Phòng 401, Khu Chung Cư Số 35

Chương 15




Edit: Vi

Beta: Emerald

Chương 15: Ba mẹ đến

Giản Đan nghĩ một lúc rồi gọi cho Bạch Nguyễn.

–       A lô, Tiểu Bạch, anh nói là anh phải đổi máy tính hả? Cái cũ cho em đi.

–       Cậu lấy máy cũ làm gì? Được rồi, ngày kia người ta mang máy mới sang cho tôi, tôi sẽ bảo người ta tiện đường mang cho cậu. Còn gì không?

Ở đầu dây bên kia hơi ồn ào. Có lẽ là anh còn ở ngoài đường, thanh âm có chút đứt quãng.

–       A, em muốn cả bàn để máy tính. Cả bảng vẽ cảm ứng anh cũng muốn đổi phải không? Đừng nhỏ mọn thế, cái cũ cho em đi ~ Cho em đi ~

Giản Đan khua tay múa chân một hồi ở chỗ trống trong phòng ngủ, cậu cảm thấy chỗ này có thể để được thêm một cái máy tính.

–       Được rồi, cho cậu hết, ngày kia mang tất cho cậu. Vừa lòng chưa?

–       Cảm ơn Tiểu Bạch, mai em mời anh ăn.

–       Mai không được, tôi có việc rồi. Có thằng con nhà giàu muốn trang hoàng nhà cửa, không biết là đầu hắn bị đập vào đâu mà nhất định cứ đòi tìm tôi. Tôi còn phải tiếp hắn đây, thôi nhé.

–       Tốt quá còn gì, chém đẹp hắn đi!

–       Sao không? Có tiền không kiếm chỉ có đồ ngu thôi. Không nói chuyện với cậu nữa, mai đừng sang muộn.

–       Không đâu.

Thế là máy tính và bảng vẽ cảm ứng đã không thành vấn đề, tuy là đồ cũ nhưng thật ra cũng mới mua chưa tới một năm. Bạch Nguyễn là người có mới nới cũ, thích kiểu mới rồi sẽ chẳng thèm để ý cái cũ nữa.

Đã hơn tám giờ rồi mà Đổng Thư còn chưa về. Giản Đan chưa mua di động cho Đổng Thư, không biết giờ này anh đang làm gì nữa. Cũng may trong tủ lạnh còn đồ ăn, Giản Đan một mình ở nhà uống coca lạnh đến high. ( từ “high” là tác giả dùng)

Mãi đến khi Giản Đan uống đến lon coca thứ ba, Đổng Thư mới về. Ngay lúc ấy Giản Đan trái cầm một đống hoa quả, tay phải cầm một đống đồ ăn vặt, miệng còn đang ngậm coca lạnh đi ngang qua cửa, Đổng Thư vừa mở cửa đã thấy ngay bộ dạng ăn vụng ngớ ngẩn của Giản tiểu ngốc.

Đổng Thư cầm một cái máy tính bảng đứng ở cửa nhìn Giản Đan ngu ngốc bị sặc coca rồi vụng tay vụng chân suýt thì làm rơi hết mọi thứ trên tay.

–       Khốn! Xem cái thí ~ Lại đây giúp đi chứ!

–       Được được, em lại uống coca lạnh, em uống bao nhiêu rồi hả?

Đổng Thư đặt máy tính bảng và áo khoác ở tủ giày, đón lấy mấy thứ trên tay Giản Đan.

–       Không nhiều, không nhiều lắm đâu. Đúng rồi, sao anh về muộn vậy?

–       Tối nay phải họp, là đột xuất, rồi anh mượn máy tính bảng của đồng nghiệp. Xin lỗi, về muộn mà anh lại không gọi điện cho em, em đói chưa? Anh nấu cơm luôn đây.

Giản Đan nhỏ nước miếng:

–       Tôi muốn ăn bắp cải xào.

–       Ừ, em chờ một chút. À này, không được uống coca lạnh nữa.

Đổng Thư mặc vào chiếc tạp dề mua về từ siêu thị, thuận tiện triệt tiêu ý tưởng vụng trộm lấy hoa quả và coca của Giản tiểu ngốc.

Cơm nước xong, Giản Đan bảo với Đổng Thư ý định thứ sáu này đi mua di động cho anh, Đổng Thư cười cười:

–       Thế thì mua cái vừa tiền thôi là được.

