Phồn Hoa Ánh Tình Không

Quyển 3 - Chương 2: Chân tình vị minh (nhị)




Hoa Hoài Tú mở mắt, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, trừng mắt nhìn, lại trừng mắt nhìn.

Rõ ràng mới hơn một tháng, y nhưng lại cảm giác được hình như đã qua mấy ngàn năm. Đối với khuôn mặt quen thuộc như vậy đến mức nhắm mắt lại có thể dễ dàng phác họa tạc lại, y lại gọi không ra tên. Loại không nói gì này cũng không phải bởi vì quên, mà là đau thương đến không cách nào quên.

Phiền Tế Cảnh ôm Hoa Hoài Tú, thản nhiên mà nhìn phía trước, “Các ngươi động thủ, hay là ta động thủ?”

Các sát thủ hai mặt nhìn nhau, đột nhiên nhất tề lướt đến.

Bốn thanh kiếm từ bốn góc độ khác nhau hướng Phiền Tế Cảnh đánh tới.

Từ sau khi biết Phiền Tế Cảnh là hung phạm giết Bộ Lâu Liêm, sẽ thấy không vì võ công hắn mà lo lắng qua.

Một đạo hàn quang nằm ngang.

Các sát thủ còn không kịp thấy rõ chiêu thức của đối phương, liền cảm thấy cổ lạnh lẽo, huyết hoa phun ra, thân thể không tự chủ được mà ngã xuống.

Phiền Tế Cảnh thu hồi kiếm, quay đầu đang muốn mở miệng, một trận chưởng phong quen thuộc đánh tới trước mặt, tay theo tiềm thức mà nâng lên chặn lại.

Hoa Hoài Tú trừng mắt mà nhìn hắn, cặp mắt long lanh như ánh nắng mai giờ đây như hồ sâu ảm đạm u ám không gặp mặt trời, lạnh như băng thấu tận xương.

Dù ánh sáng hôn ám, nhưng hai người thật sự kề cận rất gần, con ngươi trong hàn quang làm cho Phiền Tế Cảnh không chỗ trốn.

“Biểu ca.”Hắn trong thanh âm mang theo khẩn cầu.

Một chiêu này hắn chính xác từng thử qua.

Nhưng hiển nhiên, này chỉ là từng.

Hoa Hoài Tú lui chưởng quyền, dùng sức mà dãy dụa rồi quyết đoán, trừng mắt nhìn hắn hai mắt cơ hồ muốn phun ra mảnh băng.

Phiền Tế Cảnh yên lặng mà buông tay.

Ba.

Tiếng cái tát thanh thúy.

Sau khi đánh qua một bạt tai, Hoa Hoài Tú khí tựa hồ thuận một chút rồi, cười lạnh nói: “Nghe nói Cửu Hoa phái với sự dẫn dắt của Phiền chưởng môn ngày càng đi lên như mặt trời lên cao. Phiền chưởng môn gần đây hẳn là bề bộn không rảnh phân thân mới đúng, như thế nào lúc rảnh rỗi đến rừng cây giao du?”

Phiền Tế Cảnh nói: “Ta nhớ ngươi.”Nếu là Phiền Tế Cảnh trước kia tuyệt đối không nói lên lời nói như vậy, nhưng Phiền Tế Cảnh bây giờ chẳng những nói ra miệng, lại còn nói xong hết sức tự nhiên.

Hoa Hoài Tú cười lạnh nói: “Không ai bị ngươi vui đùa xoay quanh, bầu trời trống rỗng sao?

Phiền Tế Cảnh thấp giọng nói: “Biểu ca, theo ta trở về đi thôi.”

“Trở về?”Hoa Hoài Tú hình như nghe được một việc vô cùng đáng cười, khóe miệng giương lên hết cỡ, “Ngươi cảm thấy trong thiên hạ này ở đâu có cái nơi để ta có thể dùng hai chữ trở về.”

Hoa gia bởi vì y trốn hôn, cho nên không thể quay về.

Cửu Hoa sơn…Đó là nơi y bị hắn chính tay đuổi xuống.

Phiền Tế Cảnh nói: “Bất cứ nơi nào. Chỉ cần ngươi muốn đi, ta liền cùng ngươi đi.”

Hoa Hoài Tú trái tim đột nhiên đau đớn quặn thắt, đau đến nỗi y không nhịn được nâng tay lại đánh một quyền.

Phiền Tế Cảnh lần này không có bắt tay y, mà là có chút di động cước bộ, làm cho nắm tay y rơi vào trên vai mình.

“Ngươi cho ta là cái gì? Gọi đến thì đến, khua đi thì đi?” Hoa Hoài Tú đánh một cái tát, huy xuống một quyền rồi còn không đã nghiền, dứt khoát giơ lên một cước, hướng đến bàn chân Phiền Tế Cảnh mà giẫm xuống.

Phiền Tế Cảnh mặc không lên tiếng mà nhận.

“Ngươi cho rằng ngươi không đánh lại, ta sẽ dừng lại sao?” Hoa Hoài Tú đột nhiên rời ra sau hai ba bước, “Mới vừa rồi một chưởng một quyền một cước là ngươi mắc nợ ta! Ta bây giờ tất cả đều trả lại cho ngươi, sau đó hai chúng ta không thiếu nợ nhau nữa!”

