Phong Ấn Tiên Tôn

Chương 42: Giết người ngoài ngàn dặm




Đây cũng là đặc điểm khủng bố của tu sĩ Nguyên Anh.

Cho dù là môn phái tu sĩ cỡ lớn cũng không muốn trêu chọc tu sĩ Nguyên Anh, bởi vì tu sĩ Nguyên Anh báo thù có lực chấn nhiếp thật sự quá mạnh, nếu thật bị tu sĩ Nguyên Anh nhìn chằm chằm vào, cho dù môn phái có tu sĩ Nguyên Anh tọa trấn cũng sẽ bị quấy rối không yên tĩnh, bởi vì môn hạ đệ tử không có thực lực chống lại tu sĩ Nguyên Anh, nếu thật bị tu sĩ Nguyên Anh đánh lén, các đệ tử sẽ bị tàn sát, trừ phi phong bế sơn môn, không cho đệ tử của mình đi ra ngoài.

Ba ngàn năm trước, tu tiên giới náo động thật lớn vì thù hận giữa Liễu Tàn Dương và Vân Cư Tự, dẫn xuất một trường hạo kiếp, Vân Cư Tự suýt nữa mất đi đạo thống, Vô Lượng Môn cũng tổn thất thảm trọng, môn phái tu tiên trong thiên hạ đều trải qua tinh phong huyết vũ, mỗi ngày đều có vài môn phái biến mất.

Đây là thời đại điên cuồng, tu sĩ Nguyên Anh ra tay không kiêng nể gì, chém giết đạo thống và căn cơ của đối phương.

Cho đến khi Vô Lượng lão tổ ra tay, chấn nhiếp mấy chục tu sĩ Nguyên Anh mới bình ổn trường họa kiếp như thế, nhưng tu tiên giới tổn thương nguyên khí nặng nề, thời gian ba ngàn năm trôi qua vẫn chưa đạt đến đỉnh phong lúc trước.

Liễu Tàn Dương phá phong mà ra, chiêu cáo thiên hạ, thề không đội trời chung với Vân Cư Tự, Vân Cư Tự đã sợ rồi, bởi vì cùng Liễu Tàn Dương trở mặt, Vân Cư Tự đã từng có mười hai tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, bây giờ chỉ còn lại một người, nội tình hao hết trong đại chiến năm xưa, trước mắt chỉ còn lại hai tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ không nên thân, mười hai thủy tổ vốn có thể tiến vào Toái Anh Kỳ, nhưng trước mắt cũng chỉ có một người bước vào Toái Anh Kỳ, mười một thủy tổ khác đã biến thành xá lợi trong tháp Xá Lợi.

Một siêu cấp đại phái có thể đối kháng Vô Lượng Môn lại biến thành đại phái, hoàn toàn không có thực lực tranh phong với Vô Lượng Môn, từ đó Vô Lượng Môn trở thành siêu cấp đại môn phái duy nhất trong tu tiên giới, thực lực bề ngoài đã có bảy mươi hai Nguyên Anh tọa trấn.

Liễu Tàn Dương nhìn phi kiếm bay đến, hắn lấy một chuỗi Bạo Hỏa Phù trong túi trữ vật ra ngoài, nghênh đón phi kiếm của Ưng đạo nhân.

Phi kiếm bị lực nổ đánh ảnh hưởng, nhưng phi kiếm chỉ hơi lắc lư vài lần sau đó khôi phục như cũ, tiếp tục bay thẳng về phía Liễu Tàn Dương.

Liễu Tàn Dương không do dự, lập tức lấy một tấm Tung Ẩn Phù dán vào thân thể.

Ưng đạo nhân cách hơn hơn ba mươi dặm hoảng sợ phát hiện, Liễu Tàn Dương biến mất trong phạm vi thần thức của hắn, phi kiếm lập tức mất đi đối tượng công kích, Ưng đạo nhân tăng cường phạm vi thần thức dò xét, nhưng lại không thu hoạch được gì.

- Không tốt, Long Ngũ gặp nguy hiểm!

Ưng đạo nhân phất tay triệu hồi phi kiếm, nhanh chóng chạy về phía Long Ngũ.

Liễu Tàn Dương biến trong phạm vi thần thức của mọi người, dường như lập tức mất đi tất cả khí tức, nhưng mà bọn họ biết rõ, hắn đang ở bên cạnh, Liễu Tàn Dương dùng Tung Ẩn Phù phá ưu thế thần thức của bọn họ, bọn họ trợn mắt há hốc mồm.

Thân ảnh Long Ngũ xuất hiện trong thần thức của Liễu Tàn Dương.

Phạm vi thần thức của Liễu Tàn Dương chỉ có mười dặm, nhưng nơi này cây cao núi lớn che chắn, mười dặm là ưu thế cực lớn.

Thần thức tập trung vị trí Long Ngũ.

- Không tốt!

Long Ngũ cảm giác sau lưng phát lạnh, đây là năng lực cảm ứng nguy cơ của Kim Đan.

- Đi!

Bàn tay Long Ngũ bắn ra một đạo linh lực hình sóng quét qua phạm vi ẩn nấp của Liễu Tàn Dương.

- Liệt Thiên!

Liễu Tàn Dương đã vung vẩy kiếm hơn ngàn lần.

