Phòng 401, Khu Chung Cư Số 35

Chương 3




Edit: Vi

Beta: Blue

Chương 3: Đưa Đổng tiểu điên về nhà đi!

Chơi một lúc thì bạn Giản Đan gục đầu một bên bàn mà ngủ thiếp đi. Kết quả là một đống người trong trò chơi nhận lấy bi kịch. Chờ Giản Đan online trở lại thì suýt bị đánh đến hồn phi phách tán, tất nhiên đây là lúc sau rồi.

Lúc ý thức trở lại với Giản Đan thì đã là mười hai giờ trưa hôm sau, cậu rõ ràng là bị cơn đói làm tỉnh giấc, bụng kêu ùng ục ùng ục ùng ục chả khác gì đồng hồ báo thức. Giản Đan nghĩ là mình nằm ngủ úp sấp trên bàn, chuẩn bị kéo lê thân xác tê cứng từ trên ghế đứng lên nhưng kết quả thì hóa ra mình đang thoải mái nằm trên giường.

Giản Đan chắc đó là Đổng Thư. Xem ra anh ta chẳng phải là tên ngốc đến mức không hiểu mình nói gì, coi như có lương tâm đem mình lên giường.

Lúc mà Giản Đan còn đang mơ hồ túm tóc gọi thần trí trở về hoàn toàn thì Đổng Thư đi vào. Giản Đan mặt đầy dầu, tay túm tóc, mắt trừng trừng, xoay qua nhìn anh. Đổng Thư đi đôi dép lông có tai thỏ hôm qua Giản Đan đưa, tay áo vốn đã không dài còn bị xắn lên:

– Tỉnh rồi, anh vừa làm xong cơm. Thay quần áo ăn cơm đi.

– …

– Làm sao thế?

– …

Mình đang nằm mơ! Trong đầu Giản Đan hiện lên mấy chữ này rồi thuỳnh một cái lăn về giường. Này này, cái kĩ năng bình thường trên một tiểu thú như Giản Đan đã trở thành một kĩ năng yêu cầu độ khó cực cao, thế là rầm một phát, cậu đập gáy vào thành giường, sai phương hướng, ngã sang bên cạnh.

– A! Đầu tôi!

– Không sao chứ?

Đổng Thư hoảng sợ, vội vàng đi đến kéo Giản Đan lên. Giản Đan bị trọng lượng của chính mình đập cho trên đầu bay đầy sao, tóc dựng đứng lên.

– Đau quá! Đau!

– Đừng động vào, để anh nhìn, anh nhìn xem nào. Anh đi lấy đá chườm lên cho em, đừng lộn xộn, ngoan.

Đổng Thư lạch cạch lạch cạch chạy ra rồi lại lạch cạch lạch cạch chạy vào. Giản tiểu ngốc nằm úp sấp đã cảm thấy sau gáy lạnh hơn một chút.

– Đau không? Chỗ này à?

– Ahaha. Không sao, không sao…

Mình đang mơ. Đúng, mình đang mơ. Giản Đan vì sao nhỏ đang bay, chứng minh ý tưởng rõ ràng. Vùi mặt vào gối, Giản Đan phát cuồng. Giản Đan hóa thân thành giáo chủ thần thú mà rít gào. A a a! Anh không phải là bị điên sao? Anh không phải là bị điên sao? Anh có nhận thức rõ ràng về việc người điên phải làm không? Vì sao tôi vừa thức dậy anh đã biến thân thành người bình thường rồi? Nếu không phải là bộ quần áo gấu Winnie the Pooh kia vẫn còn trên người anh, tôi còn tưởng là người bị đánh tráo rồi! Ai nói cho tôi biết đây có phải người điên không đi!!!

Cho dù biến thành giáo chủ rít gào thì vẫn phải ăn cơm, sau khi đánh răng rửa mặt và tắm rửa cẩn thận xong, Giản Đan làm một cuộc kiến thiết tâm lí thật là lâu rồi mới hé cửa bước ra, cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhìn thấy quang cảnh của đại chiến thế giới rồi, nếu nhà cửa trở nên thê thảm, cậu lập tức đá tên kia ra cửa.

Kết quả là trên bàn bày hai món một canh cực chuẩn. Đổng Thư dùng một ít nguyên liệu còn lại trong tủ lạnh chưng trứng cà chua, làm một đĩa thịt bò xào ớt xanh lại còn dùng “trạch nam thần khí” nấu ra một tô cơm thơm ngào ngạt.

