Phòng 401, Khu Chung Cư Số 35

Chương 37




Edit: Vi

Thuận lợi tốt nghiệp, nhưng việc chuyển hướng từ sinh viên thành nhân viên của Giản Đan không quá thành công.

Theo lí thuyết, ở kì thực tập, biểu hiện của Giản Đan rất khá, sau khi tốt nghiệp có khả năng lớn được chuyển làm nhân viên chính thức của công ty. Nhưng chẳng có việc gì là tuyệt đối, trong quá trình này đã xảy ra vấn đề.

Công ty Giản Đan năm nay có hai thực tập sinh, những năm trước đều tuyển người mới từ thực tập sinh, đa số đều được ở lại công ty. Nhưng năm nay vốn quay vòng của công ty không khá lắm nên quyết định chỉ chuyển nhân viên chính thức cho một người.

Cho dù vậy, Giản Đan cũng không cần lo lắng, bằng cấp của cậu cao hơn so với cô gái kia không ít, làm việc cũng tốt hơn cô ấy nhiều, nhưng có lẽ sau lưng cậu người ta dùng ám chiêu, không có Bạch Nguyễn cầm cân nảy mực nên Giản Đan thất bại hoàn toàn.

– A a! Tức chết mất!

Vì không được chuyển chính thức mà Giản tiểu ngốc vừa bỏ việc đang nghẹn khuất muốn chết, vừa về nhà đã kéo chó con lại trút giận, con chó nhỏ tội nghiệp bị vặt lông đuôi, không dám phản kháng trông thật đáng thương.

Đổng Thư thấy chó con sắp trở thành chó trọc đuôi dưới bàn tay ma quỷ của Giản Đan nên đành phải ra tay cứu vớt, cầm lấy cốc sữa ấm để dời đi sự chú ý của cậu:

– Được rồi, em đã kêu gào từ sáng sớm đến giờ, có đói không? Bỏ việc thì bỏ việc, chẳng qua là có thêm kì nghỉ hè đúng không?

Giản Đan tức giận bắt đầu cắn xé điểm tâm đầy một miệng:

– Làm sao lại giống nhau được? Em không làm tốt thì không tính, nhưng rõ ràng là em làm tốt hơn cô ta, dựa vào cái gì mà lại chuyển chính thức cho cô ta?

Đổng Thư biết con thú ngốc này bắt đầu tạc mao thì chỉ có thể vuốt lông, để tránh cho chó con biến thành chó trọc, Đổng Thư sử dụng các loại hình lấy lòng, dỗ Giản tiểu ngốc.

Tính Giản Đan ít giận được lâu, tức một hồi rồi cũng bình tĩnh, vừa ăn vừa nghĩ xem sẽ trải qua mùa hè thế nào.

Nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy về nhà ăn chực là thượng sách, Giản Đan xách mấy túi quần áo, lôi kéo Đổng Thư về nhà mẹ đẻ, à không, là về nhà ba mẹ ăn chực.

Trai út về nhà còn dẫn theo vợ (nhầm to!), ba mẹ Giản vui mừng quá độ, mẹ Giản còn xuống bếp làm mấy món ăn sáng phía nam sở trường để chiêu đãi con dâu (nhầm to!).

Đổng Thư miệng ngọt mà còn nhanh tay, cơm nước xong nhanh chóng dọn bát quét nhà, bận rộn xong thì nói chuyện phiếm với ba. Giản tiểu ngốc về nhà liền hóa thành trẻ con, ngồi trên sopha ăn hết ô mai rồi cắn đến hạt dưa.

Mẹ Giản vui vẻ nhìn con mình ăn đến béo, chứng tỏ ở nhà nó không khổ. Tuy rất thích Đổng Thư nhưng dù sao cũng không phải con mình, bà luôn hi vọng khi hai người sống chung anh sẽ chăm sóc con mình nhiều hơn một chút.

Đổng Thư chơi cờ không tồi, nếu chơi hết sức khẳng định là thắng được ba Giản. Nhưng chơi cờ với người già là để họ vui vẻ nên Đổng Thư luôn khéo léo nhường một chút ở vài nước cuối cùng.

Chơi vài ván đều thắng, tất nhiên ba Giản vui hết biết, người đàn ông luôn sinh hoạt ở đáy kim tự tháp, cuối cùng đã có một ngày được hãnh diện, liên tục nói chuyện nhân sinh với Đổng Thư. Đổng Thư rất kiên nhẫn nghe, thỉnh thoảng còn đồng ý đôi câu, đến mức ông lão còn muốn có thêm mấy món để cùng Đổng Thư uống vài chén rượu.

Mẹ Giản làm đồ ăn sáng của phương nam rất ngon, Giản Đan học ở phương bắc, rất ít khi được ăn đồ chính tông của quê nhà, vừa về nhà thì quai hàm liền hoạt động liên tục như lợn con.

