“Vì sao trẫm lục soát hết nội ngoại thành Trung Đô cũng không tìm được tung tích của Hoàn Nhan Nhược Cẩm cùng Duyên Lăng Mộ Thanh?”.
Cầm cây trâm trong tay hung hăng ném xuống mặt đất, Hoàn Nhan Lượng bình tĩnh nhìn đám thị nữ thái giám trong Tê Phượng điện: “Có thể trẫm đã tìm sai phương hướng, nói không chừng bọn chúng chưa rời khỏi hoàng cung”.
Sa Lý Cổ Chân khẽ ho, gương mặt tái nhợt không chút gợn sóng: “Hoàng thượng là hoài nghi bọn chúng trốn trong hậu cung?”.
“Không sai!”. Hoàn Nhan Lượng liếc nhìn Sa Lý Cổ Chân: “Ái phi không cần lo lắng cho trẫm”.
Sa Lý Cổ Chân lắc đầu: “Thân là phi tử của hoàng thượng, đương nhiên là nên chia sẻ bớt gánh nặng cho hoàng thượng. Hay là hoàng thượng lục soát Tê Phượng điện đầu tiên đi”. Nói xong nhìn Thường ma ma: “Mau gọi toàn bộ đám thị nữ thái giám trong Tê Phượng điện ra đây để hoàng thượng kiểm tra”.
“Chậm đã, trẫm tin bọn chúng sẽ không trốn ở chỗ ái phi”. Hoàn Nhan Lượng có chút yêu thương cầm tay nàng: “Ngươi đã vì trẫm mà không tiếc mạng, sao có thể giúp bọn chúng được? Huống chi trẫm cũng nghĩ không ra lý do vì sao ái phi giúp bọn chúng”. Nói xong Hoàn Nhan Lượng bèn đứng lên: “Trẫm phải về phê duyệt tấu chương, tối nay sẽ không ở lại chỗ ái phi”.
“Hoàng thượng là muốn chuẩn bị xuất binh?”. Sa Lý Cổ Chân có chút lo lắng nhìn Hoàn Nhan Lượng: “Trên sa trường đao kiếm không có mắt, hoàng thượng nếu có thể, thần thiếp muốn theo ngài xuất chinh”.
Hoàn Nhan Lượng cười lạnh: “Đao kiếm không thể thương tổn đến trẫm, ái phi yên tâm. Tháng sáu trẫm thân chinh nam hạ tất nhiên có thể một đường công phá Lâm An bởi lẽ lần này trẫm mang năm mươi vạn tinh binh”. Nói xong liếc nhìn Sa Lý Cổ Chân: “Tấm lòng của ái phi, trẫm hiểu, sau này thống nhất thiên hạ trẫm nhất định không quên. Nghỉ ngơi cho tốt, trẫm đi”.
Nói xong Hoàn Nhan Lượng vội vã rời khỏi Tê Phượng điện, trẫm cũng không tin hai người các ngươi có thể trốn mãi trong hậu cung không ra.
Một đạo kiếm quang bỗng hiện lên trên mặt Hoàn Nhan Lương khiến hắn cả kinh: “Có thích khách! Hộ giá!”.
Sa Lý Cổ Chân cùng Thường ma ma ngạc nhiên liếc mắt nhìn nhau, vội vàng chạy ra ngoài.
Nhóm cung vệ chăm chú bảo vệ Hoàn Nhan Lượng, cung thủ đã lên tên, chỉ cần Hoàn Nhan Lượng ra lệnh liền vạn tên tề phát.
Mái tóc bạc phơ bay trong gió, đạo y phất phới, Lý Sóc Phong băng lãnh nhìn Hoàn Nhan Lượng, đầy vẻ thê phẫn: “Ngươi giết học trò yêu của ta, dở trò đồi bại với vợ nó, hôm nay còn muốn phá vỡ minh ước Tống Kim, xuất chinh nam hạ, hoàng đế chó má, ngươi không nghĩ trên đời này có báo ứng ư?”.
“Nực cười, từ xưa được làm vua thua làm giặc, cái gì là nhân quả báo ứng? Đều là nói láo! Trẫm là chân mệnh thiên tử, không ai ngăn được!”. Hoàn Nhan Lượng tức giận quát: “Bắn chết tên đạo sĩ thối không biết trời cao đất rộng này cho trẫm”.
