Nữ đệ tử này mặc nhung trang, tính tình nóng nảy, nói năng không kiêng dè, ước gì mình là thân nam nhi.
- Liễu Như Yên, cả ngày cứ đánh đánh giết giết thì ai dám lấy ngươi?
- Ai cần ngươi lo? Trong lòng ta có kiếm, có nó đủ rồi!
Liễu Như Yên mặc nhung trang múa theo gió, thanh thục nữ kiếm tựa rồng bay. Trong phút chốc tiểu viện tràn ngập bóng kiếm.
- Tiểu Điệp yên tâm, ta sẽ bảo vệ ngươi. Nếu đêm nay sư tôn thậm thụt tới tìm ngươi thì ta sẽ cho một nhát kiếm, để sư tôn biết có ta bảo vệ Tiểu Điệp.
Thiếu nữ trong phòng giậm chân dỗi nói:
- Còn nói nữa thì sau này ta không thèm nói chuyện với ngươi!
Liễu Như Yên cười rất vui, lôi sư tôn ra trêu đùa Tiểu Điệp là việc vui khiến nàng vui vẻ nhất. Ai đều biết Tiểu Điệp nằm mơ cũng gọi tên sư tôn, Liễu Như Yên nghĩ đến đây cảm thấy hơi buồn nôn.
Liễu Như Yên nói:
- Sư tôn có gì hay? Huống chi chắc chắn sư tôn không biết ngươi thích sư tôn rất lâu rồi, ta cảm thấy ngươi tốt nhất theo ta đi. Tiểu Điệp, sau này ta sẽ đối xử tốt với ngươi, huống chi ta còn có một ưu điểm lớn là... buổi tối không cần ngươi ấy ấy.
Các nữ đệ tử cười phá lên, trong phòng truyền ra tiếng giậm chân, chắc là Tiểu Điệp rất tức giận nhưng không thể đỏ mặt chạy ra răn dạy Liễu Như Yên.
Tai không nghe, mắt không thấy.
Liễu Tà Dương đóng kín thần thức. Các nữ đệ tử nói chuyện quá tùy tiện, không biết tôn sư trọng đạo là gì, chờ sau này hắn phải đặc biệt nhấn mạnh mặt này mới được, phải chú trọng nói về tôn sư trọng đạo. Nam đệ tử tốt hơn, đối câu thơ, uống chút rượu, sẽ không đến mức chẳng hề kiêng nể lôi Liễu Tà Dương ra nói chuyện nam nữ.
Ba ngày sau, các đệ tử đã sắp xếp chỗ ở xong, Hoàng Kim cung có trật tự kỹ càng.
Một phần đệ tử xây động phủ ở bên ngoài, bọn họ tĩnh tọa tu luyện.
Phần đông đệ tử thì tìm chỗ ở trong Hoàng Kim cung, buổi tối uống rượu, ngắm trăng, ngâm thơ với bằng hữu tốt.
Ba ngàn đệ tử đến từ nơi khác, nhau, có tử đệ gia tộc tu tiên, thiếu niên nhà nông, nhi tử phú thương, hoàng tử, công chúa quốc gia phàm nhân.
Nhưng mọi người hòa hợp tại đây, hoàng tử và thiếu niên nhà nông kết bái, công chúa và nữ nhi của phú thương chơi thân.
Tất cả phát triển theo hướng thế giới Liễu Tà Dương mong muốn.
Một tuần sau Liễu Tà Dương gõ chuông sớm của Hoàng Kim cung.
Doong doong!
Tiếng chuông trong trẻo du dưong truyền khắp sơn lâm.
Đệ tử trong Hoàng Kim cung đi chính điện, đệ tử tu hành trong động phủ cũng đứng dậy chạy ra. Liễu Tà Dương đã ngồi chờ trên chính điện.
Rất nhiều đệ tử đến, bọn họ ngồi ngay ngắn tựa như ba năm trước, nhưng các thiếu niên ngày xưa đã trưởng thành.
Các đệ tử đến đông đủ, Liễu Tà Dương mở miệng nói:
- Duyên phận của chúng ta chưa hết, hôm nay tụ họp tại đây, các ngươi có nhớ lời ta từng dạy bảo?
- Đệ tử không dám quên!
- Vậy thì các ngươi phải nhớ kỹ tôn sư trọng đạo, đừng lấy sư tôn ra nói giỡn sau lưng, đặc biệt là một số nữ đệ tử.
Liễu Tà Dương nói xong Liễu Như Yên ngồi ở phía sau thè lưỡi với nữ đệ tử mặt đỏ như gấc.