–       Nói thừa, ai định mua cái đắt tiền cho anh đâu!

–       Ừ, vừa vừa thôi.

Đổng Thư hôn nhẹ một cái lên trán Giản Đan, ngữ khí cưng chiều khiến cho Giản tiểu ngốc nổi cả da gà.

“…” Kệ đi, hôn một cái thôi, không sao, không sao hết!

Bạch Nguyễn thực sự bận bịu, cùng trong công ty mà từ sáng đến chiều Giản Đan cũng không nhìn thấy anh đâu. Giản Đan ba chân bốn cẳng thu dọn giấy tờ chuẩn bị tan tầm, ra đến cửa gặp ngay Bạch Nguyễn cùng cái tên nhà giàu mà Bạch Nguyễn từng kể.

–       A… Anh là người học cùng trung học với Bạch Nguyễn mà…

Giản Đan nhìn thấy người đàn ông phía sau Bạch Nguyễn, dường như cậu đã gặp anh ta ở đâu đó rồi.

–       Ôi ~ Tiểu Giản Đan thế mà còn nhớ rõ anh này! Đúng thế, anh là bạn học với Bạch Nguyễn, Lí Kiêm Hiền.

Mặc tây trang bảnh bao, người đàn ông vô cùng phong tao vươn tay ra nhưng mới được nửa đường đã bị Bạch Nguyễn gạt đi.

–       Người như cậu không nhớ rõ mới là lạ. Tiểu Giản, em qua đây!

Bạch Nguyễn trừng mắt lườm Lí Kiêm Hiền một cái, lôi kéo Giản Đan nấp sau bồn hoa.

–       Cách xa tên kia càng xa càng tốt cho anh, biết chưa? Đúng rồi, cho cậu số điện thoại này, anh tìm được mấy cửa hàng ô tô giảm giá, chủ nhật cậu nhớ đi xem đấy.

–       Được rồi, anh từ trung học đã nói cho em biết phải tránh người kia rồi, ha ha, tâm lí thù hận của anh quả đúng là vặn vẹo.

–       Cút qua một bên đi, đồ ngốc nhà cậu!

–       A, Tiểu Giản Đan muốn mua xe sao? Trùng hợp quá, anh có một nơi quen biết, hay là bây giờ đi xem một chút đi?

Lí Kiêm Hiền bỗng từ đâu lướt ra, dọa cả Bạch Nguyễn và Giản Đan giật nảy.

–       Không cần đâu, cảm ơn! Buổi tối Giản Đan còn phải về nhà! Giản Đan à, Đổng Thư nhà cậu còn chờ cậu phải không?

Bạch Nguyễn nghiến răng nghiến lợi thêm vào vài chữ “Đổng Thư nhà Giản Đan”.

Giản Đan bị Bạch Nguyễn bạo lực nhéo tay, ngây ngốc “A” lên một tiếng.

Lí Kiêm Hiền nhìn thấy Bạch Nguyễn lên cơn thần kinh bao che cho con thì bật cười:

–       Ha ha, Bạch Nguyễn, từ trung học tới giờ cậu đều thú vị như vậy. Ha ha, cậu yên tâm tôi chẳng có ý đồ gì đâu. Tôi xem nào, a, là xe này sao, thật may là nơi bán mà tôi biết đang giảm giá đặc biệt, tôi có thể giúp nha ~

Lí Kiêm Hiền cười vô cùng chân thành (tác giả: nhầm to rồi), Bạch Nguyễn hoài nghi nhìn anh ta một cái, rồi lại nhìn Giản tiểu ngốc. Thôi vậy, mình cần gì phải bắt bẻ mấy cái chuyện tiền bạc này, dù sao cũng chả phải mình tiêu.

–       Giản Đan, đi xem một chút cũng được, thương lượng giá xong rồi về ngay, biết chưa?

Giản Đan hoàn toàn không biết giữa hai người kia rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, cứ hồ đồ bị kéo đi, cuối cùng Bạch Nguyễn cò kè mặc cả xong, lại thương lượng được luôn cả ngày giao xe.

