Sáng sớm ngày hôm sau, Nhược Cẩm giúp Mộ Thanh buộc lại tóc, quay lại bộ dáng Đại Tống công tử, tính toán thời gian cũng nên xuất phát quay về Trung Đô. Tay trong tay Mộ Thanh dắt Nhược Cẩm ra khỏi lều lớn, nhìn nhau cười: “Nhược Cẩm, ngươi có sợ không?”.
“Ta chỉ sợ có con hồ ly nào câu ngươi đi mất”. Nhẹ nhàng mắng yêu một câu, Nhược Cẩm ngơ ngác nhìn Mộ Thanh: “Công tử phi phàm như thế này quả là thế gian ít có à”.
“Ha ha”. Mộ Thanh nắm chặt tay Nhược Cẩm: “Chẳng phải ngươi cũng là kỳ nữ thế gian ít gặp sao?”.
“Ha ha”. Nhược Cẩm nhẹ cốc Mộ Thanh một cái: “Đi thôi”.
Mộ Thanh bỗng nhiên nhíu mày: “Có chút khó khăn, ta quên buộc lại ngựa, bây giờ không biết nó chạy đi nơi nào rồi?”.
“Nhưng ta rõ ràng thấy một con”. Cười nhìn Mộ Thanh, Nhược Cẩm đột nhiên nhảy lên lưng nàng: “Ngươi nguyện ý cõng ta về Trung Đô không?”.
Cười không nói gì, Mộ Thanh làm cho nàng ngồi vững vàng trên lưng: “Phu nhân có lệnh, đương nhiên tuân theo”.
Mỉm cười tựa vào vai Mộ Thanh, ôm chặt cổ của nàng, tiến đến bên tai, ôn nhu nói: “Nếu thấy mệt cũng đừng cố”.
Mộ Thanh giãn mi, cười xán lạn: “Được….”. Nói xong liền cất bước đi ra khỏi lều lớn. Mặc kệ sau này thế nào trước tiên phải kiếm cái gì ngon ngon để ăn đã. Mộ Thanh nhìn áng mây sáng dần ở phía xa, Hoàn Nhan Lượng, Duyên Lăng Mộ Thanh ta đã trở lại!.
Hai cánh hoa dịu dạng bỗng nhiên rơi trên mặt Mộ Thanh, Nhược Cẩm nhẹ nhàng mở miệng: “Đang suy nghĩ cái gì?”.
Mộ Thanh cười cười: “Đang nghĩ động phòng như thế nào”.
Nhược Cẩm đỏ mặt, há miệng nhẹ gặm vành tai của Mộ Thanh: “Ngươi toàn nghĩ đến chuyện không đứng đắn”. Đứa ngốc,ván này ta sẽ cùng ngươi đấu với Hoàn Nhan Lượng, ngươi lại muốn một mình lo lắng phải không?”.
“Ha ha”. Tâm chợt rung động, trong lòng đột nhiên có lửa đốt: “Nhược Cẩm, ngươi là đang trêu trọc ta”.
“Đáng tiếc, cái đồ đầu ngốc nhà ngươi vẫn còn ngốc lắm…”. Nhược Cẩm nhẹ nhàng thở dài, hai má đã ửng hổng. Về Trung Đô rồi còn có những ngày an tĩnh thế này sao?”.
“Lúc này ta không muốn ngốc….”. Đột nhiên Mộ Thanh đem Nhược Cẩm thả xuống, quay đầu lại, con ngươi sáng quắc nhìn sâu vào mắt nàng: “Nhược Cẩm…”.
Xấu hổ tránh đi ánh mắt của Mộ Thanh, Nhược Cẩm nhẹ nhàng cười, thoát khỏi nụ hôn đang tiến đến: “Ta nói rồi, là ngươi bỏ qua cơ hội, dù ngươi muốn, ta cũng không cho, ha ha”.
“Ha ha”. Mộ Thanh lắc đầu cười khổ: “Ta thật đáng thương!”.
“Vậy…cho ngươi một cơ hội, ngươi nếu bắt được ta thì ta…. Cho ngươi hôn một cái….”. Nói xong Nhược Cẩm liền xoay người chạy mất. Mộ Thanh, những ngày vui vẻ như vậy chỉ sợ sắp không còn, ta chỉ muốn giờ khắc này cùng ngươi lưu lại một cái hồi ức hạnh phúc.