Vừa nói dứt lời, loạn tên đã đồng loạt bay tới. Kiếm ảnh không dứt, tên này đối với Lý Sóc Phong mà nói căn bản là không lại gần được hắn, đều ào ào rơi xuống.
“Kiếm pháp này!”. Hoàn Nhan Lượng cả kinh: “Học trò của ngươi chẳng lẽ là Duyên Lăng Mộ Thanh?”.
“Hoàng đế chó má, xuống hoàng tuyền mà hỏi Diêm vương đi”. Lý Sóc Phong đâm ra một kiếm, nhóm cung vệ dũng cảm xông lên, bao vây lấy hắn.
Sa Lý Cổ Chân kéo Hoàn Nhan Lượng: “Hoàng thượng mau vào điện”.
Hoàn Nhan Lượng cười lạnh: “Nếu trẫm vào há chẳng phải là trẫm sợ hắn sao? Trẫm cũng không tin hắn có thể giết hết thiên quân vạn mã của trẫm”.
Sa Lý Cổ Chân vội liếc nhìn Ngột Khác trong trang phục thái giám ở phía sau ý bảo hắn tìm cách hỗ trợ Lý Sóc Phong rút đi tránh làm loạn đại kế của nàng. Thế nhưng Ngột Khác không để ý đến bởi hắn còn đang bị choáng ngợp bởi kiếm pháp giống như mây bay nước chảy của Lý Sóc Phong, âm thầm sợ hãi.
Sa Lý Cổ Chân lại nhìn Thường ma ma nhưng mà một chiêu không thể dùng quá hai lần, một lần, hai lần thì có thể nhưng nhất định không thể dùng tới ba lần. Bây giờ trong cung canh phòng nghiêm ngặt, đào đâu ra cơ hội phóng hỏa?.
Thường ma ma chỉ có thể âm thầm thở dài nhìn Lý Sóc Phong, lão già này sao luôn thiếu kiên nhẫn như vậy? Cho dù kiếm pháp của ngươi là thiên hạ vô song nhưng cũng chỉ có một mình, sao đấu lại được thiên quân vạn mã?.
Cung vệ đông dần, tiếng binh khí va chạm vào nhau âm vang như sấm sét, vang tận mây xanh.
“Bên ngoài xảy ra chuyện gì?”. Hậu viện, Nhược Cẩm nhíu mày nằm trong lòng Mộ Thanh hỏi.
Mộ Thanh lắc đầu ngồi dậy, đắp chăn giúp nàng, cười nhẹ: “Ta đi xem xem”. Tay bỗng nhiên bị Nhược Cẩm bắt lại: “Không được để xảy ra chuyện”.
Mộ Thanh ngây ngốc cười: “Biết, Nhược Cẩm yên tâm, ta là còn muốn….”. Bỗng nhiên cười xấu xa, ánh mắt sáng quắc kia khiến toàn thân Nhược Cẩm nóng lên.
“Ngươi…. Ngươi muốn khi dễ ta tức chết để đi tìm mỹ nhân khác hả?”. Xấu hổ hỏi, Nhược Cẩm lườm Mộ Thanh.
“Ta nào dám, bỏ sao được”. Mộ Thanh khẽ cười cúi người hôn lên trán nàng, mặc vào y phục thái giam, vội vàng mở cửa, nhanh chóng chạy ra tiền điện.
Mộ Thanh chúng ta có thể tiếp tục hạnh phúc như thế này sao? Đưa mắt nhìn một mạt đỏ rơi trên chăn, Nhược Cẩm đỏ mặt, ngượng ngùng cười có chút mất mát.
Khi nhìn thấy hình bóng của Lý Sóc Phong Mộ Thanh không khỏi kinh hãi, sư phụ! Sao người lại ở đây. Mắt thấy cung vệ dũng mãnh lao vào như nước lũ, Lý Sóc Phong kiếm khí tuy không giảm thế nhưng tiếp tục đấu chỉ có đường chết.
Nếu ta ra ngoài trợ giúp, việc ẩn nấp trong cung sẽ bại lộ, Nhược Cẩm nhất định sẽ gặp nguy hiểm! Thậm chí còn có thể liên lụy đến quý phi nương nương! Đến tột cùng là ta nên làm thế nào đây?. Đột nhiên nghĩ ra một cách, Mộ Thanh giật xuống mũ quan, cướp lấy đao trong tay của một gã cung vệ, phi thân vòng tới phía sau Sa Lý Cổ Chân, kề đao vào cổ nàng: “Hoàn Nhan Lượng! Bảo bọn chúng dừng tay!”.