Bạn nhỏ Giản Đan ăn liền hai bát cơm to mới dừng lại, vừa lòng vỗ vỗ cái bụng tròn rồi nằm ngay đơ. Đổng Thư tự giác đi rửa bát, rửa xong thì Giản Đan lại bôi thuốc thêm một lần cho anh.

Đổng Thư giơ hai tay lên, cười cười với Giản Đan, bùm một cái chạm vào trái tim nhỏ bé của Giản Đan. Giản Đan ôm trái tim nhỏ bé vừa phải hứng chịu kích thích lăn qua một bên buồn rầu. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Ngày hôm qua ấm đầu mới mang cái người này về rồi chẳng nghĩ xem sau này thế nào. Số điện thoại của “Sở thu lưu người vô gia cư” là bao nhiêu? Nếu không thì số của cô nhi viện, không đúng, Đổng Thư lớn quá rồi…

Nghe nói Đổng Thư là người tỉnh X, chẳng biết có người thân ở đó không nhỉ?

– Này,…

– Ừ?

– Khụ khu, Đổng Thư, ở quê anh có thân thích không?

– Thân thích?

– Ừ

– A… Quê….? Đổng Thư nghiêng đầu.

Giản Đan thở dốc, tôi đây chờ mong cái gì? Tôi đây rốt cuộc là chờ mong cái gì ở một người điên????

Do dự lâu thật lâu, cuối cùng Giản Đan vẫn gọi điện đến trung tâm cứu trợ XX, người ta nói có thể trả Đổng Thư về nguyên quán nhưng mà tìm được người thân hay không thì khó nói. Giản Đan đồng ý trả phí tìm thân thích cho Đổng Thư, vì thế bên kia hẹn ba rưỡi chiều hôm sau sẽ tới đón người.

Coi như là trả lại tiền thuê nhà cho anh ta đi.

Đổng Thư vẫn ngồi ngơ ngác trên salon như mọi khi nhưng mỗi khi Giản Đan nhìn anh thì anh sẽ quay sang phía cậu mà mỉm cười. Giản Đan bỗng lo lắng, cực kì lo lắng cho cái tên ngơ ngác này, nếu đưa về mà không tìm được thân thích thì sao? Kể cả tìm được thì sẽ thế nào? Tuy anh ta ngơ ngác nhưng không làm chuyện gì hại đến người khác, nhưng mà làm gì có ai nguyện ý đi nuôi một người không có tác dụng gì thế này, càng đừng nói đến chi tiền ra mà chữa bệnh cho anh ta.

Không giải quyết được triệt để vấn đề, càng lúc càng lo.

– A…

Đổng Thư đột nhiên phát ra thanh âm.

– A?

– Anh quên giặt quần áo.

Đổng Thư giơ giơ hai tay, chỉ chỉ vào nhà tắm.

– À, không cần giặt, cứ ngoan ngoãn ngồi, đừng nhúc nhích. Cái tay! Tay bôi thuốc rồi đừng có mà sờ lên sofa!

Giản Đan nhớ ra quần áo Đổng Thư hôm qua thay còn đang trong phòng tắm, nhưng mà loại quần áo ấy hẳn là chẳng cần giặt nữa đâu. Đúng rồi! Quần áo! Không lẽ cứ để Đổng Thư mặc áo ngủ gấu con của mình về à?

Giản Đan đến phòng tắm lật lật áo khoác Đổng Thư để xem cỡ, tiễn Phật tiễn đến Tây phương, mua cho anh ta quần áo rồi cho thêm ít tiền nữa. Ăn mặc bình thường một chút hẳn là người nhà sẽ dễ nhận… Đúng không?

Áo khoác của Đổng Thư là áo gió, kiểu dáng ban đầu là không thể nhận biết, trên áo toàn bụi, còn có dính chút máu và cỏ, Giản Đan lật áo ra xem, may là còn nhãn mác.

Lúc sờ nhãn áo thì vô tình đụng đến một vật không rõ là gì trong túi áo, móc ra thì thấy một cái ví, Giản Đan thấy cũng có vẻ nặng, nhìn trộm Đổng Thư đang ngoan ngoãn ngồi trên salon ngoài phòng khách.