Mộ Thanh cười cười lắc đầu: “Được, là ngươi nói đấy”. Nhược Cẩm, ngươi muốn trân trọng giờ khắc này, vui vẻ mà sống qua từng ngày còn lại phải không?.
“Đúng, bắt được Hoàn Nhan Nhược Cẩm ta, sẽ có thưởng!”. Nhược Cẩm cười khanh khách chạy ở phía trước, chưa bao giờ thoải mái đến vậy, trời cao đất rộng, không có tính kế, không có trách nhiệm chỉ có một người khắc vào đáy lòng ta, là ngươi.
Mộ Thanh cất bước đuổi theo: “Ta sẽ bắt được ngươi”. Nhược Cẩm, ta chỉ muốn ngươi có thể mỗi ngày đều cười vui vẻ như vậy.
Đột nhiên có tiếng cành cây gãy vang lên trong rừng. Mộ Thanh theo phản xạ nhìn sang chỉ thấy một cái bóng đen quen thuộc. Tam ca, là ngươi sao? Lặng lẽ tự hỏi, trong lòng bận tâm chuyện đêm đó. Cha à, nếu là ngươi biết ta rơi vào số mệnh, ngươi có thể tha thứ ta không? Còn có bản đồ bố phòng quân Kim ở Giang Bắc, ta nếu thực sự trộm được ra vậy có làm ngươi liên lụy không, Nhược Cẩm?”.
Nhìn Mộ Thanh sắc mặt đột nhiên biến hóa, Nhược Cẩm tiến lại gần: “Làm sao vậy?”.
Mộ Thanh cười nhẹ, nắm chặt tay Nhược Cẩm: “Bắt được ngươi rồi”.
“Ngươi…. Ngươi dùng kế!”. Nhược Cẩm không phục xoay người: “Không tính!”.
“Ha ha, không tính cũng phải tính”. Mộ Thanh nhẹ nhàng hôn lên mặt Nhược Cẩm một cái: “Được rồi, phần thưởng ta đã nhận”.
Nhược Cẩm cười nắm chặt tay Mộ Thanh: “Mộ Thanh, ngươi thật khờ…”.
Mộ Thanh nhẹ nhàng cười: “Nhược Cẩm, ta đói, mau tìm quán ăn thôi”.
“Ta cũng đói đến độ đi không nổi”. Nhược Cẩm mỉm cười nhìn Mộ Thanh.
“Vậy mời lên ngựa!”. Mộ Thanh lại cõng nàng lên, cười cười cõng nàng đi về phía sơn đạo.
Mấy ngày sau, thành Trung Đô, trong cảnh phồn hoa có đôi chút tiêu điều. Trên đại điện văn võ bá quan không ai lên tiếng. Hoàn Nhan Lượng xanh mặt, lạnh lùng nhìn mấy gã đào binh quỳ gối dưới điện: “Các ngươi dám bỏ chạy?”.
“Hồi…. hồi hoàng thượng, mạt tướng…. mạt tướng không muốn đi, là…. Là Mộ tướng quân không nên muốn một người đoạt thành… bức chúng thần rời đi”. Mấy gã đào binh nơm nớp lo sợ trả lời.
“Một người đoạt thành?”. Hoàn Nhan Lượng có vài phần kinh hãi: “Hắn nói một người đoạt Tùng thành, vậy trẫm giữ lại lũ đào binh các ngươi làm chi?”.
“Mộ tướng quân cùng Hoàn Nhan tiểu thư cầu kiến!”. Thanh âm của tiểu thái giám vang lên ngoài đại điện. Hoàn Nhan Lượng lạnh lùng cười: “Không ngờ tiểu tử này không chết…”. Vung tay lên ý bảo cho hai người vào điện. Mộ Thanh cùng Nhược Cẩm sóng vai đi vào đại điện, Nhược Cẩm quỳ xuống nhưng Mộ Thanh chỉ chắp tay hành lễ: “Mộ Thanh bái kiến Đại Kim hoàng đế”.
“Mộ tướng quân, trẫm nhớ kỹ lúc đó đã nói qua chính là muốn ngươi chiến thắng trở về”. Hoàn Nhan Lượng dùng ánh mắt lạnh băng nhìn Mộ Thanh: “Thế nhưng ngươi hôm nay tay không quay về, vậy vụ cá cược của chúng ta, ngươi thua trắng rồi”.
