Phong Bụi Phiêu Lưu Ký

Chương 39: Lạc trong rừng




Trên đỉnh của một ngọn núi cao vô tận hai người đàn ông đang ngồi uống rượu làm thơ rồi lại kể về sự đời buồn tẻ.

" slay khi nào thì hoàn thành 12Nữ Thần! Bộ truyện cũng đã được 2 năm rồi "

" các hạ đừng lo thời gian còn dài và ta còn trẻ " Nốc một ngụm rượu rồi trả lời

" trẻ? Ngươi đã 38 rồi còn gì. Bắt người ta chờ mỏi cổ"

" thông cảm ta bị thằng M10 phá nên hiện tại đang thiếu nợ " gã nốc một ngụm rượu rồi buồn bã kể

" cái tội ngu...thấy cũng tội mà thôi cũng kệ."

" vậy khi nào Phong Bụi Phiêu Lưu Ký của ngươi hoàn thành hả? Thần Dâm Đại Hiệp? "

" chắc tầm cuối năm "

" vậy sang năm tầm tháng 6 ta sẽ hoàn thành hoặc có lẽ sẽ sớm hơn.

" chắc không?" Người kia hỏi

" chắc " slaydark đáp chắt nịch

" vậy ta sẽ đợi, à mà ta với ngươi xuất hiện hơi nhiều rồi! Ngươi và ta nên im lặng mà rút khỏi truyện.

Suy nghĩ hồi lâu slaydark gật đầu chấp nhận.

Bầu trời đêm huyền ảo, ngàn ánh sao mông lung phản phất khắp nơi trên bờ cõi.

Giật mình tĩnh giấc Phong không biết mình đang ở đâu trước mắt hắn bây giờ là khu rừng phía dưới một ngọn núi cao treo veo.

Píp...píp...píp...

Vật kì lạ hình chữ nhật mà hắn có khi được kẻ tên slaydark đưa vào thung lũng Thiên Địa đột nhiên phát sáng báo hiệu có tin nhắn.

Mở tin nhắn ra bên trong là một dòng chữ:

" ta đã thu xếp tất cả mọi việc trên đảo ngươi cứ yên tâm mà tu luyện ".

Không hiểu kẻ kia đang dỡ trò gì nhưng hiện tại hắn đang ở một nơi mà ngay cả bản thân cũng không biết rõ.

Một cảm giác lạnh sống lưng bắt đầu truyền đến cảm giác ớn lạnh toàn thân này chỉ có thể là...

" M....Ma...." Phong la toáng lên rồi chạy chối chết vào trong rừng.

Chạy một hồi lâu Phong quay đầu lại

" trời đ-..." Phong thốt lên khung cảnh thì đã thay đổi nhưng con ma áo trắng thì vẫn còn nguyên đó và cái khoảng cách vẫn không thay đổi.

Biết làm sao khi thằng tác giả đã muốn Phong ngậm ngùi chạy tiếp vào trong, càng chạy vào trong cây cối càng âm u che lấp luôn cả ánh trăng bên ngoài những cơn gió đêm lạnh lẽo thổi ngang qua tấm thân mệt mõi của Phong.

" d..ừ..ng...dừng lại...ta chạy hết nổi rồi..." dơ hai tay lên ra dấu đầu hàng Phong ngồi bẹp xuống đất để cho ma nữ kia muốn làm gì thì làm.

" chịu dừng lại rồi hả " ma nữ áo trắng hỏi.

" chạy hết nổi rồi " Phong đưa hai tay lên xoa bóp đôi chân mõi nhừ của mình mà đáp.

" ai kêu ngươi chạy mà ngồi đó than "

" không chạy cho ngươi bắt ta hả? Ủa? Chẳng phải ngươi là ma hay sao? Sao hiền quá vậy " Phong ngơ ngác hỏi lần đầu tiên trong đời gặp ma hiền.

Nói hiền thực ra là có lý do, chuyện cũng lâu lắm rồi từ cái lúc mà thằng Phong còn rất là bé, nó đi vào ngôi nhà bỏ hoang rồi gặp ma còn bị rượt chạy sml luôn chứ, mãi đến sao này mới biết con ma đó là do thằng anh nó giả hù nó kể từ lúc bị hù đó thì nó bỗng sợ ma đến giờ.

