Phong Ấn Tiên Tôn

Chương 4: Thu đồ đệ (1)




Liễu Tàn Dương tiến vào Sa trấn, nơi này đang bàn luận xôn xao việc giữa Phong gia và Nguyệt gia, Nguyệt Yêu biến thành chủ đề nói chuyện của mọi người, việc nàng bị Liên Vân Tông đuổi ra khỏi cửa đã truyền đi khắp nơi.

Liên Vân Tông chẳng khác gì thần linh trong Sa trấn, có thể tiến vào Liên Vân Tông là đại sự làm rạng rỡ tổ tông, lúc trước Nguyệt gia vì việc này đã bày tiệc chúc mừng ba ngày, tộc trưởng Nguyệt gia đi ra ngoài cũng nở mày nở mặt, có ai ngờ tiểu thư Nguyệt gia lại bị Liên Vân Tông đuổi ra khỏi cửa chứ?

Việc này đã biến thành phong vân khắp toàn thành, tộc trưởng Nguyệt gia cũng không xuất hiện trong nhiều ngày qua.

Liễu Tàn Dương đến cửa Nguyệt gia, nơi này có vài người đang vây quanh, còn có rất nhiều người khác đang vây quanh Nguyệt phủ, bộ dáng xem náo nhiệt.

Liễu Tàn Dương quan sát những người đang đứng vây quanh bên ngoài Nguyệt phủ, nghe bọn họ nghị luận tình huống đang diễn ra, hắn lúc này vượt qua bọn họ tiến vào bên trong.

Tình hình trong Nguyệt phủ đang giương cung bạt kiếm, có hai nhóm người đang đứng đối diện nhau, Liễu Tàn Dương nhìn thấy Nguyệt Yêu đang hoảng hốt đứng sau lưng trưởng bối của mình, tiểu cô nương này sợ hãi nhìn những người chung quanh.

Hắn nhìn thấy nữ hài giải cứu mình đang run rẩy, hoảng hốt, bất lực và không biết phải làm gì.

Liễu Tàn Dương vô cùng tức giận, trong mắt người khác nàng là người bị Liên Vân Tông vứt bỏ, là nỗi nhục của gia tộc, nhưng trong mắt Liễu Tàn Dương thì nàng có ân lớn hơn trời với hắn.

Nếu không có nàng, hắn không biết mình còn bị phong ấn bao nhiêu năm nữa! Hơn nữa nàng sắp thành đồ đệ của hắn, là đồ đệ duy nhất, Liễu Tàn Dương rất bao che khuyết điểm.

Từ hôm nay trở đi, hắn sẽ che chở Nguyệt Yêu, có một tu sĩ Nguyên Anh đại thừa bảo vệ nàng, ai dám khi dễ nàng sẽ thừa nhận lửa giận của tu sĩ Nguyên Anh.

- Phong Mãn Lâu, ngươi không nên khinh người quá đáng!

Tộc trưởng Nguyệt gia Nguyệt Ma hét lớn, tộc trưởng Phong gia Phong Mãn Lâu hùng hổ dọa người làm hắn không nhịn nổi, lúc trước Sa trấn là do Nguyệt gia và Phong gia cùng thống trị, một phe chiếm tây trấn, một phe chiến đông trấn, nước sông không phạm nước giếng, hài tử hai nhà cùng được Liên Vân Tông chọn trúng, lại càng kết thành thân gia.

Nhưng tất cả đã biến hóa vào một tháng trước, Nguyệt Yêu chán nản quay về, bị Liên Vân Tông đá ra khỏi tông môn, mà hài tử Phong gia trong Liên Vân Tông đột phá đến Luyện Khí tầng hai, đã đạt tới trình độ Nguyệt Ma phải ngưỡng mộ nhìn lên.

Ngày đó Nguyệt Yêu đi về nhà với bộ quần áo tàn phá và dơ bẩn.

- Phụ thân! Con không thể tu tiên!

Nguyệt Yêu chạy vào trong ngực Nguyệt Ma khóc rống lên, nàng đã rất cố gắng, nhưng mà nàng vẫn không thể lưu lại trong cạnh tranh tàn khốc ở Liên Vân Tông.

- Được rồi, không khóc!

- Phụ thân... Con thật xin lỗi người!

Nguyệt Yêu nức nở.

Nguyệt Ma cố dỗ con gái:

- Về nhà là được rồi, giúp ta chấp chưởng Sa trấn, về sau tiểu tử Phong gia trở về, các ngươi sẽ thành hôn.

- Phụ thân, con không lấy tiểu tử thúi kia làm phu quân của mình đâu!

Nguyệt Yêu chạy về khuê phòng của mình, vừa cười vừa thẹn thùng.

Đại hồ tử đi đến bên cạnh Nguyệt Ma, nói:

- Tộc trưởng, sau khi Nguyệt tiểu thư quay về đã mang một khối Sa tinh lớn như thế này tặng cho tên điên tại Tà Dương Sơn.

Đại hồ tử vừa nói vừa giơ nắm tay của mình ra.

- Cái gì...

Bỗng nhiên Nguyệt Ma đứng dậy, Sa tinh lớn bằng nắm tay đại biểu cho tài phú kếch xù, khối Sa tinh lớn như thế đủ đổi được mười tấm phù chú đầy uy lực và một ngàn con lạc đà.