Mộ Thanh nghiêm nghị lắc đầu: “Cũng không phải”. Quay đầu lại nhìn Nhược Cẩm cười an tâm: “Lúc đầu Đại Kim hoàng đế chỉ nói muốn Mộ Thanh hạ Tùng thành, cũng không nói phải hạ như thế nào? Hạ trong bao lâu? Không phải sao? Mộ Thanh đương nhiên có thể quay lại Trung Đô, tự do tự tại, tới lúc thích hợp sẽ vì Đại Kim hoàng đế ngài hạ Tùng thành”. Lặng lẽ nhìn Mộ Thanh, Nhược Cẩm cười nhẹ, hóa ra ngươi một chút cũng không ngốc.
“Ngươi!”. Hoàn Nhan Lượng nhịn xuống lửa giận: “Người hán thật giảo hoạt, được!. Trẫm hôm nay ra lệnh, nếu ngươi trong vòng một tháng không hạ được Tùng thành, tính ngươi thua”.
Mộ Thanh giãn mi cười: “Được, Mộ Thanh nhận lệnh, nhưng là trước lúc đánh, Đại Kim hoàng đế có thể cho ta mượn bản đồ?”.
Hoàn Nhan Lượng trừng mắt với tiểu thái giám, hắn liền hoảng hốt chạy xuống, lấy ra bản đồ bằng da dê, đưa cho Mộ Thanh. Mộ Thanh chậm rãi mở bản đồ, lặng lẽ nhìn Nhược Cẩm: “Nhược Cẩm, Tùng thành là hai chữ nào?”.
Nhịn không được lườm Mộ Thanh một cái, còn tưởng ngươi không ngốc, rốt cuộc… Nhược Cẩm nhẹ nhàng mở miệng: “Hoàng thượng, Mộ tướng quân là người Tống, có lẽ xem không hiểu Kim văn, để Nhược Cẩm chỉ cho nàng”.
Hoàn Nhan Lượng lặng lẽ gật đầu. lạnh lùng nhìn Mộ Thanh, cho dù ngươi xem thủng cái bản đồ cũng nhất định thua!. Nhược Cẩm đến bên người Mộ Thanh, ngón tay chỉ đến một cái thành nhỏ góc tây bắc lãnh thổ nước Kim: “Đứa ngốc, ở chổ này”.
Mộ Thanh cười thở dài: “Đọc chữ này quả nhiên còn khó hơn học võ”. Nói xong chắp tay cười: “Đại Kim hoàng đế, không cần một tháng, Tùng thành này tất nhiên sẽ nằm trong bàn tay ngài”.
Hoàn Nhan Lượng không khỏi cười to: “Tiểu tử, ngươi cũng đừng quá ngông cuồng, trẫm cho ngươi một nghìn người, ngươi không cần, muốn một mình đoạt thành, trẫm cho ngươi một tháng, ngươi cũng không cần. Không nên ăn nói ngông cuồng, trẫm đang muốn nhìn xem ngươi rốt cuộc có bao nhiêu năng lực?”. Mộ Thanh, Đại Tống lúc nào thì xuất hiện một kỳ nhân như vậy? Can đảm, nhanh trí, trúng kịch độc mà không chết, tiếp tục để lại ngươi, e rằng ngày sau sẽ là mối họa lớn.
Mộ Thanh cười lẫm liệt, bỗng nhiên trước mặt văn võ bá quan lấy xuống cây trâm cài tóc trên đầu Nhược Cẩm, dùng cây trâm đâm vào vị trí Tùng thành trên bản đồ: “Đại Kim hoàng đế, đỡ cho chắc”. Nói xong đem bản đồ trong tay ném thẳng về phía Hoàn Nhan Lượng.
“Hộ giá!”. Cung vệ hô to, vây lấy Mộ Thanh cùng Nhược Cẩm. Hoàn Nhan Lượng bắt được cái bản đồ, bỗng nhiên hiểu ý Mộ Thanh. Mộ Thanh thản nhiên cúi đầu: “Mộ Thanh đã đem Tùng thành đưa vào trong tay Đại Kim hoàng đế ngài rồi, một người đoạt thành, hoàn thành trong vòng một tháng, vụ cá cược này, là Mộ Thanh toàn thắng?”.