Lí Kiêm Hiền quả là không chém gió, cả xe cả nội thất giảm được tận hơn 3 vạn. Tuy là mặc cả xuống tận 3 vạn là rất tốt, nhưng mà Giản Đan hình như chỉ mới nghe Đổng Thư nhắc tới một lần, rồi nói lại cho Bạch Nguyễn. Cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì để câu chuyện biến thành như bây giờ?

–       Được rồi, Giản Đan nhớ rõ thứ sáu cùng Đổng Thư đến làm thủ tục. Còn nữa, đăng kí và biển số cũng làm luôn, anh nghĩ là…

–       Ờ… Tiểu Bạch…

–       Hả?

–       Không có gì…

Ngây ngây ngốc ngốc trở về nhà, Giản tiểu ngốc vẫn không rõ ràng vì sao mình muốn mua xe, nhìn thấy Đổng Thư đang nấu cơm trong phòng bếp mới nhớ tới thật ra là Đổng Thư muốn mua! Kết quả là mình cùng Bạch Nguyễn chẳng thèm hỏi Đổng Thư đã quyết luôn kiểu dáng xe rồi.

–       Này, anh nhìn cái xe này xem.

Cơm nước xong xuôi, Giản Đan rón rén mang tư liệu xe cho Đổng Thư xem.

Đổng Thư cầm lấy nhìn một chút:

–       Ô tô màu đen, em thích cái này à?

–       Là thế này, chiều nay tôi và Bạch Nguyễn có xem qua cái này, có thể giảm giá 3 vạn, tôi thấy thực là có lời…

–       Được, em thích cái này thì mua cái này.

–       Ừ…

Chủ nhật, ba người chạy nguyên ngày từ trung tâm đồ điện tới tiệm ô tô rồi lại từ tiệm ô tô đến nhà Bạch Nguyễn lấy máy tính. Qua một ngày lại đem giấy tờ sở hữu làm xong hết, Bạch Nguyễn thực sự rất bận, mang máy tính đến nhà Giản Đan rồi lắp ráp xong xuôi, nước bọt còn không kịp nuốt đã lại chạy mất.

Vì điều hòa trong thư phòng hoạt động không tốt lắm cho nên máy tính mới vẫn được đặt trong phòng ngủ. Hai máy tính được đặt trong phòng ngủ nhỏ, ngoại trừ lối đi thì không thể thêm cái gì vào nữa.

Đổng Thư mua miếng dán mềm mại trông vô cùng đơn giản rẻ tiền đem tất cả các cạnh bàn đều bao kín lại; sau đó lại cầm bút chọt tới chọt lui một lúc.

–       Bọc vào làm gì? Nhà mình làm gì có trẻ con.

–       Không cẩn thận đụng vào cũng đau, mà bọc vào cũng là một kiểu bảo hộ cho bàn thôi.

Đổng Thư cũng không phải là không biết xấu hổ mà nói thẳng cho Giản Đan rằng anh sợ lúc cậu ngủ thì cộc đầu vào cạnh bàn.

Quả nhiên là đến lúc ngủ Giản Đan cộc đầu vào cạnh bàn, làm cái bọc bị  méo đi một chút. Đổng Thư đem Giản Đan vẫn ngủ say như cún con no sữa về lại gối đầu, thầm nghĩ may mắn là có bọc cạnh bàn, không thì lần này khẳng định đầu Giản Đan mọc thêm cái u.

Cuối tuần không cần dậy sớm, Giản Đan ngủ đến không biết trời đất gì, mơ mơ màng màng nghe thấy có người gọi mình dậy.

–       Tiểu Giản? Thằng nhóc này, ngủ lâu thế sao, Tiểu Giản! Dậy đi!

–       Ừ… Đổng Thư, tôi muốn ngủ thêm 5 phút mà…

Giản Đan rúc đầu vào trong chăn, cuộn rồi lại cuộn chăn, bọc mình thành một cái nem rán.

–       Năm phút? Có bao giờ sau năm phút mà chịu đứng lên đâu? Đứng lên ngay!

–       Ừ… Lạ quá, Đổng Thư, hôm nay ngữ khí anh giống mẹ tôi như đúc ấy ~

Giản Đan xoay người, cuốn chăn kín hơn.

–       Mẹ mày đây! Tiểu Giản! Dậy ngay cho mẹ! Nhanh lên!

