không còn tâm trạng để đi. "

" Có chuyện gì vậy? "

" Cậu ta ở cùng một người đàn ông thật kinh khủng. ", "Mới đầu em thấy anh ấy đẹp trai, cảm thấy rung động. Mà, ai mà biết được... hum".

"Ai đẹp trai? Nói cho anh rể nghe nài." Một nam nhân chặc 26,27 tuổi, dung mạo đẹp trai, khí chất tao nhã khiến người ta cảm thấy thiện cảm.

“Đương nhiên, trong lòng em, anh rể, anh là người đẹp trai nhất.” Sau khi cô gái nịnh nọt đã kể hết những chuyện gặp phải ở trung tâm thương mại ngày hôm nay, “… Lẽ ra em sẽ quay lại với anh,nếu em biết điều đó sớm hơn, thay vì đi mua sắm. "

" Không mua được gì à? "

" Ân? "

" Lấy thẻ này và mua nó vào ngày mai. "Người đàn ông mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng không có ý cười trong mắt.

“Oa, anh rể muôn năm.” Cô gái cầm tấm thẻ lên, cảm xúc lại dâng cao, dường như cô nhớ ra điều gì đó, “Nhân tiện, hôm nay em cũng rất tò mò về nàng tiên cá nên đã hỏi cậu ta.”

“ Cậu ta trả lời thế nào? "

"Đương nhiên là không thấy. Trong giới khoa học này làm sao có tiên cá được? Anh rể, anh nói cứ như thật đến mức em suýt tin." Cô gái phấn khích bò ra khỏi vòng tay người phụ nữ sau khi lẩm bẩm rất nhiều. Cô lên lầu, “Em đi gọi điện rủ con bạn thân cùng đi mua sắm, sẽ không ở dưới nhà làm bóng đèn cho hai người.”

“ Em này… càng lớn càng làm càn "Người phụ nữ cười," Anh cũng vậy, nhờ anh đưa em ấy đến trường luyện thi, xe chạy được nửa đường, thì thả xuống cho đi mua sắm. "

Người đàn ông cười nhẹ: " Em ấy còn là một đứa trẻ, và anh là anh rể của cô ấy, vì vậy cần phải chăm sóc cô ấy nhiều hơn."

" lần sau không như vậy nữa. "

" Vâng, thưa lão bà đại nhân. "

" Nghịch ngợm... ư, khụ... "Khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ tái nhợt và yếu ớt, ho ra một vệt máu đỏ tươi.

Người đàn ông vỗ nhẹ vào lưng cô, cẩn thận an ủi cô rồi đau khổ nói: “Không sao đâu, sẽ không sao đâu.”

“ Em biết thân thể của mình.” Cô cười, “Này… Bảo bối, chúng ta hãy nuôi một con mèo.... à không! Nuôi một con chó, giống chó săn lông vàng rất dễ thương, với bộ lông mềm mại và tính cách ấm áp. "

" Không. "Người đàn ông mím môi và ôm chặt người phụ nữ vào lòng," Tôi Chỉ cần một mình em là đủ rồi."

Người phụ nữ im lặng không nói thêm gì nữa

Đôi khi quá cứng đầu cũng không phải là điều tốt.

***

Thời gian trôi qua, càng ngày càng có ít người đến để kiểm tra Hoàng Mao, nhưng ngày càng có nhiều người đến để kiểm tra Quý An... Không! nên nói là để kiểm tra Bùi Ngọc.

Trong khoảng thời gian đó, họ thậm chí còn phải chịu một vụ gϊếŧ người trên đường phố khi một chiếc ô tô lao thẳng về phía họ.

Nếu không nhờ Bùi Ngọc phản ứng nhanh và kéo Quý An đi, e rằng bây giờ đã thịt máu lẫn lộn.

Quý An khó hiểu, tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Cậu đặt câu hỏi trong nhóm giao lưu với nhau mà ai cũng không biết, khi một đám người quay lại nhìn chằm chằm vào Bùi Ngọc và Quý An.?

“Cái kia…” Hoàng Mao yếu ớt nói, “Bọn họ nghĩ đại ca Bùi là người cá sao?”

“??”

“???”

“Chết tiệt!”

Tác giả có chuyện muốn nói: [Tam canh]

Hải Nguyệt: ngươi đã cướp đi thế giới của ta, An An của ta và bây giờ cướp luôn địa vị BOSS của ta? muốn làm ta mất mặt phải không?