Phong Ấn Tiên Tôn

Chương 62: Lòng quân vừa hiện (Hạ)




Tại ngoại viện, bọn họ là lực lượng rất mạnh, bất kỳ người nào trong số bọn họ cũng có thực lực khiêu chiến giảng sư, tùy tiện phái một người cũng có thể đánh nhau với đệ tử Trúc Cơ trong nội môn.

Liễu Tàn Dương quán thâu hành vi đã biến thành tín niệm trong nội tâm bọn họ, Liễu Tàn Dương không có vơ vét linh thạch của bọn họ, đây là hạt giống đã cắm rễ sâu trong tâm hồn bọn họ, hạt giống tín niệm này hiện tại đã nảy mầm, đã trưởng thành.

Gần ba ngàn đệ tử tụ tập rất nhanh, lực ngưng tụ không tệ, Liễu Tàn Dương lại nhìn các đệ tử hắn từng truyền đạo thụ nghiệp.

Liễu Tàn Dương đứng trước mặt bọn họ, ba ngàn đệ tử nhìn hắn, vành mắt một ít đệ tử đỏ lên, các nữ đệ tử đã rơi lệ.

Thời gian như quay về hai năm trước, Liễu Tàn Dương truyền thụ tri thức, truyền thụ lý niệm của mình cho bọn họ, mà bọn họ đứng trước mặt Liễu Tàn Dương, siêng năng học tập, là Liễu Tàn Dương cho bọn họ thời gian an toàn, bởi vì Liễu Tàn Dương, bọn họ không bị các ràng buộc thế tục, nếu thay đổi thành những giảng sư khác sẽ biến thành vơ vét tài sản vô tận, bị ức hiếp vô tận, cuối cùng mài mòn nhuệ khí của họ, biến bọn họ trở thành người tầm thường.

Ba ngàn đệ tử chiếm hết thông lộ, nhân số rất đông nhưng không có ồn ào, không khác gì đêm khuya yên tĩnh.

Các đệ tử quỳ xuống hành đại lễ, hai năm qua, dựa theo tốc độ phát triển của bọn họ, bọn họ có được không ít trải nghiệm phong phú, cho nên bọn họ hiểu ra, Liễu Tàn Dương mới thật sự là đạo sư, là sư tôn xứng chức, là người công bằng nhất.

Sư tôn lúc ban đầu từng nhận hối lộ của một ít đệ tử, một ít đệ tử đắc tội hắn cũng giao nộp linh thạch, các đệ tử này ban đầu cho rằng sư tôn đồng ý tiếp nhận bọn họ, bọn họ thật cao hứng, an tâm tu hành.

Về sau bọn họ dần dần phát hiện sư tôn không chủ động yêu cầu linh thạch, thời gian trôi qua thật lâu, bọn họ hiểu ra dụng ý của sư tôn, sở dĩ sư tôn tiếp nhận đệ tử hối lộ, không có mở miệng trách cứ bọn họ, là vì trấn an tâm linh của họ, giúp những đệ tử này an tâm tu hành.

- Sư tôn tại thượng, xin nhận một lạy của các đệ tử!

Các đệ tử này dập đầu, ba năm trước, vào lúc Liễu Tàn Dương vừa gặp mặt bọn họ, thân phận của hắn chỉ là giảng sư, là sư thúc của bọn họ, bây giờ bọn họ đã xem Liễu Tàn Dương thành sư tôn bản thân.

- Tất cả đứng lên đi.

Liễu Tàn Dương nói xong, hắn lấy một đống túi trữ vật ra, còn có một ít linh thạch hạ phẩm.

Đây là những túi trữ vật và linh thạch Liễu Tàn Dương nhận của các đệ tử, lúc này hắn hoàn trả cho bọn họ, những năm qua, hắn chưa từng mở các túi trữ vật này ra.

- Mang về đi!

Liễu Tàn Dương ném túi trữ vật tới phía trước, chúng bay vào trong tay chủ nhân của mình.

- Lúc trước, các ngươi giao những vật này cho ta, ta không có răn dạy, nhưng hôm nay, ta phải răn dạy các ngươi một trận.

Liễu Tàn Dương chắp tay sau lưng, giống như quay trở lại lúc làm giảng sư ba năm trước.

- Con đường tu tiên khó khăn cỡ nào, mỗi bước vô cùng hung hiểm, các ngươi dựa vào thủ đoạn này sẽ không đi được xa! Ta biết rõ các ngươi muốn kết giao ta, nịnh nọt ta, nhưng ta không thể vĩnh viễn ở bên cạnh các ngươi, một ngày nào đó ta sẽ rời đi. Nếu như các ngươi dựa vào thủ đoạn này kết giao với người ngoài, mà chính mình không có đủ lực lượng, như vậy các ngươi không thể chiếm được cái gì cả.

