Phong Hầu vốn tưởng trên bảng phi thăng ít ra nên có vài đệ tử Trúc Cơ hậu kỳ, kết quả đứng nhất là Trúc Cơ sơ kỳ, những hạng sau là Luyện Khí thập tam giai, xuống chút nữa là mấy Trúc Cơ sơ kỳ, không có một đệ tử Trúc Cơ trung kỳ nào.
Bảng phi thăng này chỉ bao gồm một tòa ngoại viện, Phong Hầu cho rằng ngoại viện yếu mấy cũng nên có vài đệ tử Trúc Cơ hậu kỳ chống đỡ mặt mũi, nhưng ai biết ngoại viện kém đến nhường này, không tìm ra một đệ tử Trúc Cơ hậu kỳ.
Một sư huynh đến gần Phong Hầu, nhìn bảng phi thăng nói:
- Xem ra lần này sẽ toàn quân bị diệt.
Phong Hầu nói:
- Ài, thật là đời sau thua đời trước. Hai trăm năm trước nhóm chúng ta có hai mươi người vào nội viện, một thời vẻ vang vô cùng.
Phong Hầu nhớ hành động của Liễu Tà Dương sau khi nhận yêu bài, thầm khen:
- Cửu sư đệ đã dự kiến trước sớm giao yêu bài cho chủ sự, giỏi.
Phong Hầu nghĩ đến đây vội vàng đi tìm chủ sự, ném yêu bài cho người đó:
- Phát giùm đi.
Sư huynh kia thấy Phong Hầu đã đi, gã nhìn bảng phi thăng đăm đăm, trầm ngâm giây lát rồi buông tiếng thở dài, cũng đưa yêu bài cho chủ sự. Đệ tử cảnh giới Luyện Khí nếu tham gia tỉ võ sẽ bị đánh gục, đừng nói vào nội viện, khó mà qua được sàng tuyển.ngoại viện khác đều có đệ tử Trúc Cơ hậu kỳ tọa trấn, Trúc Cơ hậu kỳ và Luyện Khí thập tam giai là không thể so sánh.
Hôm sau, trừ Lôi Hổ và Liễu Tà Dương ra tất cả sư huynh đệ đã trở lại nội viện, hiển nhiên đã mất lòng tin với đệ tử ngoại viện.
Liễu Tà Dương đang đi chợt phát hiện ngoại viện có đệ tử Trúc Cơ hậu kỳ, thực lực không yếu.
Lôi Hổ đang định đưa yêu bài cho người này.
đệ tử Trúc Cơ hậu kỳ lắc đầu, mở miệng nói:
- Sư thúc, ta còn kém xa lắm, ta muốn rèn luyện trong ngoại viện mấy năm, sẽ không tham gia tỉ võ lần này.
Đệ tử Trúc Cơ hậu kỳ trực tiếp bỏ quyền khiến Lôi Hổ cảm thấy ngoại viện khác lạ.
Hai ngày sau, Lôi Hổ ôm thắc mắc rời đi, giao yêu bài cho chủ sự phát thay mình. Hai ngày qua Lôi Hổ tìm được mấy đệ tử hạt giống khá tốt, đều là Trúc Cơ hậu kỳ, có khả năng rất lớn vào nội viện. Nhưng những đệ tử này đều bỏ quyền, tuyên bố còn phải rèn luyện nên không chịu vào nội viện, đúng là chuyện kỳ lạ chưa từng có.
Chỉ mình Liễu Tà Dương chưa đi, tuy hắn không phân phát yêu bài những cũng không thất vọng bỏ đi như sư huynh đệ khác.
Trong nội viện, chính điện.
Đám sư huynh đệ Lôi Hổ gặp nhau.
Phong Hầu giành mở miệng trước:
- Sư huynh, lực lượng tổng thể đệ tử ngoại viện của chúng ta quá yếu, e rằng chúng ta sẽ rớt hết.
Sư huynh đệ đồng ý, lấy bảng phi thăng làm chuẩn, tòa ngoại viện đó không có một người là đệ tử Trúc Cơ hậu kỳ, thực lực tổng thể yếu như vậy cơ hội vào nội môn rất xa vời.
Lôi Hổ au mày không đáp.
Cả nhóm nói vài câu rồi chán nản rời đi, không hứng thú làm trọng tài tỉ võ ngoại viện một tháng sau.
Trong một giảng đường ở ngoại viện chật ních gần ba ngàn đệ tử.
Một người đứng lên siết chặt nắm tay:
- Các vị sư đệ, ba tháng sau là bắt đầu tỉ võ!
Đệ tử này chỉ có Trúc Cơ sơ kỳ nhưng mắt như tia chớp, căn cơ vững chắc, dù là tu vi Trúc Cơ hậu kỳ cũng không bằng gã.