Hoàn Nhan Lượng ngạc nhiên nhưng đột nhiên ngửa mặt cười lớn: “Ha ha ha, cuối cùng ngươi cũng chịu chui ra, Duyên Lăng Mộ Thanh!”.
“Thanh nhi!”. Lý Sóc Phong vui mừng: “Ngươi vẫn còn sống!”.
“Khiến sư phụ lo lắng, Thanh nhi đáng chết!”. Mộ Thanh cúi đầu, ngay lập tức ngẩng lên không run sợ nhìn Hoàn Nhan Lượng: “Ngươi nếu muốn ái phi của mình còn sống thì thả sư phụ ta đi”.
“Ngươi quá coi thường Hoàn Nhan Lượng rồi…”. Thanh âm của Sa Lý Cổ Chân truyền đến khiến Mộ Thanh kinh ngạc, xem ta lại cần bản cung giúp một tay rồi: “Ngươi lại nợ bản cung thêm một lần”.
Mộ Thanh gật đầu, vẫn chằm chằm nhìn Hoàn Nhan Lượng như cũ: “Hoàng đế chó má!”.
“Chờ lát nữa thừa dịp hỗn loạn, lão đạo sĩ chạy thoát, bản cung sẽ tìm cớ đưa Hoàn Nhan Nhược Cẩm đến Hoàng tự…. hội hợp với ngươi…”. Dứt lời cúi đầu, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống, Sa Lý Cổ Chân hét lớn một tiếng: “Hoàng thượng, không cần lo cho thần thiếp! Mau giết tên nghịch thần này!”.
“Thâm tình của ái phi, trẫm sẽ nhớ kỹ”. Hoàn Nhan Lượng chỉ vào Mộ Thanh, lạnh lùng hạ lệnh: “Cung thủ đâu, bắn tên!”.
Hoàn Nhan Lượng chính là lạnh nhạt, chính là vô tình như vậy…
Ngột Khác hốt hoảng muốn ra tay lại bị Thường ma ma nắm chặt cổ tay, chảy cả máu. Ý bảo hắn đừng làm loạn.
“Đem ta đến chỗ có nhiều cung thủ nhất”. Cúi đầu hạ lệnh, Sa Lý Cổ Chân chăm chú nhìn Mộ Thanh, khóe miệng nhẹ cười. Mộ Thanh thu đao, hung hăng đẩy Sa Lý Cổ Chân về phía có nhiều cung thủ nhất.
Tuy rằng Hoàn Nhan Lượng đã hạ lệnh bắn tên thế nhưng thấy quý phi nương nương bị đẩy tới, cung thủ không khỏi chậm nhịp, vài tên cung thủ không nhịn được vứt cung đỡ lấy thân thể yếu đuối sắp rơi xuống của nàng: “Nương nương cẩn thận!”.
“Sư phụ!”. Mộ Thanh thừa dịp này trong nháy mắt phi thân đến bên cạnh Lý Sóc Phong: “Đi mau”.
Lý Sóc Phong gật đầu, trường kiếm đâm ra xuyên qua người hai gã cung vệ: “Đi”.
Hai người bay lên nóc cung, hướng phía tường lao đi….
“Mau đuổi theo!”. Hoàn Nhan Lượng hung hăng quát, mang theo cung vệ định đuổi theo.
“Hoàng thượng, cẩn thận có đồng đảng”. Sa Lý Cổ Chân lo lắng gọi một tiếng khiến Hoàn Nhan Lượng dừng bước.
Đám cung vệ đều đuổi theo, đèn lông nghìn chiếc như con thoi chạy dọc tường thành.
Hơi thẹn nhìn Sa Lý Cổ Chân, Hoàn Nhan Lượng trầm giọng hỏi: “Ngươi có trách trẫm?”.
Sa Lý Cổ Chân buồn bã lắc đầu: “Làm nữ nhân của hoàng thượng đương nhiên là chỉ nên san xẻ bớt lo lắng cho hoàng thượng chứ không thể liên lụy hoàng thượng, thần thiếp không dám trách ngài…”. Lấy tay áo lau nước mắt, Sa Lý Cổ Chân nhìn đống tử thi la liệt trong điện không khỏi che miệng buồn nôn: “Từ ngày thần thiếp hồi cung, trong cung không phát hỏa thì cũng gặp thích khách, thần thiếp tâm thần không yên….”.