Giản Đan mở ví ra thì thấy trong ví có một ít tiền mặt, trong ngăn ví, ngoài ý muốn, Giản Đan nhìn thấy chứng minh thư và thẻ ngân hàng, cậu tìm tiếp nhưng không thấy gì hữu dụng nữa.

So với những gì bà chủ nhà nói thì Đổng Thư trẻ hơn, anh mới khoảng hai mươi bảy tuổi, cha mẹ cũng không ở tỉnh X mà là tỉnh C. Tỉnh C rất xa, nếu đi bằng xe lửa thì phải chuyển qua đi bằng cả ô tô nữa, ít nhất đến nơi cũng mất hai ngày.

Hai tấm thẻ chẳng biết còn bao nhiêu, mà còn tiền cậu cũng không biết mật mã, Đổng Thư có thể xem như có chút vốn phòng thân đi? Không lẽ lại để tiền lại cho ngân hàng?

– Đổng Thư, anh nhớ rõ mật mã thẻ ngân hàng không?

– A, là XXXXX.

– …

Lúc ra cửa, Đổng Thư viết một list đưa cho Giản Đan, trên đó viết một đống thức ăn và đồ gia vị, Đổng Thư nói là buổi tối muốn làm cho Giản Đan ăn, Giản Đan chịu áp lực cực lớn, tay cầm giấy đi ra cửa.

Giản Đan cũng không biết mua mấy thứ này nhưng cũng may là siêu thị Wal-mart dự trữ hàng vô cùng toàn diện. Giản Đan cầm hai bộ quần áo và quần lót, lại cầm thêm hai bộ đồ giữ ấm, suy đi nghĩ lại thì cầm thêm bộ nữa. Nhỡ như người nhà Đổng Thư chẳng phải người tốt, cứ mua cho anh mấy bộ dùng dần, nếu chăm sóc anh không quá phiền toái thì có lẽ sẽ không bị ném ra khỏi nhà.

Giản Đan cầm quần áo, ngừng tay một chút, nếu bị vứt bỏ thì sao? Nếu Đổng Thư bị họ hàng vứt bỏ thì thế nào? Hoặc là vốn anh không có người thân? Sở cứu trợ thì nói rất dễ nghe nhưng nếu mình không chi tiền họ cũng chẳng quan tâm. Nơi đó xa như vậy, anh ta không thể trở lại đây, cũng có thể bị người ta vứt ở xó nào đó luôn.

Lại thành người ăn rác ngủ đường, bị côn đồ đánh.

Aaaaa! Trông nom anh ta làm gì! Bị vứt bỏ hay không cũng không khác nhau là mấy! Chẳng lẽ mình nuôi anh ta? Mình làm thế này là tốt lắm rồi! Đúng thế!

Siêu thị Wal-mart có vài tầng chuyên bán quần áo, ở khu đồ nam bình dân đang giảm giá, người ra kẻ vào rất đông, đều là các bà mua đồ cho chồng, Giản Đan bị ép đến mức tí nữa ngạt thở. Giản Đan biết thân thể mỏng manh của mình ở giữa một đám phụ nữ như lang như hổ là không có phần thắng, liền đi đến một quầy hàng cao cấp hơn dạo chơi, chờ bên này ít người hơn rồi tính.

Quầy quần áo cao cấp rất ít người, thái độ phục vụ thật tốt, Giản Đan vừa nhìn sang là đã có người cúi đầu chào. Điều này làm cho tiểu trạch nam không có tiền đồ Giản Đan bị dọa sợ, mơ mơ màng màng đi vào xem.

Cửa hàng này treo rất nhiều áo gió, Giản Đan thấy một cái kiểu dáng trông rất giống với áo của Đổng Thư, từng đường kim mũi chỉ rất tinh xảo. Giản Đan sờ thử thì thấy có vẻ dày hơn so với áo Đổng Thư, hẳn đây là áo mùa đông.

– Ôi, vị này thật tinh mắt. Đây là thiết kế của Italia đấy. Hơn nữa bên trong là lông vũ, mặc vào không hề kém so với áo lông. Cửa hàng chúng tôi chào giá đặc biệt, giảm 88% còn tặng thêm thẻ mua hàng.

Giản Đan cảm thấy bộ quần áo này mà để Đổng Thư mặc sẽ thật đẹp, mặc đồ tốt một chút thì người nhà mới cảm thấy anh ta không vô dụng, sẽ không bị vứt bỏ. Giản Đan nghĩ thế liền lật giá ra xem.

