Phong Ấn Tiên Tôn

Chương 69: Bá tuyệt thiên hạ (Hạ)




Liễu Tà Dương cảm nhận bão kiếm quang, hắn là Kim Đan sơ kỳ thi triển một kiếm Liệt Thiên tiêu diệt phi kiếm, pháp bảo, hù mấy chục tu sĩ Kim Đan sợ thụt lùi. Giờ nó chỉ còn một phần mười uy năng nhưng triệt một tu sĩ Kim Đan trung kỳ không có pháp bảo phòng ngự thì dễ như trở bàn tay.

Nhưng mà!

Liễu Tà Dương trợn to mắt, hắn phát hiện bão kiếm quang không thể tổn thương cơ thể tu sĩ Kim Đan trung kỳ này.

Liễu Tà Dương nghĩ ra một khả năng:

- Chẳng lẽ hắn tu luyện mình thành pháp bảo?

Dư uy của Liệt Thiên kiếm hoàn toàn tan biến, Liễu Tà Dương quét thần thức qua, người đó vẫn đứng yên tại chỗ, quần áo rách bươm, bị kiếm quang lóc hết thịt.

Người này chỉ còn bộ xương, khung xương lóe ánh sáng màu đen.

Liễu Tà Dương cau mày, với Liệt Thiên kiếm của hắn thì tu sĩ Kim Đan hậu kỳ cũng phải chùn bước, nếu bị bão kiếm quang bao trùm thì chết chắc.

Đám tu sĩ như Lôi Hổ tránh cuộc chiến thì thầm mừng, rốt cuộc luyện thành Lão Thập Nhị. Phong Hầu và Sửu Hán thầm mừng. May mắn Lão Thập Nhị chọn Liễu Tà Dương, nếu gã chọn hai người họ thì chắc chắn không đánh lại Lão Thập Nhị.

Ánh mắt mọi người tràn đầy sợ hãi nhìn Liễu Tà Dương, Lôi Hổ cũng vậy. Ai có mắt đều thấy Liễu Tà Dương mạnh cỡ nào, không ai dám bảo đảm mình có thể đỡ nổi chín mươi tu sĩ Kim Đan vây công nhưng Liễu Tà Dương làm được. Trong tình huống chín mươi người dùng phi kiếm, pháp bảo vây công nhưng Liễu Tà Dương đại sát tứ phương đánh tan tác tất cả người khiêu chiến, hành động vĩ đại biết bao.

Bây giờ trong sân chỉ còn Lão Thập Nhị sống dở chết dở, mặc dù thần công đại thành nhưng không ai xem trọng gã, không phải vì gã yếu, chỉ tại đối thủ quá mạnh.

Liễu Tà Dương mở miệng nói:

- Thiên phú của Ma môn, không ngờ ngươi là thân thể khôi lỗi.

Thân thể khôi lỗi, mọi người biết đó là gì. Trước kia Kim Kiều xem Liễu Tà Dương là thân thể khôi lỗi, đám người Ưng Đạo Nhân còn bàn bạc tính bán hắn đi.

Thân thể khôi lỗi được gọi là gân thép xương sắt, nước lửa không xâm, là một trong những cơ thể tốt nhất để đoạt xá.

Bộ xương không còn miếng thịt tiến lên trước một bước, thịt mọc ra phủ lên khung xương, trông như tái sinh.

Lão Thập Nhị nhìn Liễu Tà Dương, mở miệng nói:

- Pháp bảo, phi kiếm của ta không mạnh nhưng, ta có thân thể bất tử, ngươi phải thua!

Liễu Tà Dương cười nhìn Lão Thập Nhị:

- Nếu người khác gặp ngươi thì sẽ lo chết, không bị thương được, đánh không chết. Nhưng ngươi gặp phải ta...

Lão Thập Nhị dừng bước lại, gã nẫm nghĩ. Liễu Tà Dương quá mạnh, mạnh đến làm thần hồn Lão Thập Nhị run rẩy. Nếu Lão Thập Nhị chiến đấu với chín mươi tu sĩ Kim Đan, tất cả pháp bảo, phi kiếm ập đến thì gã có gân cốt mạnh mấy cũng phải thua. Liễu Tà Dương chỉ dựa vào sức mình mà đánh bại hết tất cả tu sĩ Kim Đan.

Liễu Tà Dương cấ bước đến trước mặt Lão Thập Nhị, mặc cho gã né tránh thế nào thì hắn như bóng ma bám sát. Liễu Tà Dương chậm rãi vươn ra một ngón tay điểm vào cơ thể Lão Thập Nhị.

Lão Thập Nhị hét chói tai:

- A!

Ngón tay Liễu Tà Dương ấn vào xương Lão Thập Nhị, điên cuồng cắn nuốt ân cốt, đó là cơn đau lực lượng bị cướp đi.

