Phong Ấn Tiên Tôn

Chương 63: Vàng son lộng lẫy




Hồng Liên kinh ngạc quan sát đám đệ tử nội môn này, lại nhìn Liễu Tàn Dương.

Các đệ tử nội môn này xếp thành hàng, nhường ra một con đường ở giữa, cùng hò hét:

- Cung nghênh bát sư huynh trở về!

Liễu Tàn Dương chẳng quan tâm, trực tiếp vượt qua đám đệ tử nội môn này, Hồng Liên vẫn đi theo bên cạnh hắn.

Các đệ tử Trúc Cơ xếp thành bức tường người kết nối thẳng với cánh cửa màu đỏ kia..

Sau khi đi vào nội môn, Hồng Liên vẫn hoang mang, rốt cuộc hắn đã làm như thế nào? Tại sao có uy vọng lớn như thế?

Liễu Tàn Dương nhìn Hồng Liên, dừng bước chân, hỏi:

- Ngươi biết hai năm trước ta đã trải qua những gì không?

Hồng Liên lắc đầu.

- Bởi vì một danh ngạch trong nhiệm vụ sư môn, mộ đệ tử Kim Đan trong nội môn muốn đẩy ta vào chỗ chết.

Hồng Liên nghe xong lời này, sắc mặt ngưng trọng, cau mày, ánh mắt âm trầm, hỏi:

- Kẻ này là ai?

- Về sau, trong nhiệm vụ ta đã đánh chết bọn chúng rồi, hai năm sau ta trở về, ta lại đánh một trận với đại sư huynh ngọn núi thứ bảy mươi hai!

Liễu Tàn Dương bình thản miêu tả giống như đang kể lại câu chuyện của người khác.

- Sở dĩ đám đệ tử nội môn này sợ ta, không đơn thuần bởi vì ta có được lực lượng cường đại, sở dĩ bọn chúng nghênh đón ra long trọng như thế, bọn chúng sợ ta trả thù thôi, bởi vì hai năm trước, bọn chúng từng cô lập ta.

Hồng Liên nghe Liễu Tàn Dương miêu tả, tuy hắn nói rất nhẹ nhàng, rất tùy ý, nhưng nàng có thể cảm nhận được hắn từng bất lực, hắn từng gặp bất công và hắn đã từng tức giận.

- Ôi!!! Ai mà phô trương lớn như thế!

Trên không trung có tiếng nói vọng tới, một đạo hào quang năm màu xuất hiện, ánh mắt bất thiện nhìn về phía Liễu Tàn Dương.

- Chỉ là Kim Đan sơ kỳ mà thôi.

Người nói chuyện thân thể nhỏ gầy, giống như con khỉ mặc quần áo của người, ánh mắt hắn đảo một vòng, cất bước đi tới trước mặt Liễu Tàn Dương, chép miệng chậc lưỡi, nói:

- Ngươi chính là bát sư huynh sao? Ta thấy ngươi cũng không lớn lắm, còn bát sư huynh? Ngươi xứng sao?

Người này nói chuyện hết sức cay nghiệt, hiển nhiên vô cùng bất mãn việc Liễu Tàn Dương giữ vị trí đệ tử thứ tám.

Vào lúc này lại có một đạo hào quang năm màu bay đến, một nam tử trung niên diện mạo xấu xí đi tới trước mặt người nhỏ gầy, hắn nói:

- Cửu sư huynh, ngươi đi nhanh như vậy làm gì? Thời gian còn kịp mà.

- Ta làm gì? Ngươi nói ta làm gì! Vị trí thứ tám vốn là của ta, sắp xếp cũng sắp xếp cho ta, dựa vào cái gì cho hắn trộm lấy, hắn vừa vào vài năm! Ta đã gặp hắn sao? Ngươi đã gặp hắn sao?

Tu sĩ Kim Đan lúc này hắt hàm nhìn chằm chằm vào Liễu Tàn Dương:

- Phong Hầu ta muốn lãnh giáo bát sư huynh một chút! Xem bát sư huynh dựa vào cái gì cưỡi lên đầu lên cổ ta.

Tu sĩ nhỏ gầy tên là Phong Hầu có tu vi Kim Đan trung kỳ, cũng là nhân vật danh tiếng lẫy lừng trong ngọn núi thứ bảy mươi hai Vô Lượng Môn, chiến lực rất mạnh, nếu không cũng không có khả năng đứng hàng thứ chín.

- Bát sư huynh, ngươi nên bảo cô nương bên cạnh mình tránh sang chỗ khác đi, cẩn thận gió to làm nàng bị thương.

Phong Hầu vừa dứt lời, đột nhiên có một bàn tay lớn xuất hiện bóp cổ Phong Hầu, ném hắn sang nơi khác.