Thật ra Giản tiểu ngốc ở với Đổng Thư, một ngày ba bữa cơm với đồ ăn vặt và đồ ăn khuya đã béo lên nhiều, nhưng trong mắt mẹ Giản thì Giản tiểu ngốc vẫn là gầy đi, vậy nên mỗi ngày đều nấu ăn thật hăng say.

– Ừm ừm ừm, ăn ngon.

Giản Đan cầm đũa, bưng bát, miệng không ngừng nói. Mẹ Giản thấy con nói ngon, liền gắp thêm thịt vào bát cậu.

Ba Giản nhìn một bàn bốn người thì có ba người không chú ý tới mình, trộm gắp một miếng thịt, thịt còn chưa vào bát đã bị mẹ Giản cướp mất, đặt vào bát Giản Đan:

– Ăn! Ông xem ông ăn béo thành cái dạng gì rồi, còn ăn?

_______________

Giường của Giản Đan để cho hai người đàn ông ngủ chung thì có vẻ chật, nhưng chẳng còn cái giường nào trong nhà nên họ đành chịu khó nằm chung. Người già ngủ sớm, hai người cũng không thể ngủ quá muộn, chưa tới chín giờ thì Giản Đan và Đổng Thư đã tắm xong, chuẩn bị đi ngủ.

Thói quen của Giản Đan là gội đầu trước khi ngủ, gội xong mới phát hiện ở nhà ba mẹ không có máy sấy. Sợ Giản Đan cứ mặc kệ tóc ướt đi ngủ sẽ đau đầu, Đổng Thư tìm một cái khăn lớn, cẩn thận lau tóc cho cậu.

–  Ba chơi cờ không tồi, rất tốt.

– Ba chơi cờ mà còn tốt? Chơi bao năm rồi cờ vẫn dở như vậy, chắc chắn là anh nhường ông, nếu không làm sao mà ông thắng được!

Trình độ của ba mình, Giản Đan tất nhiên biết rõ, chỉ cần nhìn hai người chơi là cậu biết Đổng Thư nhường rồi.

Đổng Thư chỉ cười mà không nói, tay nhẹ nhàng lau giúp cho nước trên tóc Giản Đan khô nhanh hơn một chút. Giản tiểu ngốc chọc chọc tay anh:

– Trưa mai muốn ăn cải xào thịt.

– Ừ, gọt thêm chút trái cây nhé?

– Được ~ Đừng cho ba ăn, ba huyết áp cao, không được ăn thịt với dầu, mẹ cũng không để ba ăn đâu!

Giản tiểu ngốc sung sướng khi người gặp họa, dường như người bị mình chơi xỏ không phải ba ruột mình vậy, Đổng Thư thấy thế thì không nhịn được cười. Giản Đan kéo tay anh, gặm một miếng.

– Được được được, chúng ta lén lút ăn, chỉ làm cho em ăn.

– Thế còn nghe được, lại đây lại đây, hôn một cái ~

______________

Ba Giản không biết bắt được một con vẹt ở đâu, nó có thể nói vài thứ như “Xin chào”, “Chúc phát tài”, “May mắn”. Ông cưng nó chết được, mỗi ngày đều hầu hạ ăn uống, còn đều đặn thả ra ngoài hai lượt.

Giản Đan về nhà thì không để ý trong nhà có thêm nó, đến lúc đi đánh răng rửa mặt qua mới thấy.

Đi qua đúng lúc ba Giản cho vẹt ăn, Giản Đan mặc một bộ quần áo ngủ nhàu nhĩ cũng xông lại nhìn. Vẹt được ở trong một cái lồng sắt chuyên dụng, vẹt nhỏ rất có sức sống, cái đuôi nhỏ vểnh cao khiến người yêu thích. Giản Đan thấy ba mỗi lần cho nó ăn thì nó sẽ nói một câu “Xin chào”, trong lòng liền thấy ngứa ngáy.

Ông lão đang muốn đi tập thể dục buổi sáng nên đưa đồ ăn cho Giản Đan, mình thì cùng vợ ra ngoài.

– Nào nào, nói “Xin chào” đi rồi tao cho mày ăn nhé?

Giản Đan cầm thức ăn cho chim, trêu con vẹt.

Con vẹt cũng không vừa, xoay mông với Giản Đan.

Giản Đan cáu:

– Nói “Xin chào” đi!

-….

– Xin chào!

– …

Cứ vài lần như thế, Giản Đan bực mình, bắt vẹt ra giáo huấn một chút. Đổng Thư từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Giản Đan mồm ngậm bàn chải đánh răng tay túm vẹt.

– Sao thế? Vẹt ở đâu ra?

– Anh kệ em! Hôm nay em phải dạy dỗ con vẹt ngu này!