Liệt Thiên ngưng tụ hơn ngàn đạo kiếm kí, lực lượng cuồng bạo cắn nuốt tất cả, kiếm khí đan vào nhau, cây cối ngăn cản bị đánh thành bụi phẩm, nham thạch ngăn cản bị đánh nát thành bột đá.

Khí tức kiếm khí này mang theo tử vong bắn thẳng về phía Long Ngũ, cho dù hắn né tránh, lui về phía sau cũng không thể thoát Liệt Thiên truy kích.

Giữa Liễu Tàn Dương và Long Ngũ xuất hiện cái hào lớn rất rộng, nhưng hiện tại Liệt Thiên đã dẹp tan tất cả chướng ngại để đển mục tiêu.

Da đầu Long Ngũ run lên, hắn đã nghe được Kim Kiều kể rằng Liễu Tàn Dương có một chiêu kiếm uy lực vô cùng, tuy hắn ghi nhớ trong lòng, nhưng thời điểm kiếm chiêu tuyệt diệu này xuất hiện, hắn vẫn đánh giá thấp lực uy hiếp của Liễu Tàn Dương.

Long Ngũ tế phi kiếm ra, một đạo hào quang rực rỡ đánh thẳng vào kiếm chiêu.

Ông!

Tâm thần Long Ngũ run rẩy, phi kiếm bổn mạng va chạm với Liệt Thiên sinh ra tiếng nổ thật lớn, trong nháy mắt đã công kích nhau mấy trăm lần, tuy lực độ công kích mỗi lần chỉ có uy lực Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng không thể thừa nhận nổi va chạm liên tục.

Liễu Tàn Dương sử dụng Liệt Thiên công kích một lần, mà là ngàn kiếm khí cùng công kích.

Oanh!

Tiếng vỡ vụn vang lên, phi kiếm Long Ngũ đã đứt gãy khi giằng co với Liệt Thiên, sau đó mất đi tất cả ánh sáng, hoàn toàn bị Liệt Thiên thôn phệ sau đó xoắn thành bụi phấn.

- Đây là cảnh giới Trúc Cơ sao?

Long Ngũ chưa bao giờ nhìn thấy kiếm kỹ lăng lệ như vậy, có thể dùng cảnh giới Trúc Cơ đánh tan kiếm kỹ của tu sĩ Kim Đan.

Phốc...

Long Ngũ phun ra một ngụm máu tươi, phi kiếm bổn mạng bị hủy, hắn cũng trọng thương.

Long Ngũ nhìn qua kiếm khí lao đến, hắn lập tức vận dụng âm ba công kích.

Mục tiêu công kích của hắn không phải kiếm kỹ, mà là Liễu Tàn Dương đang khống chế kiếm kỹ.

Tiếng Ưng hót vang sinh ra, sóng âm có lực xuyên thấu rất mạnh, lá rụng bốn phía bị sóng âm đánh thành bụi phấn, Liệt Thiên cũng bị ảnh hưởng, tốc độ giảm đi một phần.

Liễu Tàn Dương cách đó hơn mười dặm lại có cảm giác như bị vây khốn trong gió lốc có ngàn vạn thanh đao, y phục trên người xuất hiện vết rách thật nhỏ.

Liễu Tàn Dương vận hành Du Long Công trong gió lốc, không ngừng cắn nuốt sóng âm công kích, Long Ngũ dùng sóng âm công kích hắn không hiệu quả.

Long Ngũ cảm nhận được uy hiếp tử vong, đám kiếm khí kia có lực lôi kéo rất mạnh, hắn cảm giác trong kiếm thức còn ẩn chứa thứ gì đó rất sắc bén.

- Thật sự cho rằng tu sĩ Kim Đan không có chuẩn bị khác sao?

Long Ngũ lấy một tấm phù chú ra khỏi túi trữ vật, vầng sáng lập loè, thân thể Long Ngũ bị vòng khí xoáy bao phủ vào bên trong.

- Khoảng cách quá xa, tốc độ quá chậm.

Liễu Tàn Dương triệt để cắn nuốt sóng âm công kích, hắn tổng kết ra nhược điểm của Liệt Thiên.

Long Ngũ lập tức đào thoát khỏi phạm vi công kích của Liệt Thiên, rốt cuộc một kiếm này không thể tạo thành tổn thương cho hắn.

- Là ta xem thường ngươi, nhưng mạng của ngươi cũng phải lưu lại tại đây!

Long Ngũ lấy một cây quạt trong túi trữ vật ra ngoài, đây là một kiện pháp bảo hạ phẩm!

Trong tu sĩ Kim Đan, pháp bảo là thứ quý hiếm, uy lực của nó lớn hơn phi kiếm, nhưng sự linh hoạt lại không bằng phi kiếm, vũ khí tác chiến chủ yếu của Kim Đan kỳ vẫn là phi kiếm.

Long Ngũ múa cây quạt năm màu trong tay, lúc này có vài tia chớp rời rạc đánh thẳng về phía Liễu Tàn Dương, nhìn chúng di chuyển chậm chạp nhưng thực chất chúng có tốc độ rất nhanh, quả cầu tia chớp bay qua, lôi điện dày đặc đánh lên mặt đất, hoa cỏ trên đường nó đi qua đều mất đi sinh cơ.