Phong Ấn Tiên Tôn

Chương 97: Bay vút đi




Tiểu nhị không e ngại thân phận của Ngưu Đầu Yêu Ma, trong Sa trấn người và yêu hòa bình ở chung nhiều năm. Trong mắt thương gai thì làm ăn với yêu ma càng nhẹ nhàng hơn.

Ngưu Đầu Yêu Ma có tu vi Kim Đan trung kỳ, xem như cường giả một phương tại đây. Đoạn thời gian trước Ngưu Đầu Yêu Ma tuần tra lĩnh vực Tiên quốc đánh chết một số kẻ rình rập Tiên quốc, giờ quay về Sa trấn nghỉ dưỡng sức.

Tu Tiên giới miệt thị việc Tiên quốc dùng yêu ma trấn thủ cương vực. Một số môn phái tu tiên xếp Tiên quốc vào ổ điên, một số chính đạo tu tiên tuyên bố phải giải cứu dân chúng Tiên quốc trong nước sôi lửa bỏng.

Ngưu Đầu Yêu Ma nói với tiểu nhị:

- Đưa xem tử.

- Có ngay!

Tiểu nhị tay chân liếng thoắn lấy hai 2hồ lô đan dược ra. Ngưu Đầu Yêu Ma đổ ra một viên đặt gần mũi hít ngửi, sau đó gỡ cái tui to bên hông đặt xuống đất,lục ra hai gốc nhân sâm ngàn năm, năm chu quả đỏ au.

Tiểu nhị mắt sáng rực mừng rỡ.

Ngưu Đầu Yêu Ma ném nhân sâm và chu quả cho tiểu nhị, bàn tay to chộp đan dược trong hai hồ lô vào lòng bàn tay, há mồm nuốt trọn.

Ngưu Đầu Yêu Ma ra khỏi cửa hàng, tiểu nhị tiễn đến tận cửa, lớn tiếng chào:

- Ngưu gia đi từ từ!

Ngưu Đầu Yêu Ma đi trên đường.

Một tiểu thương phàm nhân rao hàng:

- Chong chóng đây!

Ngưu Đầu Yêu Ma quay đầu nhìn. Trên cái lỗ cây gậy cắm đầy chong chóng, vòng quay chuyển động theo gió, một cái trống nhỏ kêu thùng thùng. Ngưu Đầu Yêu Ma dừng chân cầm một cây chong chóng, cho tiểu thương một miếng hà thủ ô to cỡ ngón tay.

Trong một viện lạc.

Ngưu Đầu Yêu Ma đặt báu to trong tay xuống, một đứa trẻ năm, sáu tuổi chạy ra ngoài nhà.

- Phụ thân về rồi! Phụ thân đi ba tháng, nhi nhớ phụ thân lắm!

Đứa trể chạy đến trước mặt Ngưu Đầu Yêu Ma kéo lông gã. Mặt mũi Ngưu Đầu Yêu Ma cực kỳ xấu xí đáng sợ nhưng đứa bé không hề sợ hãi. Ngưu Đầu Yêu Ma thấy đứa trể chạy đến gần thì mắt lộ tia trìu mến.

Ngưu Đầu Yêu Ma há mồm phun ra một đan dược tròn xoe, dược tính mãnh liệt dã bị gã tiêu hóa, thiếu niên phàm nhân cũng có thể dùng.

Ngưu Đầu Yêu Ma giơ đứa bé lên cao qua đầu đặt lên vai, đưa chong chóng cho đứa bé:

- Nào, để ta xem ngươi có cao lên không?

Đứa bé cầm chong chóng cười khúc khích chơi đùa.

Đứa bé được Ngưu Đầu Yêu Ma nhặt về. Bên ngoài Tiên quốc không ngừng chém giết, lửa chiến tranh đót trụi một tòa thành trì. Ngưu Đầu Yêu Ma đang tuần tra biên cương Tiên quốc chợt nghe tiếng con nít khóc thế là thuận tay cứu nó ra.

Trong viện nhỏ Ngưu Đầu Yêu Ma đôi khi khom người, đôi khi chơi rượt bắt, đôi khi biến thành con trâu to cho đứa bé cưỡi. Đứa trẻ cầm chong chóng, tiếng cười không dứt.

Buổi tối buông xuống, đứa bé ngủ say trong vòng tay Ngưu Đầu Yêu Ma, tay nhỏ bé còn nắm chặt chong chóng không nỡ buông.

Ngưu Đầu Yêu Ma cẩn thận thổi gió cho đứa bé, sợ lông mình làm bé con bị nóng.

Trong Tiên quốc xảy ra biến đổi lớn, sự thay đổi đảo điên trật tự của Tu Tiên giới.

Người đời hay nói yêu ma hung tàn thích ăn thịt người. Trong Tiên quốc có nhiều yêu ma xuất hiện trước mặt mọi người nhưng đảo điên định luận của thế gian.

