Phong Cách Chơi Game Của Tôi Không Giống Người Thường

Chương 27-3




" Cậu biết?" Thuyền viên trợn to hai mắt, vẻ mặt dần trở nên tức giận, "Quả nhiên là cậu.. lúc trước trộm túi đồng đội tôi, nhìn thấy quyển nhật ký."

Quý An không khỏi gật đầu.

Hai người đối thoại, theo hệ thống nói một phần lời nói của bọn họ sẽ bị NPC giấu đi, về phần nhiệm vụ, người chơi nói thì Hải Nhạc là thứ mơ hồ không rõ cũng không nghe được.

Hắn không thích loại cảm giác này.

Lông mày nhăn lại, cảm thấy khó chịu, đỉnh đầu không tự chủ dùng sức một chút, nhéo nhéo cánh tay trên của người húi cua một mảnh xanh tím: “Ai… Hức… Đau quá… Buông ra.”

Quý An: "Đừng giả vờ, nói mau."

“Tôi thực sự rất đau! Bằng không để hắn tới nhéo ngươi. ”Thuyền viên tức giận trừng mắt nhìn Quý An liếc mắt một cái.

Quý An: “……” Diễn! Nhẹ một chútt.

Hải Nguyệt luôn luôn sẽ không từ chối yêu cầu của Quý An, trong tay hắn hai tấc lại là hai tấc, cuối cùng đã xảy ra chuyện. Là một người chơi, làm sao trong tay Hải Nhạc lại không có những đạo cụ hỗn tạp?

"Kinh ngạc."

Những lời này rơi xuống, Quý An chỉ cảm thấy não bộ như bị thứ gì đó đập vào rất mạnh, lập tức đại não bắt đầu lên tiếng, chân tay bủn rủn.

Kiều Nhạc vui vẻ cười cười, quả nhiên vẫn là cùi bắp, lòng dạ mềm yếu trong 《Kỷ nguyên thứ ba》 cũng không phải chuyện tốt.

Với một cú đánh, anh ta đã ép được nam thanh niên vào phòng thí nghiệm và nhanh chóng khóa cửa lại.

Chờ đến buổi tối, sản phẩm kiểm tra bên trong sẽ xé cậu thành từng mảnh. Làm xong tất cả chuyện này, anh ta mới phản ứng lại, bên ngoài vẫn có NPC, nhưng cửa đã khóa, mở ra liền nói, nếu làm cho bên kia chạy thì phải làm sao?

Nhất định có thể hay không làm, đã làm đến cùng, lấy ra dao găm muốn diệt khẩu Hải Nhạc.

Kiều Nhạc có đạo cụ công kích tinh thần hiếm có, nó có thể khiến một người hỗn loạn tinh thần trong ba phút, không thể điều khiển được thân thể, mặc người xâu xé, trong trò chơi chỉ sử dụng được một lần trong 1 màn.

Và khi anh ta múa may dao găm đâm tới và đôi mắt đối diện con ngươi xanh nhạt của thiếu niên đầy bình tĩnh và lý trí.

Cánh tay lại bị nắm lấy, tay phải bị gãy, dao găm bất lực rơi xuống đất, thiếu niên nhặt dao găm lên, đặt ở trong tay mình thưởng thức, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lộ ra cỗ nguy hiểm không rõ.

"Ta thật tò mò, vừa rồi các ngươi đang nói cái gì? Nhắc lại một lần nữa, cho ta nghe."

Nhạc Kiêu không thể tin được trước mắt một màn này: "Làm sao có khả năng? Mày còn lý trí."

"Có chút sức lực, cũng muốn gϊếŧ ta." Thanh niên chế nhạo, "Đừng nháo, vừa rồi cậu ấy nói cái gì với ngươi? Tại sao nghe không rõ?"

Kiều Nhạc lùi lại hai bước, muốn chạy trốn, nhưng lúc này sức lực của anh ta, ở trước mặt Hải Nguyệt là cọng bún có 5 sức chiến đấu, trong nháy mắt bị đánh gục.

Trong không khí khô ráo dần dần xuất hiện một tầng hơi nước, tựa hồ có mùi tanh ngọt xuất hiện ở chóp mũi, thiếu niên đôi mắt thâm thúy, trên mặt lộ ra tia sáng trắng nhàn nhạt, kết hợp với đó. Khuôn mặt tinh xảo, tao nhã, quyến rũ, đẹp như tiên cảnh trong mộng.