Lão Thập Nhị hoảng hốt lùi nhanh ra sau, kinh hoàng lắp bắp:

- Ngươi... Ngươi là ai?

Liễu Tà Dương chậm rãi giang hai tay thi triển Du Long đại pháp. Nếu người khác gặp Lão Thập Nhị thì sẽ rầu thúi ruột, nhưng công pháp của Liễu Tà Dương có đặc tính kinh khủng là cắn nuốt tu vi của người khác. Lão Thập Nhị không sợ bị thương, nhưng công kích của Liễu Tà Dương không khiến gã bị thương mà trực tiếp hấp thu tu vi.

Lão Thập Nhị cảm nhận Kim Đan rít gào, gã biết nếu mình còn cứng đầu đứng đây thì chết chắc.

Lão Thập Nhị bất đắc dĩ rống to:

- Ta bỏ cuộc!

Lão Thập Nhị rời khỏi, trong sân chỉ còn một mình Liễu Tà Dương, hắn chắp hai tay sau lưng nhìn bốn phía. Trận chiến đấu này Liễu Tà Dương thắng lớn, một trận chiến thực lực cách xa kết thúc kinh hoàng.

Từ lúc chiến đấu bắt đầu là Liễu Tà Dương đã đè đầu đánh, thế như chẻ tre đánh gục tất cả người khiêu chiến.

Lôi Hổ và đám sư đệ Kim Đan hậu kỳ liếc nhau, thầm lắc đầu. Bọn họ đã sinh ra lòng sợ hãi với Liễu Tà Dương, sau này tuyệt đối không thể đối địch với hắn, sức chiến đấu cường đại đến kinh người.

Không gian vặn vẹo biến mất, Liễu Tà Dương trở vào tháp Phong Thần, lần này ánh mắt mọi người nhìn hắn tràn ngập kính trọng. Không còn ai cho rằng Liễu Tà Dương kêu cả đám cùng đánh là buông lời ngông cuồng. Trận chiến đấu này không hề dùng mánh khóe gì, hoàn toàn là hắn nghiền áp người khiêu chiến, không ai nghĩ hắn ăn may.

Cuộc chiến xếp hạng này có mười ba tu sĩ Kim Đan chết, nhưng tông chủ Đệ Thất Thập Nhị Phong không hỏi một tiếng. Tông chủ chỉ hứng thú với Liễu Tà Dương, cảm thấy thiên tư của hắn cực kỳ tốt, bị chín mươi tu sĩ Kim Đan vây cong mà vẫn thắng. Điều này cũng nhờ pháp bảo, công pháp của Liễu Tà Dương, khả năng kiểm soát pháp bảo, công pháp mình tu luyện là điều kiện cần thiết để giành chiến thắng, thiếu một thứ cũng không được.

Tông chủ Đệ Thất Thập Nhị Phong suy tư:

- Có lẽ hắn có cơ hội tiến vào cảnh giới Nguyên Anh.

Nhưng Kim Đan dễ thành, Nguyên Anh khó tu. Vô Lượng Môn có vạn đệ tử Kim Đan nhưng được bao nhiêu tu sĩ Nguyên Anh? Một ngàn năm chỉ cỡ trăm người.

Trận chiến này hoàn toàn ổn định thân phận đệ tử thứ chín của Liễu Tà Dương, lần sau cuộc chiến xếp hạng sẽ không có tu sĩ nào đụng vào cây đnh này.

Phong chủ Đệ Thất Thập Nhị Phong nói:

- Tốt, ngươi thành công! Tháng sau Phong Thần trì mở ra, trước khi các ngươi đến tháp Phong Thần thì ta sẽ tiếp dẫn các ngươi.

Sau đó cơ thể mọi người bị sức mạnh đưa ra ngoài tháp Phong Thần.

Mọi người ra khỏi tháp, Lôi Hổ và đám sư huynh Kim Đan hậu kỳ cười toe toét đến gần Liễu Tà Dương.

- Cửu sư đệ, chúc mừng! Sau này huynh đệ chúng ta chung sức đồng lòng!

Lúc Liễu Tà Dương mới đến thì bọn họ vẻ mặt khinh thường, biết rõ hắn là đệ tử thứ chín nhưng không tiến lên bắt chuyện, bây giờ chủ động đến tìm. Rõ ràng bọn họ bị sức chiến đấu của Liễu Tà Dương chấn nhiếp, mãi mãi chỉ có sức mạnh là khiến người tín phục.

Lúc trước bọn họ không cho rằng Liễu Tà Dương có thực lực ngang hàng với bọn họ.

Qua trận đại chiến này Liễu Tà Dương khiến bọn họ nhìn với cặp mắt khác

Không chỉ đám người Lôi Hổ cười nịnh.