Thân ảnh Lôi Hổ xuất hiện ở cửa chánh điện, đi tới trước mặt Liễu Tàn Dương, hắn cũng không có nhìn Liễu Tàn Dương, mà là nhìn chằm chằm vào Hồng Liên.

Phong Hầu đứng dậy, nhỏ giọng nói thầm:

- Đại sư huynh, ngươi không thể che chở hắn như vậy, ngươi làm thế là không công bằng....

Lôi Hổ nhìn một lúc sau đó đã có xác nhận, quay người nói với Phong Hầu và nam tử dung mạo xấu xí:

- Từ nay về sau, ta cũng không phải đại sư huynh của các ngươi, các ngươi gọi ta là nhị sư huynh.

Phong Hầu và nam tử xấu xí ngây ngốc, chẳng lẽ tiểu tử này nhất phi trùng thiên, hắn đạp đại sư huynh xuống rồi sao?

- Đại sư tỷ, Lôi Hổ bái kiến đại sư tỷ!

Lôi Hổ xông Hồng Liên khom người đến đấy, Phong Hầu nhào bột mì mục xấu xí đại hán kinh tại tại chỗ.

- Sư huynh, ngươi hồ đồ sao? Nha đầu kia mới có tu vi Trúc Cơ mà thôi, nhiều nhất là Trúc Cơ hậu kỳ...

Phong Hầu còn chưa dứt lời, Lôi Hổ vươn tay tát thẳng vào mặt Phong Hầu, Phong Hầu choáng váng, nếu hắn không có tu vi Kim Đan trung kỳ, một tát này có thể đánh nát đầu của hắn.

- Sửu Hán! Phong Hầu ngốc, ngươi cũng ngốc theo hắn sao?

Ánh mắt Lôi Hổ âm trầm nhìn nam tử xấu xí.

Nam tử xấu xí hiểu ra, hắn tiến lên hai bước sau đó quỳ xuống hô to:

- Đại sư tỷ tại thượng, ngọn núi bảy mươi hai Vô Lượng Môn, sư đệ thập nhất Sửu Hán bái kiến đại sư tỷ!

Sửu Hán vẫn ngây người, Lôi Hổ vừa hô xong, hắn lập tức tiến lên giống như đang bị xúi giục.

Liễu Tàn Dương nhìn Phong Hầu và Sửu Hán, âm thầm suy nghĩ:

- Tính tình Phong Hầu dễ xúc động, tính tình nóng nảy, tâm tư cũng không kín đáo, mà Sửu Hán nhìn như ngu si, hành động có vẻ ngây thơ, nhưng mà người này quyết không thể khinh thường, mức độ nguy hiểm của hắn cao hơn Phong Hầu, hắn dùng dáng vẻ ngây thơ tê liệt người khác, nếu không, hắn thật sự ngu si có thể tu luyện tới Kim Đan trung kỳ, hơn nữa xếp thứ mười một sao?

- Sư phụ mấy ngày trước đã truyền bức vẽ tướng mạo của đại sư tỷ cho ta, nói rõ đại sư tỷ đã đến, nhanh chóng mang nàng đi Phong Thần tháp, giờ phút này đại sư tỷ đã xuất hiện, đại sư tỷ sẽ đi gặp sư phụ, Phong Hầu, ngươi cẩn thận một chút, bát sư đệ cũng không phải là người ngươi có thể trêu chọc vào, nếu ngươi thật muốn chết, cứ động thủ đi, ta không ngăn cản ngươi đâu.

Lôi Hổ nói xong liền mời Hồng Liên rời đi.

Trước khi Hồng Liên đi, nàng lại nhìn Liễu Tàn Dương, mặc dù không nói chuyện, nhưng thần thái đủ nói rõ tâm tư của nàng.

Lôi Hổ và Hồng Liên đi, nơi này còn lại Phong Hầu và Sửu Hán giằng co với Liễu Tàn Dương.

Nhưng vào lúc này Phong Hầu không có mở miệng khiêu khích, lời của đại sư huynh vẫn quanh quẩn bên tai, chẳng lẽ tiểu tử Kim Đan sơ kỳ này thật sự có lực lượng cường đại, hoặc là hắn có được pháp bảo rất mạnh?

- Ngươi còn muốn đánh nhau sao? Nếu muốn đánh, ta tùy thời phụng bồi.

Phong Hầu không tiếp tục mở miệng khiêu khích, Liễu Tàn Dương vừa mở miệng, Phong Hầu cẩn thận lui ra sau một bước, mở miệng nói:

- Lúc trước có đắc tội, xin bát sư huynh thứ lỗi!