“ Mày … mày là ……” Môi của Kiều Nhạc run lên, như thể nhìn thấy điều gì đó cực kỳ kinh hoảng, “… Đừng gϊếŧ tôi, tôi nói, một người chơi… Người chơi!!”

Mặc dù nó chỉ là một trò chơi, nhưng cái chết trong 《Kỷ nguyên thứ ba 》 rất thực tế.

Một cái chết, một cái chết, giống như thực tế bị gϊếŧ quá nhiều.

Vì vậy, có một số lượng nhỏ người chơi, họ sẽ không thể tách giả thuyết ra khỏi thực tế một cách rõ ràng, và cuối cùng hoàn toàn mất tinh thần và trở thành một người điên. Kiều Nhạc năm xưa bị ma quái ở quỷ giới gϊếŧ chết, một lần chết đi sống lại, khoảng nửa năm không đụng vào trò chơi.

Nếu không phải 《 Kỷ nguyên thứ ba》 đến nhanh chóng, và có thể rèn luyện sức mạnh tinh thần, thì đã từ bỏ từ lâu rồi.

Tôi không muốn chết.

Nỗi sợ hãi bao trùm lấy anh, khiến anh ta rùng mình không kiểm soát được.

" Ngươi nói gì vậy?"

Hải Nhạc vẫn không nghe rõ câu đó, hỏi lại hai lần, phát hiện cho dù hỏi như thế nào cũng giống như bị cố ý lau, không thu hoạch được, sắc mặt lập tức ảm đạm xuống.

"Hừ, rác rưởi."

Khi Kiều Nhạc nhìn thấy Hải Nguyệt xoay người, tưởng rằng mình đã thoát khỏi kiếp nạn, trên mặt lộ ra một nụ cười vui vẻ, một lưỡi kiếm bằng than chì năm ngón, đâm xuyên từ sau lưng, trực tiếp làm nát trái tim anh ta.

" Mày--" mở to mắt, ánh mắt dần tan rã.

Hải Nguyệt bĩu môi, ánh mắt lãnh đạm đối với sinh mệnh: " Đụng vào người của ta, ngươi còn muốn chạy sao?"

Gϊếŧ Kiều Nhạc là một nhân ngư xấu xí, nửa thân trên là người, nửa thân dưới màu đen đuôi cá, đôi mắt như cá chết chực trào ra, hàm răng sắc nhọn, làn da màu than chì khó coi.

Đây là những sản phẩm do con người tạo ra.

Đây là viện nghiên cứu chuyên nghiên cứu và tạo ra nhân ngư, trộn lẫn DNA của con người và nhân ngư rồi tạo ra những con quái vật.

"Ô." Nhân ngư nức nở, nước mắt lưng tròng, móng vuốt sắc nhọn xé nát Kiều Nhạc đã chết thành từng mảnh, như thể nàng tiếc hận.

Bọn họ vốn là cùng loại với Hải Nguyệt, nhưng lại không phải là cùng một loài.

Một cỗ kích động khó chịu từ sâu trong cơ thể xuất hiện, Hải Nguyệt liếm khô môi, hô hấp cũng dần dần tăng lên… 300 năm, rốt cục cũng tìm được nhân loại thích hợp.

Thời kỳ động dục cũng đến.

Gần trong gang tấc.

Bên kia --

Trong phòng thí nghiệm.

Quyd An bàng hoàng khi nhìn thấy nàng tiên cá xấu xí trong ao, khác hoàn toàn với những câu chuyện cổ tích xinh đẹp, như thể họ bị một đứa trẻ hư khâu lại thành một khối đồ chơi.

Cá tính cùng đuôi cá phi thường không phối hợp.

Quý An đến làm cho bọn họ khuấy động, duỗi ra móng vuốt như hổ rình mồi nhìn câuh, Quý An cứng đờ không dám nhúc nhích, liền do dự có nên hay không dùng quỷ đeo tay,. Một nhân ngư vươn nửa đầu từ tinh không trong ao, ngửi được trong không khí, như là nghe được cái gì trấn an, vẻ mặt nhanh chóng bình tĩnh trở lại, chìm vào đáy nước, tiếp tục ngủ..

Những nhân ngư còn lại cũng làm theo, nhanh chóng, tất cả nhân ngư trong ao đều không có phản ứng lại Quý An, tự lo đi nghỉ ngơi.

Thật tốt quá.