Cái giá này… Cái giá này là thế nào đây? Đây hẳn là do không cẩn thận in nhầm vài số 0 vào! Chủ nghĩa tư bản ăn thịt người! Cái giá đã giảm này so với tiền lương của giai cấp công nhân chính là xa xỉ! Vô cùng xa xỉ!

Lúc Giản Đan lung lay quay về khu bình dân thì ở đây đã vắng hơn, Giản Đan chọn một cái áo lông màu lam thẫm có giá vừa phải. Khu quần bò mua một tặng một, Giản Đan mua hai cái, thế là được tặng hai cái.

Vì Đổng Thư phải đi xe lửa nên Giản Đan mua cho anh rất nhiều đồ ăn. Người ta nói sẽ có người về cùng Đổng Thư, hẳn là nam nhỉ? Mua cho người ta bao thuốc để anh ta quan tâm Đổng Thư hơn một chút.

Ra khỏi siêu thị, Giản Đan cầm đầy áo lông, quần bò, giầy thể thao, các loại đồ lót, tất, khăn mặt, sữa rửa mặt, đống thức ăn cho Đổng Thư thì không nhìn được ra có những cái gì. Nhìn Giản Đan xem, một đống đồ nhiều đến mức muốn đi cũng khó.

Lúc trở về có ngang qua một ngân hàng, Giản Đan vào xem thử số dư tài khoản của Đổng Thư. Mật mã là chính xác, hai thẻ ngân hàng tổng cộng có khoảng hơn mười vạn.

Giản Đan vốn nghĩ mật mã sẽ không đúng hoặc là thẻ của Đổng Thư không có tiền nhưng không ngờ là tiền vẫn còn đây. Giản Đan cầm thẻ mà lòng lo lắng, đầu óc tự tua lại tất cả những thứ trước đây từng xem qua về các án kiện tranh chấp tiền bạc trong gia đình.

Về đến nhà là hơn bốn giờ chiều, Đổng Thư vẫn đang ngoan ngoãn ngẩn người trên salon, nhìn thấy Giản Đan về thì lập tức đi đến đỡ đồ đạc trên tay cậu.

– A, đây không phải là cây du mạch(*), đây là rau mà. Đây là ớt bột, không phải là hạt tiêu.

– Câm miệng, mua cho là tốt rồi.

Giản Đan mở lon nước ngọt, thuận tiếc lườm Đổng Thư một cái. Đám rau đó lớn lên  trông cũng không khác nhau là mấy, cây du mạch với rau xanh khác gì nhau?

– Ừm ~

Đổng Thư ôm một đống lớn trong tay hoàn toàn khác với những gì ghi trong giấy, dở khóc dở cười.

– Đúng rồi, tôi mua quần áo cho anh, đến đây thử trước đã.

Người bán hàng nói nếu không vừa thì trong ba ngày có thể đổi lại, ngày mai thì phải đưa Đổng Thư đi rồi, nếu không vừa thì phải đổi luôn trong hôm nay cho kịp.

Đổng Thư chớp mắt mấy cái:

– Cho anh?

– Ừ, thử đi, thử cả quần cả áo luôn nhé.

Tay Đổng Thư vẫn sưng đỏ như cà rốt, lúc mặc quần áo bị cọ bong mất mấy miếng da, Giản Đan ngồi nhìn, cuối cùng là tự mình thay cho anh.

Ngoại trừ quần hơi dài thì mọi thứ đều vừa, Giản Đan rất vừa lòng về mắt thẩm mĩ của mình. Cậu mua cho Đổng Thư áo len chui đầu nên tóc Đổng Thư cứ rối tung rối mù lên. Giản Đan xoa xoa tóc anh:

– Nhìn đẹp lắm, quần không cần sửa đâu, xắn lên một chút là được.

– Ừ

– Cười cái rắm, khó nhìn chết đi được.

Giản Đan đánh “bốp” một phát cho mặt Đổng Thư quay sang một bên.

– Mặc luôn không? Cứ mặc đi, cùng tôi đi cắt tóc.

– Anh còn phải nấu cơm.

– Ra ngoài ăn, tay thế kia còn nấu cái gì. Tôi không thiếu hai miếng thịt đâu.