Ờ, mẹ mình, làm gì? Mẹ mình?!!!! Giản Đan bị choáng, mơ mơ màng màng thò đầu ra khỏi chăn xem xét, vừa thò ra thì đã bị véo tai.

–       Thằng nhóc lười! Hơn mười hai giờ còn ngủ?

Gọi Giản Đan dậy hóa ra đúng là mẹ cậu, bà vẻ mặt nghiêm túc véo tai Giản tiểu ngốc.

Giản Đan mở mắt ra nhìn ngay thấy mẹ Giản, lấy tay dụi dụi mắt rồi lại nhéo mặt mình:

–       A… Đau thật à? Là mẹ thật à? Không phải con nằm mơ à?

–       Thằng nhóc ngốc này, đúng thật là, dậy ăn cơm thôi! Ba con sắp chết đói rồi kia kìa!

Lúc mặc quần áo và rửa mặt Giản Đan mới xác nhận đây đúng là nhà mình, thế nghĩa là ba mẹ đến đây thăm mình? A, ra là như thế.

Ra đến phòng khách, thấy Đổng Thư đang cùng nói chuyện với ba mình trên sopha, Giản tiểu ngốc dựng hết cả tóc gáy. Nguy rồi! Quên mất cái tên Đổng Thư này!

–       Tiểu Giản, giờ này mới dậy hả?

Ba Giản uống một ngụm trà, cười tủm tỉm hỏi Giản Đan đầu óc vẫn còn mơ hồ.

Mẹ Giản không vui:

–       Con mệt, ngủ lâu một chút thì sao?

–       A, thế ngủ nhiều chút cũng không sao.

–       Ngủ lâu thế làm cái gì, ngủ đến ngốc cả đi.

–       …

Thật là, bao nhiêu năm rồi mà sao hai bố mẹ già miệng lưỡi vẫn như cũ vậy? Giản Đan cào cào tóc, cảm thấy có chút đau đầu.

–       Giản Đan em đứng lên đi, ăn cơm được rồi. Anh không biết hôm nay ba mẹ đến chơi, cũng chẳng biết ba mẹ thích ăn gì.

Đợi đã, ba mẹ… Đổng Thư, anh gọi như thế hả? Từ lúc ba mẹ tới anh đều gọi thế sao? Anh giải thích lí do anh ở đây như thế nào hả? Anh giải thích quan hệ của hai chúng ta là gì hả?

Đổng Thư cũng như ba mẹ Giản đều không cảm ứng được nội tâm đang gào thét của Giản Đan, ba người hòa thuận vui vẻ đã tự ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm.

–       Tiểu Giản mau tới ăn cơm, tay nghề Tiểu Đổng thật khá, nhìn đã muốn ăn luôn rồi.

Ba Giản tươi vui hớn hở cầm đũa, gọi Giản tiểu ngốc còn đang ngơ ngác.

–       Vậy ý ông là tôi nấu thì khó ăn? Thật đúng là khổ cho ông!

Mẹ Giản trừng mắt lườm ba Giản. Ba Giản sờ sờ mũi, chĩa đũa đến gần chân gà.

Mẹ Giản chặn đũa ba Giản:

–       Làm gì thế hả? Ông tham ăn thế?

Thế là ba Giản chẳng làm gì nữa, cầm đũa ngồi im. Mẹ Giản vẫn cứ mất hứng:

–       Thằng bé làm nhiều đồ ăn vậy, ông cứ cầm đũa không ăn, ông khó hầu hạ quá đấy.

Đổng Thư vội vàng hòa giải:

–       Canh đậu hũ này rất thích hợp khai vị. Ăn thôi, ăn thôi, ba, con múc cho ba một bát.

Ba Giản vội vàng đưa bát sang:

–       Đúng đúng, khai vị ăn canh là đúng, ăn canh là đúng.

Đổng Thư đến bên cạnh Giản Đan, đẩy cậu về chỗ mình rồi múc cho cậu một bát canh. Giản Đan lặng lẽ nói thầm với Đổng Thư:

–       Chuyện này là sao?

–       Sáng nay lúc em còn ngủ, ba mẹ đột nhiên tới chơi, hình như là đến thăm bạn bè gì đó.

Đổng Thư cũng nhỏ giọng nói.

Giản Đan cốc đầu anh:

–       Không được gọi lung tung, đó là ba mẹ tôi biết chưa!