Phòng 103 Số 45

Chương 8-1: Đồng hồ Cát (thượng)




Rất nhiều người có sở thích sưu tầm, khá tao nhã là tem, đồ cổ, danh họa; bình thường hơn thì có vỏ sò, gôm, hay là cốc uống nước, đủ thể loại và vô cùng kỳ quặc. Mà nhân vật của chúng ta trong câu chuyện này cũng rất thích sưu tầm, anh có tình yêu đối với một đồ vật khá độc, là đồng hồ cát.

Ngụy Hạo Hiên đã tốn một mớ thời gian mới dọn dẹp sạch sẽ được căn phòng này, dù sao cũng là phòng đã lâu không có người ở, với lại ông chủ của khu chung cư này không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, biết rõ không có khách nào đến ở, cứ mặc cho nó ở đấy không thèm quét dọn. Cho nên không còn cách nào khác, Ngụy Hạo Hiên đành phải tự mình ra trận.

Thật khoa trương, trong phòng ngủ cơ hồ được dán đầy áp-phích minh tinh, đặc biệt là những tấm trên trần nhà, anh đã tốn không ít sức lực mới gỡ xuống được. Với lại mỗi tấm còn chi chít dòng chữ “Em yêu anh”, Ngụy Hạo Hiên cảm thấy, người sống ở đây trước kia là một tên bệnh hoạn. Trên những tấm áp-phích đó đều là cùng một người, hình như là ca sĩ Mục Du Nhiên ngoài ý muốn đã bỏ mình trong vụ tai nạn xe cộ hai năm trước.

Tổng vệ sinh xong, Ngụy Hạo Hiên ngã người lên sô pha nghỉ ngơi, nghĩ thầm hôm nào đó phải mua một cái giá sách cỡ lớn, dùng để trưng bày đồ vật mà anh đã giữ rất kỹ.

Ngụy Hạo Hiên bắt đầu thích đồng hồ cát từ lúc học sơ trung, bởi vì anh thích một người, cho nên ngay cả sở thích cũng bị người đó ảnh hưởng.

Người đó là bạn nối khố của anh, họ đã chơi với nhau từ lúc còn nằm trong nôi. Từ nhỏ anh đã có thói quen bảo vệ cậu, ai nói trẻ con không biết yêu chứ? Từ đầu đến cuối Ngụy Hạo Hiên chỉ luôn thừa nhận mỗi cậu.

Không sai, là “cậu”, chứ không phải “cô”.

Hà Nhất – Cái tên mà Ngụy Hạo Hiên biết viết đầu tiên trước cả tên mình. Dù rằng, mỗi lần nhắc tới chuyện đó, người nọ vẫn luôn bảo rằng, đó là vì tên cậu ấy dễ viết hơn.

Trước đây cơ thể Hà Nhất luôn bất ổn, cứ hai ba ngày là lại phải nhập viện, Ngụy Hạo Hiên cũng thường xuyên đến thăm cậu, tiện thể mang theo mấy món canh mà mẹ anh đã đặc biệt làm cho cậu. Mỗi lần nhìn Hà Nhất gầy khẳng khiu trong bộ đồ bệnh nhân to quá cỡ là anh lại cảm thấy đau lòng.

“Cậu đến rồi à?” Nằm trên giường, Hà Nhất thản nhiên nở một nụ cười với anh, bởi vì nằm viện không rảnh ra ngoài cắt tóc, cho nên mái tóc cậu khá dài, trông rất giống một cô gái. Tim Ngụy Hạo Hiên bỗng nhiên đập nhanh hơn, anh cảm thấy, ánh mắt người này giống như một đầm nước, có thể dìm anh chết đuối.

“Đỡ hơn chút nào chưa?” Ngụy Hạo Hiên bỏ cặp sách và hộp canh xuống, “Mẹ tớ lại nấu canh cho cậu, còn không cho tớ uống. Thật bất công. A… Còn nữa, bài vở hôm nay tớ cũng mang đến cho cậu này, uống canh trước hay là chép bài trước?”

“Đương nhiên là uống canh trước, nếu cậu muốn thì tớ có thể gắng gượng chia cho cậu một ít.” Hà Nhất đây là điển hình của được tiện nghi còn thích khoe mẽ, “Phải thổi nguội cho tớ trước, nóng lắm.”

Ngụy Hạo Hiên nói: “Yên tâm, không cần cậu nhắc tớ cũng biết, chẳng phải mọi lần đều là tớ thổi thì cậu mới chịu ăn hả? Cậu đúng là con mèo lười.”

Hà Nhất chỉ tiếp tục cười cười, hai gò má dưới ánh sáng rực rỡ trông như một món ngon mê người.

Ngụy Hạo Hiên không dám nhìn nhiều, sợ bản thân sẽ nhịn không nỗi mà hôn lên đó khiến cậu sợ hãi, cho nên vội vã mở nắp hộp, khấy khuấy canh trong đó. Hà Nhất bỗng lấy một chiếc đồng hồ cát xinh xắn từ dưới gối ra, ngắm nghía một lát: “Tớ đã tính thử, những hạt cát này cần một phút mười lăm giây để chảy hết.”

“Cho nên?”

“Nhưng chỉ là một lần mà thôi.” Hà Nhất không nhanh không chậm nói, “Thời gian không ngừng tiến về phía trước, nhưng đồng hồ cát thì khác, nó có thể đứng im hoặc chảy, mãi mãi không kết thúc, đây chính là nguyên nhân tớ thích nó. Thời gian đối với tớ mà nói chính là một thứ xa xỉ.”

“Cậu suy nghĩ hơi quá rồi.” Ngụy Hạo Hiên kinh hồn cắt ngang lời cậu, “Dù sao thì bây giờ cậu chỉ cần ngoan ngoãn nghe theo lời bác sĩ, uống thuốc đúng giờ, rồi cậu sẽ nhanh chóng được xuất viện thôi. Cậu đấy, khỏe nhanh lên một chút đi, tớ không muốn ngày nào cũng phải nghiêm túc chép bài đâu, đi học là phải mơ mộng hão huyền. Cuộc sống của mọt sách không thích hợp với tớ.”

“Tớ rất mong ước được như cậu, sức sống tràn đầy.” Nói xong, Hà Nhất còn nhéo lồng ngực Ngụy Hạo Hiên, khen ngợi, “Ưm, rất rắn chắc.”

Ngụy Hạo Hiên cũng không chịu thua kém nhéo trở lại, mơ hồ đụng phải một thứ cứng cứng nhỏ nhỏ. Lần này, anh chỉ cảm thấy lòng bàn tay như bị lửa đốt: “Toàn, toàn là xương không… chẳng biết mẹ tớ cho cậu uống canh bổ ở chỗ nào, hay cậu tiểu ra hết rồi?”

“Ha ha ha…” Hà Nhất cười to, tiếng cười sang sảng, hoàn toàn không có một chút nào gọi là bị bệnh.

Khi đó, Ngụy Hạo Hiên hoàn toàn không ngờ tới, một Hà Nhất lạc quan, thích cười như thế, lại có một ngày không còn trên cõi đời này nữa.