" VÔ DANH ư? Cái tên nghe được đó "
Sài gòn còn được gọi là hòn ngọc của biển đông và cũng là nơi rộng lớn nhất của vùng nam bộ nổi tiếng nhất là Thăng Long thành, một tòa thành đặt biệt không thuộc về mặt đất mà thuộc về bầu trời, không biết là ai đã xây nhưng đến khi họ tìm thấy thì nó đã ở đó từ rất lâu rồi!
Đứng nhìn tòa thành trên bầu trời phong đang không biết làm thế nào để có thể lên trên thì bất ngờ gặp Như Ngọc là em họ của phong bất ngờ tiến đến, vừa đến là cô nàng nhanh chóng hỏi:
" phế vật như anh phong mà cũng vào đây học à " như ngọc đanh đá nói
" Như Ngọc cũng vào được thì tại sao ta lại không vào được " phong đáp.
Đối với người nhà họ Vô phong không mấy hảo cảm tốt với đa số các anh chị em cùng lứa, bởi chúng hay khinh thường sĩ vã hắn.
" anh phong đã đến tại sao lại không lên trên, hay không biết cách để lên " như ngọc trâm chọc hỏi:
" sao biết hay vậy, ta đúng là đứng ở đây lâu lắm rồi " phong cười cười đáp.
Như ngọc sũng sờ trước câu trả lời của phong nhưng cũng không ngại dẫn hắn lên trên, thăng long thành đúng như tên gọi hoàn toàn cách ly với bên dưới không có bất kỳ một bậc thang hay hệ thống dịch chuyển để lên trên cả, nếu muốn lên trên phải dùng thiết bị bay 69bh69 do ải nhân tộc tạo thành.
Phía bên trên thành là một vùng kiến trúc cỗ rộng lớn có nhà cửa, có quán xá,...... nổi bật nhất chính là học viện sài gòn, học viện sài gòn được xây dựng theo hình vòng cung phía sau là hai ngọn tháp là nơi giáo viên và quan chức của thành ở, còn về nơi ở của học sinh được xây thành hai bên phân cách một bên là nữ, một bên là nam.
Cầu nhị khúc là cây cầu duy nhất xuất hiện bên trong thành, nó nối liền với phía bắc thành và phía nam thành ngoài ra cầu còn được biết đến với tên gọi là hoàng hôn bởi khi nhật nguyệt giao thời nơi đây là đẹp nhất, đứng nhìn nhũng cặp đôi tay nắm tay hôn hít làm phong không khỏi nhớ đến những ngày tháng cũ của tiền kiếp
Hz.....
Khẽ thở dài rồi lại suy ngẫm những chuyện đã qua, bị tài nhớt lợi dụng rồi bị giết chết, đến khi có ý thức lại thì thấy mình đã trở thành đàn bà còn bị một lão già sắp chịch chính mình tiếp đó lại chứng kiến hàng loạt sự kiện làm hắn không kịp tiếp thu hết những chuyện đã xảy ra nào là làng bình định nào là kẻ lạ mặt bỗng xuất hiện bên trong bản thân tên là vô danh nữa chứ
" nhanh, lẹ, nhanh lên..... " vô danh hối thúc!
" lẹ, mà cái gì lẹ? " phong hỏi:
" cứ theo chỉ dẫn của ta mà đi " vô danh đáp
Phong cũng không có ý kiến liền đi theo chỉ dẫn của vô danh, rẽ phải rồi lại rẽ trái đi lòng vòng thăng long thành cũng khoảng vài vòng, mệt nhừ cả hai chân phong dừng lại thở hổn hển hỏi?:
" r...rốt c....cuộc lão muốn dẫn ta đi đâu "
" rõ ràng ta cảm nhận được khí của nó mà? Sao kì vậy ta? " vô danh lẩm nhẩm đáp.
" ặc " con mẹ lão chơi ta à phong tức giận mắng:
" đâu có đâu mạy, ta thật sự cảm nhận được mà " vô danh biện minh nói
" mà cái gì mới được chứ tự dưng kêu ta chạy tùm lum mỏi chân gần chết đây nè "
Đang không biết chuyện gì thì vô danh lại bảo hắn di chuyển, theo chỉ dẫn của vô danh lần này nơi phong đến là một con hẻm nhỏ rồi dừng lại tại một cửa hàng khá cũ kỹ, bước vào trong thì phong thấy một vị chủ quán gầy gò, ốm yếu đang dùng khăn lau đi những thanh kiếm đã bám đầy bụi chứng tỏ cửa hàng từ lâu đã không một khách ghé thăm, thấy phong vị chủ quán mừng gỡ bước ra chào hỏi hết sức lịch sự
" giờ sao đây? " phong dùng thần giao cách cảm để nói chuyện với vô danh
" mua kiếm chứ sao! " vô danh đáp cộc lốc
Thấy phong đang đứng như trời trồng vị chủ quán tiến lại hỏi:
" cậu không sao chứ? Cậu đang muốn mua loại nào "
" loại tốt nhất " phong đáp
Nhìn phong một hồi vị chủ quán đi vào bên trong lát sau lão mang ra một loạt vũ khí nào là kiếm nào là đao, thương, giáo, kích,........phong đang phân vân lựa chọn thì vô danh một lần nữa hô to trong đầu phong chỉ dẫn hắn đến vị trí của một thanh kiếm khá cũ kỹ được đặt trong góc phòng, cầm thanh kiếm trên tay phong không mấy ấn tượng lắm nhưng vô danh đã kêu thì hắn đành phải mua thôi
Một ngày dài đằng đẳng trôi mau phong toàn thân mệt nhừ nằm ngã nghiêng trên ghế sofa tay vẫn cầm thanh kiếm ngắm ngía để xem có gì đặc biệt thì bất ngờ trong đầu hắn nảy ra một ý tưởng điên rồ đó là đặt tên cho thanh kiếm, đặt tên cho vũ khí của mình là một điều cần thiết cho các ma đạo sĩ mặc dù ma đạo sĩ chủ yếu dùng ma pháp nhưng cũng có một loại ma đạo sĩ dùng vũ khí chiến đấu được gọi là chiến ma đạo sĩ, cũng như ma đạo sĩ chiến ma đạo sĩ cũng chia ra thành các cấp bậc A,B,C,.....(viết vậy cho nhanh chứ thật ra cập độ y hệt ma đạo sĩ)
"Hừm...., để xem thân hình tồi tàn, lưỡi kiếm thì ngay cả một cọng cỏ cũng không đứt, vậy tên của ngươi là cùi bắp!" Phong vừa cười vừa đưa tay vuốt vuốt cài cằm của gã dương dương tụ đắc.
Chợt giọng nói quen thuộc vang lên:
"Như hạch! Nó đã có tên sẵn rồi " vô danh vừa cười vừa nói
" này lần sau xuất hiện thì báo trước một tiếng chứ tự dưng lù lù xuất hiện làm hết cả hồn đây này, mà nó tên gì vậy? "
" tò mò chứ gì? " phong gật đầu đáp:
" đéo nói " vô danh châm chọc trả lời:
" làm như ta cần biết lắm vậy! không nói thì ra sẽ dùng tên đã đặt nó tên cùi bắp " phong vô sỹ đáp:
" Thiết toái nha! ".
Vì mình bận một số việc nên ra chap không đều và ngắn hứa là sẽ ra chap đều đều trong thời gian sắp tới mong mọi người đọc ủng hộ em.....