Ầm ĩ một lúc Đổng Thư mới hiểu chuyện gì xảy ra, ai lại đi so đo với một con vẹt bao giờ. Đổng Thư xoa đầu cậu:

– Được rồi, được rồi, để anh dạy nó cho.

– Hừ, làm em nuốt cả bọt kem đánh răng. Phì phì phì!

Đổng Thư lau bọt bên miệng Giản tiểu ngốc:

– Đi đánh răng cho xong đi, rồi thay đồ, đừng ngủ tiếp đấy.

– Ừa…

Đổng Thư nghĩ là vẹt ăn no rồi nên không chịu nói, kết quả đồ ăn vừa đưa qua, vẹt liền vui vẻ, Đổng Thư bảo nó nói gì nó liền nói đó.

Giản Đan thay quần áo xong, đi ra thì thấy vẹt đang nói “Chúc phát tài”, lấy một hạt ngô trong tay Đổng Thư:

– Nói “Chúc phát tài” đi.

– …

– Con mẹ nó! Mày lại chổng mông vào mặt tao! Mày có cái gì không hài lòng với tao?

– Giản Đan! Em bình tĩnh! Buông tay buông tay! Nó sắp bị em bóp chết rồi!

Khổ sở mãi, cuối cùng con vẹt bảo bối của ông lão cũng được bảo vệ an toàn, Giản tiểu ngốc rúc vào ngực Đổng Thư, hừ một tiếng:

– Con chim chết tiệt, nói cũng không biết nói, ngu ngốc!

Vẹt liếc Giản Đan một cái, Giản Đan lườm lại, vẹt vểnh đuôi:

– Ngu ngốc!

– ….

– Ngu ngốc! Ngu ngốc! Ngu ngốc!

– Đổng Thư, anh đừng cản em, em phải vặt trụi lông cái con chim chết tiệt này!

Có thể nói vẹt học nói bậy là không tốt, nhưng ba Giản chỉ lấy việc nuôi làm niềm vui nên chẳng để trong lòng, ngày nào cũng thấy giai út cãi nhau với vẹt cũng là một cái thú.

Kể cũng lạ, con vẹt chỉ nói “Ngu ngốc” với mỗi Giản Đan, với người khác thì đầy miệng toàn “May mắn” với “Phát tài”. Phát hiện ra điều này, Giản Đan tức điên, nhổ mất hai cái lông xanh ở đuôi vẹt.

Con vẹt bị nhổ mất hai cái lông đuôi đáng kiêu ngạo nên càng nhắm vào Giản Đan, Giản Đan chỉ đi qua là nó liền đập cánh, gào to “Ngu ngốc”, lần nào cũng làm Giản Đan tức đến giậm chân.

– Ngu ngốc! ~ Ngu ngốc! ~ Ngu ngốc! ~

– Mày mới ngu ngốc! Tao nhổ lông đuôi mày giờ!

Nói qua nói lại, nói tái nói hồi cũng chỉ toàn mấy từ ngu ngốc này mà thôi, bạn nhỏ Giản Đan cãi nhau với vẹt đã trực tiếp kéo tụt chỉ số IQ của cả nhà họ Giản xuống.

Ở nhà hai tuần, dưới sự truy vấn của hai ông bà, Giản Đan cuối cùng cũng miễn cưỡng thừa nhận việc mình thất nghiệp, dù thừa nhận là vậy nhưng cậu không nghĩ đây là chuyện gì to tát lắm.

– Ôi, cái thằng nhóc này đúng là không làm người ta bớt lo được.

Mẹ Giản có chút bất đắc dĩ mà nhìn khuôn mặt búp bê như không bao giờ già đi của thằng con út. Bà tuổi đã cao, cũng chẳng biết sống được thêm bao năm, chẳng biết được ngày nào mình sẽ đi, đứa con út này làm bà không thể yên lòng.

Giản tiểu ngốc vô tâm vô phế gặm quả táo đỏ:

– Không có việc gì đâu mẹ, chẳng qua là thất nghiệp thôi, nghỉ hè xong con lại đi tìm việc là được.

– Lại còn nghỉ hè! Con xem con bao tuổi rồi, vẫn chẳng ra làm sao!

– Ôi ôi ~ Mẹ ~ Mẹ đừng quan tâm, tối con muốn ăn bò kho tiêu.

Mẹ Giản bị Giản tiểu ngốc chọc tức, cười:

– Ăn chết con đi đồ con thỏ, làm cho con, làm cho con!

Thôi thôi, con cháu có phúc của con cháu, bao năm rồi thấy nó cũng chẳng mất miếng thịt nào, cứ thế cũng được.

Giản Đan không biết suy nghĩ xoay chuyển trong lòng mẹ mình, vui vẻ chạy qua quấy rồi, à không đúng, là qua xem ba mình chơi cờ với Đổng Thư.