Quý An thở phào nhẹ nhõm, đánh giá bên trong phòng thí nghiệm, không gian rộng lớn, các loại dụng cụ …… Bởi vì bị cắt điện, rất nhiều thứ đều không dùng được.

Sau khi lật tung toàn bộ phòng thí nghiệm, câuh tìm thấy một chiếc két sắt giấu trong góc, không có mật khẩu nhưng có tiêu chí ngôi sao năm cánh.

Quý An từ trong túi của thuyền trưởng lấy trộm một thứ gì đó, cẩn thận cắt ra.

Chỉ nghe thấy tích tắc, két sắt mở ra.

Bên trong có rất nhiều tài liệu, Quý An nhanh chóng lật xem, càng nhìn càng thấy kinh ngạc.

6 năm trước, một nhóm nghiên cứu khoa học nào đó ở ngoài biển khơi phát hiện ra một nhân ngư, hưng phấn không thôi đem nhân ngư bắt giữ,, tuy rằng cuối cùng nhân ngư kia cũng trốn thoát, nhưng họ vẫn giữ được máu tươi cùng thịt nát của nhân ngư.

Sau khi nghiên cứu, bọn họ phát hiện ra nhân ngư bằng xương bằng thịt có công năng tái tạo tự phục hồi vô cùng mạnh mẽ, nếu lấy ra được thì không chỉ có thể chữa được rất nhiều bệnh nan y, nói không chừng có thể trường sinh bất lão.

Du͙ƈ vọиɠ vĩnh viễn là vô tận.

Bọn họ thành lập cơ sở nghiên cứu trên hòn đảo nhỏ ở đây, bắt đầu nghiên cứu nhân ngư, trên đảo heo rừng bọn họ nghiên cứu phụ phẩm, trong ao mỹ nhân ngư... Kỳ thực bọn họ đều là người.

Bọn họ nghiên cứu trên cơ thể người và tích hợp gen của nhaan ngư vào cơ thể người.

Ngao tồn đến quá khứ, chịu không nổi liền chết. Nhưng cho dù có sống sót, bọn họ cũng sẽ chỉ trở thành quái vật, mất đi trí tuệ con người, chỉ có một đứa trẻ mười tuổi chỉ số thông minh, sợ nắng, ghét khô, mỗi năm đều phải trải qua một cuộc hoán đổi kỳ lân, vảy trên người bọn họ giống như da thịt giống nhau, từng mảnh rơi ra rồi lại mọc ra, cả quá trình đau đớn đến chết đi sống lại.

Quý An hít sâu một hơi, cho dù chỉ là làm nền cho trò chơi, nhân viên nghiên cứu cũng sẽ khiến cậu dạ dày sôi men.

Cái quần què gì đây?

Tôn trọng quyền nhân quyền có hiểu hay không!!

Ở dưới đáy két, Quý An cũng phát hiện ra Kiều Nhạc là nhân viên nghiên cứu, đôi chị em kìa đều là trợ lý của hắn.

【 Đinh! Người chơi khám phá bối cảnh hoàn chỉnh, kích hoạt nhiệm vụ nhánh. 】

【Nhiệm vụ chi nhánh: Những kẻ phạm nhân. Hãy bảo vệ thật tốt tài liệu, sau này trốn ra hòn đảo, hãy giao chúng cho thế giới bên ngoài, dùng pháp luật đưa tội nhân ra trước công lý. 】

Tác giả có điều muốn nói:

Hải Nguyệt: Chờ anh, đợi anh, đợi An An, đợi An An ngoan, nắm lấy tay anh! Phần thân miệng, ôm lấy hoa hồi trong tổ mồi màu trắng.

Quý An: Đột nhiên không nghĩ đi ra ngoài.

Hôm nay chúng tôi đã hoàn thành 20 giao dịch JJ, chúa ơi! Tôi hào phóng!

Nhìn ta như vậy tiểu hài tử có chút không tốt tác giả sao? Kiếm 500 cho mỗi lần nghỉ, tôi sẽ thêm ngày càng nhiều 3000 ký tự!! 【Duỗi ra móng vuốt nhỏ thề.

Nhắn tin cho cô gái nhỏ đáng yêu một lần nữa, cô ấy đưa ra những bao lì xì ~

Tái bút: Bởi vì chúng tôi muốn hiểu rõ về nó, bây giờ chúng tôi cần phải thực hiện các thay đổi trước tiên! Đợi đến khi clip chuyển qua, đến 20h sẽ khôi phục lại để làm mới! Moah moah