- Các ngươi phải nhớ kỹ, hối lộ vơ vét tài sản chỉ là con đường không nhập lưu mà thôi! Đại đạo chính thức phải dựa vào lực lượng của mình thay đổi thiên địa, là lực lượng khiêu chiến quy tắc thiên địa, tu hành là nghịch thiên, không tiến thì chết!

- Cẩn tuân ân sư dạy bảo!

Các đệ tử đáp.

Hồng Liên trốn ở xa quan sát Liễu Tàn Dương giáo hóa đệ tử, trái tim đập loạn, lời nói trầm bổng du dương của Liễu Tàn Dương đánh vào tâm linh của nàng.

Hồng Liên xem ra, Liễu Tàn Dương là hóa thân của sự hoàn mỹ, lòng có chính nghĩa, lời nói mang theo hạo nhiên chính khí.

Nàng từng đối mặt với các đệ tử ngoại viện này, thực lực mạnh mẽ, bản thân mình khó khăn lắm mới đánh bại bọn họ, từ khi cảnh giới của nàng đạt tới Trúc Cơ trung kỳ, đối thủ chỉ là Luyện Khí Cảnh, chính mình đụng phải Luyện Khí Cảnh còn khó giải quyết như thế, như bọn họ có được tu vi Trúc Cơ, chỉ sợ mình không thể địch lại bọn họ.

Hắn dạy ra một đám đệ tử khủng bố, hoặc nói hắn dạy ra một đám đệ tử chiến lực phi phàm, mà loại phi phàm này có thể gọi là: ‘ cùng cảnh giới, không có đối thủ. ’

Liễu Tàn Dương đi rồi, hắn quay về nội viện, hắn tạm biệt các đệ tử, còn nửa năm là tới khảo hạch nội môn, Vô Lượng Môn có bảy mươi hai ngoại viện, mỗi ngoại viện có được mười danh ngạch, tổng cộng bảy trăm hai mươi danh ngạch, bọn họ muốn lấy toàn bộ danh ngạch, bọn họ sắp hành động điên cuồng, bức bách Vô Lượng Môn cải biến quy tắc, mười danh ngạch là quá ít, căn bản không đủ cho ba ngàn đệ tử chia nhau.

Liễu Tàn Dương và Hồng Liên đi tới cổng truyền tống, tiến vào ngọn núi bảy mươi hai trong Vô Lượng Môn.

Mà cơn bão này đang trong quá trình chuẩn bị, cũng là cơn bão quét ngang ngọn núi thứ bảy mươi hai trong Vô Lượng Môn! Cũng là phe phái yếu nhất trong bảy mươi hai ngọn núi.

Ngọn núi thứ bảy mươi hai của Vô Lượng Môn lại tràn ngập tinh thần tích cực và phấn chấn, chính khí trước nay chưa từng có đã xuất hiện, tương lai của Vô Lượng Môn sau này thuộc về những thiếu niên như vậy, cuối cùng có một ngày quyền hành trong Vô Lượng Môn sẽ nằm trong tay của bọn họ.

Liễu Tàn Dương và Hồng Liên đi ra khỏi truyền tống trận ngọn núi thứ bảy mươi hai Vô Lượng Môn, nội viện nằm trong tầm mắt của bọn họ, cánh cửa lớn đỏ thẫm mở rộng ra, phía sau cánh cửa là một quảng trường đá xanh rộng lớn, hai năm trước, chính tại chỗ này, Kim Kiều và bảy tên đệ tử nội môn muốn giết mình, nguyên nhân là do mình chiếm một vị trí trong nhiệm vụ, giết mình để nhường vị trí cho kẻ khác.

Trên mặt đất vẫn còn lưu lại vết kiếm Liệt Thiên tạo thành.

Hồng Liên yên lặng cầm tay trái Liễu Tàn Dương, cảm giác rất ấm áp, Liễu Tàn Dương nhẹ nhàng rút tay ra, thần sắc Hồng Liên rất thất lạc...

Liễu Tàn Dương ngẩng đầu đi về phía nội môn mà hắn chán ghét, đúng lúc này sau cánh cửa nội môn có đệ tử chạy ra, một... Hai... Mười... Trăm...

Đa số đệ tử Trúc Cơ trong nội môn ngọn núi bảy mươi hai chạy ra nghênh đón, chỉ cần là đệ tử không làm nhiệm vụ đều có mặt tại đây.