Hoàn Nhan Lượng bỗng rùng mình, tiến lên đỡ lấy Sa Lý Cổ Chân: “Ái phi ngươi đối trẫm thật tốt, thật khiến trẫm cảm thấy trẫm chưa yêu ngươi đủ sâu”.
“Thần thiếp muốn đến Hoàng tự ở nửa tháng cầu phúc cho hoàng thượng, không biết hoàng thượng có đồng ý không?”. Sa Lý Cổ Chân hai mắt ươn ướt nhìn Hoàn Nhan Lượng: “Chỗ này có nhiều người chết như vậy, nếu không cho thần thiếp niệm Kinh Phật mấy ngày, thật sự thần thiếp ngủ không được”.
Hoàn Nhan Lượng vỗ vỗ vai Sa Lý Cổ Chân: “Trẫm đồng ý, nhớ mang theo nhiều người, gần đây trong cung quả thực rất loạn, ngươi đi nghỉ dưỡng mấy ngày cũng tốt”.
“Thần thiếp đa tạ hoàng thượng!”. Sa Lý Cổ Chân vội vã quỳ xuống, Thường ma ma tiến lên đỡ lấy thân thể của nàng.
Hoàn Nhan Lượng nghiến răng: “Duyên Lăng Mộ Thanh, trẫm cho dù đuổi đến chín tầng trời cũng không để ngươi chạy thoát”.
Ngột Khác lạnh lùng nhìn Hoàn Nhan Lượng, có một người vợ tốt như vậy mà ngươi không quý trọng, Hoàn Nhan Lượng, lần này nam hạ, ngươi sẽ chết mà không có chỗ chôn.
Phi thẳng một đường vượt qua tường thành cao cao, Mộ Thanh cùng Lý Sóc Phong nhảy vào phố chợ sầm uất giữa Trung Đô, dần dần mất dạng trong đám người.
“Cốc cốc cốc”.
Nhẹ nhàng gõ cửa sổ một gian phòng trong một quan trọ nhỏ ở Trung Đô, cửa sổ bỗng nhiên mở ra, bên trong là tiểu Nhĩ đang lo lắng chờ.
“Sư phụ, người đã về”. Vừa nhìn thấy vết máu trên người Lý Sóc Phong, tiểu Nhĩ hoảng hốt: “Sư phụ, ngươi bị thương?”.
“Lũ Chó Kim muốn làm bị thương ta? Nằm mơ đi”. Lý Sóc Phong lạnh lùng hừ một tiếng.
“Tiểu sư muội!”. Mộ Thanh cười nói một tiếng nhưng lại khiến tiểu Nhĩ cả người run lên, không thể tin được lỗ tai của chính mình, kinh ngạc nhìn Mộ Thanh.
“Tiểu…. tiểu quận chúa!”. Ngươi còn sống, ngươi vẫn còn sống! Nhịn không được vươn tay nắm chặt tay Mộ Thanh, ngơ ngẩn nhìn nàng: “Ngươi có biết ta lo thế nào không! Nếu ngươi thực sự gặp chuyện…. ta là muốn…”. Một câu lại một câu, tiểu Nhĩ nhịn xuống câu sau… Không được… không được… ta bị làm sao vậy? Tự dưng lại ăn nói lung tung.
Lý Sóc Phong cảm thấy tiểu Nhĩ nói có chút kỳ lạ, ho nhẹ một tiếng: “Tiểu Nhĩ, Thanh nhi không sao rồi, ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều”.
Tiểu Nhĩ gật đầu, hoảng hốt thả tay Mộ Thanh ra, nhưng vẫn nhìn nàng không rời mắt.
“Khiến tiểu sư muội lo lắng, là Mộ Thanh không tốt”. Mộ Thanh xấu hổ lắc đầu, cười thở phào nhẹ nhõm: “Sư phụ cùng tiểu sư muội đều bình yên, ta cũng yên tâm rồi”. Nói xong nhìn Lý Sóc Phong: “Sư phụ, Mộ Thanh đi trước, ta không thể để Nhược Cẩm ở trong cung một mình”.