Nguyệt Ma vẫy tay gọi đại hồ tử đến, Nguyệt Ma nói nhỏ vào tai đại hồ tử:

- Ngươi nhanh chóng phái người đi trở về, cần phải thu hồi khối Sa tinh đó.

Đại hồ tử ngẩng đầu nhìn qua khuê phòng Nguyệt Yêu.

Nguyệt Ma nói:

- Việc này ngươi không nên cho Nguyệt Yêu biết, cứ lặng lẽ mà làm đi.

- Vâng!

Đại hồ tử khom người lui ra ngoài.

Hơn mười ngày sau, tin tức Nguyệt Yêu bị đuổi ra khỏi Liên Vân Tông đã mọc cánh bay khắp Sa trấn, Nguyệt Ma tức giận nện nát không ít chén trà, uy nghiêm Nguyệt gia tổn thất to lớn, cùng lúc đó đại hồ tử mang tin tức không tốt trở về.

- Tên điên ở Tà Dương Sơn đã biến mất.

- Tộc trưởng, Phong gia lại xâm chiếm địa bàn sa tài của chúng ta.

Nguyệt Ma vỗ trán, gần đây Phong gia không ngừng xâm chiếm sân bãi sinh ý của Nguyệt gia, Phong Mãn Lâu nói rõ, chỉ bằng vào đứa con có tu vi Luyện Khí tầng hai muốn khuếch trương địa bàn thế lực của mình.

Mấy người có tu vi cao nhất Nguyệt gia cũng chỉ đạt đến Luyện Khí tầng một, không có người nào đạt đến Luyện Khí tầng hai, càng làm Nguyệt Ma khó giải quyết là, sau lưng Phong gia là Liên Vân Tông, Nguyệt Yêu đã bị Liên Vân Tông vứt bỏ, từ bối cảnh Nguyệt gia lại yếu hơn Phong gia một bậc, cục diện thế lực ngang nhau bị phá vỡ, lúc này Phong gia đã chiếm thượng phong.

- Tộc trưởng! Phong Mãn Lâu đến nhà bái phỏng.

Lúc Nguyệt Ma đang lo lắng, Phong gia ép sát từng bước, Phong Mãn Lâu lại đến.

- Mau mời vào!

Tinh thần Nguyệt Ma chấn động, hắn đi ra bên ngoài, nhìn thấy Phong Mãn Lâu thì tiến lên cười nói:

- Ai nha, thân gia đến! Mời vào trong, chúng ta nên uống hai chén!

Phong Mãn Lâu cười như không cười, nhìn Nguyệt Ma nói:

- Nguyệt huynh, hôm nay ta có việc tìm ngươi, hai từ thân gia này không nên nói mới tốt.

Sắc mặt Nguyệt Ma đại biến, hắn đã nghĩ đến chuyện Phong Mãn Lâu sẽ hủy bỏ hôn ước, thọ nguyên Luyện Khí tầng hai đã đột phá hai trăm năm, nếu như tiếp tục đột phá, Luyện Khí tầng ba đến tầng năm sẽ có sáu trăm năm thọ nguyên.

Mặc dù Nguyệt Yêu trường thọ, tuổi một phàm nhân có thể cao bao nhiêu chứ? Trăm năm mà thôi!

Nhưng mà hắn không ngờ Phong Mãn Lâu lại nói trước mặt mọi người, dụng ý của hắn quá rõ ràng, chính là muốn làm mất thanh danh của mình.

Tộc nhân Nguyệt gia nghe Phong Mãn Lâu nói hết lời, bọn họ tức giận nhìn chằm chằm vào Phong Mãn Lâu. Đột nhiên Nguyệt Yêu nghe Phong Mãn Lâu nói thế thì hai mắt đỏ rực, vú em ôm Nguyệt Yêu vào lòng mình, nói:

- Không có việc gì, tiểu thư không nên nghe bọn chúng nói bậy, ngươi rất đáng yêu!

Phong Mãn Lâu đi đến trước mặt Nguyệt Ma, rất khách khí nói:

- Còn có một chuyện ta cần phải nói với Nguyệt huynh.

Nguyệt Ma nhíu mày, thấp giọng nói:

- Chuyện gì?

Phong Mãn Lâu nhìn qua chung quanh, nói:

- Ta phát hiện Nguyệt phủ rất không tồi, ta hy vọng Nguyệt huynh có thể bỏ thứ yêu thích, thay đổi nơi ở.

- Phong Mãn Lâu, ngươi không nên khinh người quá đáng!

Nguyệt Ma gào lên, Phong Mãn Lâu muốn đuổi Nguyệt gia ra khỏi Sa trấn.

Lúc này một người trẻ tuổi tách đám người đi vào bên trong, đi vào giữa Nguyệt Ma và Phong Mãn Lâu, cũng không quan tâm ánh mắt của hai đại lão Sa trấn này, ánh mắt của hắn chỉ nhìn Nguyệt Yêu sau lưng người Nguyệt gia.

Phong Mãn Lâu và Nguyệt Ma ngừng nói chuyện, ánh mắt của bọn họ cùng nhìn vào người trẻ tuổi đột nhiên đi vào Nguyệt phủ, bọn họ chưa từng gặp người này, đều hoài nghi người này là người của đối phương, bởi vì tu vi người này đã là phàm nhân đỉnh phong, chỉ kém một bước là bước vào Luyện Khí tầng một, cho dù gia nhập vào phe nào cũng sẽ gia tăng thực lực phe đó lên.