Nhược Cẩm nhịn không được nhoẻn miệng cười, bỗng nhiên quỳ xuống: “Hoàng đế Đại Kim ta xưa nay khiêm tốn, thánh minh không gì sánh được, có được Mộ tướng quân hữu dũng, hữu mưu như vậy, Nhược Cẩm cần phải chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng”.
Hoàn Nhan Lượng siết chặt bản đồ trong tay, hung hăng vỗ vào long kỷ: “Ngươi dám đùa giỡn trẫm, trẫm muốn là một cái Tùng thành thật sự”.
Mộ Thanh cười nhạt: “Thân là vua của một nước, đánh cuộc cùng ta lại năm lần bảy lượt thay đổi, Mộ Thanh xin hỏi hoàng thượng có biết cái gì gọi là ‘quân vô hí ngôn’?.
“Ngươi!”. Tức giận trên mặt bỗng nhiên biến mất, Hoàn Nhan Lượng ngồi trở lại trên long kỷ: “Được! Trẫm thua!”. Trẫm muốn ngươi không sống qua nổi tối nay.
“Vậy Hoàn Nhan Nhược Cẩm thành vợ của Mộ Thanh ta rồi?”. Mộ Thanh lẫm liệt nhìn Hoàn Nhan Lượng, ta muốn chính miệng ngươi nói ra dù cho ngươi không đoạn ý niệm, hoang dâm vô sỉ, ta cũng muốn ngươi có chút kiêng kỵ!.
Hoàn Nhan Lượng hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nhìn Mộ Thanh: “Phải, trẫm hôm nay ban Hoàn Nhan Nhược Cẩm cho ngươi!”.
Mộ Thanh cười cầm tay Nhược Cẩm, quỳ xuống: “Mộ Thanh đa tạ Đại Kim hoàng đế”.
“Chậm đã, trẫm cho phép ngươi, thế nhưng Tống công chúa là trẫm phải lấy về, tối nay phiền Mộ tướng quân tự mình đưa nàng vào cung”. Hoàn Nhan Lượng bỗng nhiên mở miệng, khóe miệng khởi một mạt tà cười, nhìn Nhược Cẩm lúc này mặt bỗng biến sắc, trẫm xem xem lần này ngươi có giúp nữ tử nữa hay không?.
Mộ Thanh vừa muốn nói gì lại bị Nhược Cẩm nắm lại tay, ý bảo nàng không nên nói nữa. Bất luận ra sao phải nghĩ cách cứu ra Uyển Hề công chúa trước tối nay, bằng không, không chỉ bội ước với Lý Sóc Phong mà còn hủy hoại mộtbthân thanh bạch của Đại Tống công chúa. Lúc này tiếp tục cãi lý với Hoàn Nhan Lượng chỉ sợ kích thích hắn bày thêm trò gì, nhất định không có đường sống.
Hoàn Nhan Lượng cố ý bồi thêm một câu: “Đương nhiên nếu Mộ tướng quân không muốn Tống công chúa hầu hạ trẫm, cũng có thể dùng ái thê của ngươi trao đổi, trẫm thật ra đối với người Kim có quen thuộc hơn, càng thương yêu hơn. Về phần Tống công chúa…. Trẫm cũng không thể đảm bảo là lên giường của trẫm rồi có thể đứng vững xuống giường, ha ha ha….”.
Âm thầm cắn răng, Mộ Thanh nhìn Hoàn Nhan Lượng: “Mộ Thanh cùng Nhược Cẩm cáo lui”.
“Từ giờ đến tối còn mấy canh giờ, Mộ tướng quân cứ suy nghĩ kỹ đi”. Hoàn Nhan Lượng dùng ánh mắt cay nóng nhìn Nhược Cẩm: “Nhược Cẩm, trở về nghe người thân nói, không chừng có thể sống lâu một chút, trẫm là hiểu được thế nào là thương hoa tiếc ngọc”.
“Nhược Cẩm cảm tạ hoàng thượng nhắc nhở”. Trong lòng chợt lạnh, Hoàn Nhan Lượng, ngươi có ý gì?. Nhìn Mộ Thanh cùng Nhược Cẩm sánh vai lui ra đại điện, nét tươi cười trên mặt Hoàn Nhan Lượng bỗng nhiên biến mất: “Người đâu! Tối nay phái nhiều tử sĩ vào cung, ta muốn gã người Tống Mộ Thanh kia tận mắt nhìn trẫm xơi Tống công chúa, chết không toàn thây!”.
“Dạ!”.