Đoạn trên là chuyện chưa kể nên bây giờ kể quay lại với thằng Phong của hiện tại

" ngươi muốn gì?" Phong hỏi.

" cút khỏi khu rừng " ma nữ lạnh lùng quát.

" chuyện nhỏ! Nhưng để sáng hẳn nha, em sợ ma lắm "

Nhìn điệu bộ chết nhát của Phong càng làm cho ma nữ càng thêm bực mình

" cút! Ngay lập tức."

Dù sợ nhưng Phong biết mình không nên ở lại vậy là hắn lẳng lặng mà tìm đường trở ra.

3 ngày sau...

Cánh rừng già âm u trĩu lá những quả trên cây chín mùi rơi rụng dưới những tán cây

" cái này lá há miệng chờ sung phải không ta " nhìn tình trạng của mình mà nhớ lại câu nói rất hay trong sách lớp một.

Đã ba ngày kể từ khi gặp ma nữ Phong bị ám cả ngày lẫn đêm dù hắn làm gì cũng có ma nữ áo trắng phía sau.

Nguyên nhân là hắn càng đi càng lạc, càng lúc càng tiến sâu vào trong rừng hơn đến đây thì đã ba ngày, Phong đang nằm dưới một cái cây già xum xê quả, hắn đang nằm để đợi từng quả chín mọng rơi xuống để ăn lấy sức rời khỏi khu rừng...

" Thiên đường " Phong thốt lên.

Trước mắt hắn bây giờ một ngôi làng nằm sâu bên trong khu rừng.

Bước từng bước vào làng Phong hí hững chờ mong sự chào đón nồng hậu nhưng không...

" có thằng đột nhập!!! Trói nó lại "

Vậy là thằng Phong nhọ đã bị bắt trói rồi bị nhốt bên trong một cái l-ng củi chờ ngày làm thịt à nhầm chờ ngày tra khảo.

" nó đây thưa già! Bó thằng đột nhập vào làng trộm chó đây ạ " tên lính làng dẫn đầu chỉ vào Phong rồi hô to lên nói cho vị trưởng lão già nua kẻ mà hắn gọi là Già.

Vị tộc trưởng nọ nhìn sang Phong rồi lão hỏi

" mày là ai? Vào làng này làm gì?"

" dạ! Thưa trưởng lão đẹp trai nhưng không kém phần tiêu soái dáng vẻ hào hoa phong lưu lãng tử dạ em là Vô Thanh Phong bị lạc trong rừng nên vào làng xin chút thức ăn mà không có ai chỉ thấy mỗi con chó rất đẹp nên định sờ tý xíu ai ngờ...bị bắt vô đây " Phong vừa kể vừa khóc lóc tỏ vẻ oan ức còn vị trưởng lão kia thì có vẻ rất thích những câu nịnh nọt của Phong.

Nhìn dáng vẻ xanh xao vì đói của Phong làm cho một vài người trong làng đồng cảm với hắn liền mạnh dạn tiến lên xin giúp hắn.

Hành động của những người dân trong làng khiến Phong không khỏi xúc động khi được tận mắt chứng kiến lòng khoan dung độ lượng.

- tũn.

Phong đưa tay lên gãi gãi cái đầu tỏ vẻ không cố ý rồi nhìn về phía những dân làng đang cầu xin cho hắn với nét mặt đáng thương khó tả, mặc dù là giả tạo nhưng có một vài người lại khóc không phải vì lòng khoan dung mà là lòng thương hại.

Được sự cầu xin tha thiết của dân làng cuối cùng Phong cũng được đem đến một ngọn núi với một cái hành trang đấy ứ thức ăn.

Cảnh sắc tuyệt mỹ như chốn bồng lai không khí trong lành dễ chịu đứng trên đỉnh núi mà cảm thán nét đẹp của tự nhiên

" Aaaaaaaa...." Phong thét lên.

Âm thanh của hắn vang vọng khắp nơi của ngọn núi như đã xả đi nỗi phiền muộn bấy lâu ma nữ kia kể từ khi hắn bị bắt thì cũng không còn gặp nữa vậy là Phong lại tiếp tục lên đường tìm đường xuống núi.