Bên ngoài Tiên quốc, rất nhiều yêu thú rục rịch, đã bắt đầu cuộc di chuyển rầm rộ. Chúng nó chỉ muốn đi Tiên quốc không có tu sĩ vây công mình, nhưng ước mơ nhỏ bé này bị Tu Tiên giới định nghĩa là thú triều, chính phái tu tiên xem hành vi của chúng nó là yêu thú xâm phạm lĩnh vực tu sĩ.

Các môn các phái Tu Tiên giới chú ý chặt chẽ hướng đi của các yêu thú.

Trong một trà lâu, có tu sĩ tự cho rằng mình kiến thức rộng nói tràng giang đại khải, lên án công khai Tiên quốc:

- Ài, Tiên quốc đã bị yêu ma bá chiếm, mọi người sống trong Tiên quốc đã trở thành nô lệ của yêu ma, nơi đó là địa ngục trần gian!

Trong mắt tu sĩ này thì yêu ma hoành hành trong Tiên quốc, thiên đạo sa đọa.

Rất nhiều tu sĩ hòa cùng, tuyên bố trừ ma vệ đạo dù chết không sờn.

Trong trà lâu, một số tu sĩ càng sợ Tiên quốc hơn. Yêu ma bá đạo hoành hành, chẳng lẽ không ai đi tiêu diệt bọn họ sao? Tại sao Vô Lượng Môn thờ ơ?

Đang lúc đám đông tu sĩ hô hòi đòi thảo phạt Tiên quốc thì một tu sĩ ngồi trong góc đứng bật dậy:

- Nói linh tinh!

Trong trà lâu im phăng phaức.

Tu sĩ quát:

- Một đám chuột nhắt chỉ biết nói bậy bạ, các ngươi dám theo ta đi Tiên quốc một chuyến, nhìn xem thiên hạ Tiên quốc không?

Tu sĩ trừng bốn phía, đám tu sĩ mới rồi còn hô hào đều im miệng.

Vừa rồi bọn họ còn đòi cứu con dân Tiên quốc, nhưng giờ tu sĩ mời đi Tiên quốc thì không ai dám đồng ý.

Tu sĩ mở miệng nói:

- Huynh trưởng của ta bạc vân thiên, là anh hùng đích thực, hào kiệt đương thời. Ta vô cùng kính ngưỡng huynh trưởng, xem như huynh như phụ. Tiếc rằng huynh trưởng bẩm sinh có bộ dạng cọp dữ tợn, người đời không chứa nên đành ẩn thân trong rừng sâu hơn ngàn năm.

- Thiên hạ này bất công đã lâu, người đời bảo thủ lâu rồi!

Tu sĩ phất tay áo giận dữ rời đi.

Vô Lượng Môn, Thất Thập Nhị phong, Hoàng Kim cung.

Lôi Hổ truyền âm ngàn dặm:

- Cửu sư đệ, hôm nay trăng tròn, sư huynh đệ chúng ta đi ngắm trăng không?

Liễu Tà Dương mở mắt ra đáp lại:

- Đa tạ ý tốt của sư huynh nhưng ta không đi, mấy ngày nay ta đang có điều nghi hoặc cần tĩnh tâm.

- Vậy thôi, khi nào sư đệ giải mở gút mắc rồi sư huynh đệ chúng ta lại tụ họp.

Liễu Tà Dương đứng dậy kéo tháp Thiên Lôi ra, nói với Hống Thiên Tôn:

- Ta tu luyện đã đến bình cảnh, ngươi theo ta ra ngoài một chuyến đi xem thiên hạ này.

Hống Thiên Tôn lắc lư đứng thẳng dậy.

Liễu Tà Dương luyện hóa Tiên Linh chi dịch mấy ngày nay tiến triển chậm chạp, tu vi đã đến bình cảnh không áp chế được nữa. Liễu Tà Dương áp chế linh lực tựa như núi lửa sắp phun trào.

Liễu Tà Dương phải vào Kim Đan trung kỳ, không thể chậm trễ được nữa.

Liễu Tà Dương cưỡi trên người Hống Thiên Tôn bước ra đại điện, truyền âm tứ phương:

- Chúng đệ tử, ta đi ra ngoài trăm ngày, trong thời gian này các ngươi phải chăm chỉ khổ luyện không được làm biếng!

Các đệ tử lên tiếng:

- Cẩn tuân pháp chỉ của sư tôn!

Liễu Tà Dương nói:

- Đi thôi.

Hống Thiên Tôn nhảy lên, lần này nó không kiềm chế lực lượng của mình nữa. Liễu Tà Dương không giống đệ tử của mình, dù Hống Thiên Tôn đi nhanh cỡ nào cũng không tổn thương hắn được.

Giận bay vọt lên vèo một cái vượt chín vạn dặm.

Liễu Tà Dương cưỡi Hống Thiên Tôn rời khỏi, trong phút chốc vượt qua không gian.