- Kể từ hôm nay các ngươi lại bái vào môn hạ của ta, ta sẽ dốc túi dạy hết những gì mình biết trong đời ta. Sẽ có ngày ngươi và ta đi hai hướng khác nhau, nhưng ta không hy vọng các ngươi quên bản tâm, quên giấc mơ thuở thiếu thời của mình.
Liễu Tà Dương dạy bảo chúng đệ tử.
Mặt trời lặn hướng tây, môn học đầu tiên chấm dứt, các đệ tử hành lễ rồi rời đi.
Phong Hầu từ cửa lớn bước vào:
- Cửu sư huynh có hứng trí thật, ta không ngờ Cửu sư huynh còn có bản lĩnh này, khiến ta nghe mê mẩn.
Đám đệ tử hành lễ hướng Phong Hầu.
- Ta vốn định đến xem có thể kéo mấy đệ tử về không, giờ xem ra không được rồi. Dù họ đi theo ta thì không đến một tuần chắc chắn lén chạy về, ta không bằng sư huynh về mặt dạy người.
Liễu Tà Dương mở miệng nói:
- Sư đệ nói vậy là không cam lòng rồi, cái khác ta nhường được chứ đệ tử của ta thì không được.
- Biết biết.
Phong Hầu vốn định tới xem cho biết, thấy Liễu Tà Dương đang dạy học thì không quấy rầy, nghe một đoạn thì gã đâm ra mê mẩn bỏ luôn ý định dụ dỗ đồ đệ.
Hai người tán gẫu một lát sau Phong Hầu rời đi.
Hoàng Kim cung trở về yên tĩnh, mấy ngày tiếp theo các sư huynh đệ Lôi Hổ đều đến nhưng toàn là vui vẻ đến ủ rũ trở về.
Hôm nay Liễu Tà Dương gióng chuông sáng lại triệu tập các đệ tử đến quảng trường rộng lớn ngoài điện, bên cạnh hắn đặt các loại phi kiếm, phù bảo chất thành ngọn núi nhỏ.
Đám đệ tử đến nơi mắt cứ liếc bảo bối bên cạnh Liễu Tà Dương.
- Hôm nay ta sẽ biểu thị cách dùng phi kiếm, phù bảo cho các ngươi xem. Chỗ ta có một số phi kiếm, phù bảo toàn là ta tùy tay chế tạo, tiếp theo phân phối cho các ngươi. Pháp bảo hiện giờ không thích hợp cho các ngươi sử dụng, chỉ riêng khống chế phi kiếm, phù bảo đủ cho các ngươi thể ngộ.
Liễu Tà Dương vung tay lên, phi kiếm, phù bảo bên cạnh hắn bay bổng rơi vào tay đám đệ tử.
Liễu Tà Dương tặng phi kiếm, phù bảo đa số bày ra trăm tòa trận pháp, hoàn mỹ hơn phi kiếm, phù bảo ngoài chợ gấp mấy lần, có thể nói là thiên kim khó cầu.
Các đệ tử sờ vật trong tay, rất là quý trọng.
- Nhìn kỹ!
Liễu Tà Dương tùy tay chộp một phi kiếm, kiếm xoay tròn quanh hắn, sau đó hắn nhảy lên ngự kiếm bay đi.
Đám đệ tử giương mắt xem, bọn họ cũng biết ngự kiếm bay đi nhưng không tiêu sái tùy ý giống Liễu Tà Dương.
- Bản chất của kiếm là giết địch chứ không phải bay, nếu chỉ đơn thuần muốn bay thì đó là bỏ gốc cầu cái ngọn. Tốc độ ngự kiếm bay kém xa tốc độ của chính phi kiếm. Bây giờ ta sẽ triển lãm kiếm kỹ thất truyền đã lâu, hình dạng công kích ban đầu của phi kiếm. Thức kiếm kỹ cơ bản này có tên là ‘ra khỏi vỏ’!
Liễu Tà Dương cõng phi kiếm xéo sau lưng, người hơi nghiêng tới trước, hai ngón tay như điều khiển thanh kiếm, linh lực áp súc tới giai đoạn Luyện Khí.
Liễu Tà Dương vung ngón tay:
- Ra khỏi vỏ!
Phi kiếm sau lưng Liễu Tà Dương bay vọt ra.
Ầm!
Như có tiếng sấm sét, phi kiếm bắn ra tia sáng, một luồng sáng lạnh nháy mắt bắn ra, ngọn núi ngoài mười dặm rạn nứt.
Liễu Tà Dương phất tay, phi kiếm trở vào vỏ.
Tốc độ phi kiếm công kích nhanh hơn ngự kiếm bay gấp trăm lần.
- Đây là cách công kích nguyên thủy nhất của phi kiếm, ra khỏi vỏ!
Nhiều đệ tử bị uy lực của phi kiếm chấn nhiếp đứng ngây như phỗng.