- Các sư đệ! Lần này gã phải bái vào môn hạ của sư tôn! Trong tỉ võ tuyệt đối không thể làm ngài mất mặt!
Đệ tử tuyên bố xong tất cả tu sĩ trào dâng khí thế.
Đệ tử hưng phấn nói không lựa lời:
- Lần này chúng ta phải để tất cả người nội viện Vô Lượng Môn thấy rõ trong ngoại viện có cường giả! Chiến chiến chiến! Chúng ta phải đâm thủng bầu trời Vô Lượng Môn!
- Danh ngạch nội viện chỉ có bảy trăm hai mươi vị! Nếu Vô Lượng Môn không thay đổi quy tắc thì có sư đệ sẽ phải chờ đến năm thứ hai, năm thứ ba, thậm chí năm thứ tư!
Mắt các đệ tử bắn ra tia lửa bắt khấut.
- Cho nên chúng ta phải lấy trọn bảy trăm hai mươi danh ngạch!
Trong phút chốc các đệ tử chiến ý ngập trời, lòng dâng trào hào hùng.
- Lấy trọn toàn bộ danh ngạch, vào Thất Thập Nhị phong. Bái ở môn hạ sư tôn!
Mục tiêu của bọn họ rất rõ ràng, thẳng hướng nội viện, Thất Thập Nhị phong. Bọn họ quyết tâm rồng bay lên trời, trời long đất lở.
Liễu Tà Dương ngồi xếp bằng trên tảng đá to dưới núi ngoại viện.
Hồi ức mấy ngàn năm xoay quanh trong đầu Liễu Tà Dương.
Sáu ngàn năm trước Liễu Tà Dương là hậu bối nhỏ nhoi trong gia tộc lớn, hắn đi theo người khác rèn luyện gân cốt, học tập quyền pháp. Lúc đó có phong trào nội gia quyền, ngoại gia quyền, một đám nhóc con tỉ võ đủ loại. Giờ ngẫm lại thật ngốc, tự cho rằng giành chiến thắng trong tỉ võ gia tộc, giành được tiếng hoan hô thì là đệ nhất thiên hạ, hóa ra chỉ là ếch ngồi đáy giếng.
Sau này Liễu Tà Dương bước lên con đường tu tiên, một đường đi tới gặp đủ loại tu sĩ, gặp rất nhiều chuyện kỳ lạ.
Liễu Tà Dương ngồi trên tảng đá như đã nhập định.
Mưa phùn buổi sáng rơi trên mái tóc Liễu Tà Dương, chạng vạng thì có tấm áo hoàng hôn khoác lên vai.
Cứ thế mười ngày trôi qua.
Hôm nay tiên âm réo rắt, từng bóng người ngự không bay đi.
Đám sư huynh đệ Lôi Hổ đáp xuống trước mặt Liễu Tà Dương.
Phong Hầu thấy Liễu Tà Dương ngồi trên tảng đá thì mở miệng nói:
- Cửu sư huynh có hứng nhỉ, nơi này đúng là phong cảnh tú lệ.
Phong Hầu nhìn khắp nơi, cẩm tú giang sơn đập vào mắt. Trời trong xanh, cẩm tú vây quanh, dù tiết trời hơi lạnh nhưng không che được phong cảnh mát mắt này.
Lôi Hổ nói:
- Cửu sư đệ, nên chuẩn bị đi, sắp bắt đầu tỉ võ ngoại viện ngay rồi.
Liễu Tà Dương đứng lên khỏi tảng đá
Liễu Tà Dương mở miệng hỏi:
- Sư huynh nói xem qua trận tỉ võ này có bao nhiêu người tiến vào nội viện?
Lôi Hổ trả lời:
- Bảy trăm hai mươi người, quy định truyền thừa mấy ngàn năm chưa từng thay dổi.
Liễu Tà Dương cùng Liễu Tà Dương trở lại ngoại viện, rất nhiều đệ tử đã bước vào truyền tống trận dđi iện phái khác. Các sư đệ sử dụng thần thức điều tra giữ trật tự.
Tu sĩ bảy mươi hai đại viện bị tách lẻ ra, đệ tử trong mỗi ngoại viện không quen thuộc nhau, ánh mắt tràn đầy cằm thù nhìn nhau.
Phong Hầu xem đám đông đệ tử:
- Nhìn đám đệ tử kia xem, ai nấy đều có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, trận tỉ võ này sẽ kịch liệt còn hơn năm ngoài.
- Nhóm đệ tử này rất ưu tú, nhưng có ưu tú cách mấy cũng không vào môn hạ chúng ta, bớt lo là hơn.
Phong Hầu buông tiếng thở dài:
- Ai kêu ngoại viện chúng ta yếu làm chi, trách ai giờ? Xem ra qua một thời gian ngắn ta phải tự mình chọn mấy đệ tử để chỉ điểm đôi chút, cứ thế này thì chúng ta sẽ càng lúc càng yếu.