“Thật sự?”Phiền Tế Cảnh nhẹ giọng hỏi.

Hoa Hoài Tú như chém đinh chặt sắt nói: “Thật sự.”

“Tốt lắm.”Phiền Tế Cảnh tựa hồ thở phào nhẹ nhõm.

Ngực Hoa Hoài Tú có luồng khí bành trướng cơ hồ muốn làm lồng ngực y nổ tung!

Hắn cư nhiên thở phào nhẹ nhõm!

Chính mình đối với  hắn mà nói căn bản chỉ là một gánh nặng ư? Sợ chính mình chết ở bên ngoài thì đối với Hoa gia công đạo không tốt? Hoặc lại là hắn căn bản là mèo mù vớ phải kẻ chết, mới vừa khéo đi qua nơi này. Gặp phải mình là ngoài dự kiến của hắn.

Hoa Hoài Tú quá mức nhập tâm phỏng đoán, bởi vậy không chú ý Phiền Tế Cảnh đột nhiên tới gần. Khi y phát hiện, ngón tay Phiền Tế Cảnh đã điểm trên huyệt đạo của y.

“Ngươi làm cái gì?”Hoa Hoài Tú vừa sợ vừa giận.

Lúc này mất đi quyền khống chế thân thể là loại chuyện tuyệt đối không phải một chuyện khoái trá.

Phiền Tế Cảnh khom lưng, dễ dàng đem y ôm lấy, ôn nhu nói: “Ngươi cần nghỉ ngơi.”

“Buông ta ra, ta tất nhiên sẽ tự tìm nơi nghỉ ngơi.”Hoa Hoài Tú dùng hai mắt trừng hắn.

Nhưng là từ dưới hướng lên trừng người hiển nhiên lực độ so với nhìn ngang vừa rồi kém hơn một chút. Ít nhất Phiền Tế Cảnh chỉ cần nhìn phía trước, là có thể đem ánh mắt y quăng ra sau.

“Ta nói, thả ta xuống!” Hoa Hoài Tú từng chữ nói liền một hơi.

Phiền Tế Cảnh lạnh nhạt nói: “Biểu ca, ngươi thích chủ động bảo trì yên lặng, hay là bị động bảo trì yên lặng.”

Bị động đương nhiên là chỉ á huyệt.

Hoa Hoài Tú hung tợn nói: “Ngươi dám?!”

Phiền Tế Cảnh đột nhiên dừng lại cước bộ.

Ánh mắt Hoa Hoài Tú ngoài mạnh trong yếu. Nếu như đổi lại trước kia, y tin tưởng Phiền Tế Cảnh nhất định không dám, nhưng là Phiền Tế Cảnh hôm nay…Y bi ai nhận ra, đối phương thật sự có dũng khí.

Phiền Tế Cảnh ôm tay y nâng hướng lên.

Hoa Hoài Tú nhìn cái cằm gần trong gang tấc, cau mày nói: “Ngươi làm cái gì?”

Phiền Tế Cảnh khóe miệng nhếch lên thành một mạt cười nhẹ, chưa kịp mất, đầu đã cúi thấp xuống.

Hoa Hoài Tú kinh ngạc mà nhìn ánh sáng trước mắt bị đầu hắn che khuất đi một chút, cho đến khi trên môi truyền đến xúc cảm ấm áp, đại não trống rỗng. Phản cảm, khổ sở, hưng phấn, cao hứng…Tất cả cảm xúc cũng quy về không có.

Toàn thân trên dưới chỉ có môi còn có cảm giác, cảm giác Phiền Tế Cảnh từng chút từng chút tới gần, xâm lược, cắn nuốt…

(oa, cuối cùng cũng hun rùi, anh Cảnh cũng bá đạo quá đi)

Không biết qua bao lâu.

Phiên Tế Cảnh ngẩng đầu, tiếp tục đi về phía trước.

Hoa Hoài Tú hô hấp thông suốt một chút rồi, suy nghĩ cũng chậm rãi quay về chụp xuống.

“Ngươi…”Y nói một chữ, nhưng lại ngậm trong miệng, so với tiếng muỗi kêu càng nhẹ hơn.

“Đói sao?”Phiền Tế Cảnh hỏi.

“Hả?” Hoa Hoài Tú ngơ ngác hỏi.

“Ta đói bụng.”Phiền Tế Cảnh trong thanh âm mơ hồ hàm chứa một tầng ý cười.

“A.” Vừa là một chữ.

“Ta cước bộ nhanh hơn.” Vừa nói xong, Phiền Tế Cảnh không đợi Hoa Hoài Tú phản ứng lại, liền thi triển khinh công vùng lên phi nước đại.

Gió từ phía trước vùn vụt mà phật lại.

Hoa Hoài Tú cảm thấy bên mặt trái có chút đau, đầu theo bản năng mà hướng vào trong ngực Phiền Tế Cảnh rúc vào.

Tiếng trống ngực đập loạn truyền vào lỗ tai.

Y ngẩn ra ngẩng đầu.

Ngay cả chỉ có thể từ dưới ngước lên trên nhìn mặt hắn, Hoa Hoài Tú cũng có thể tưởng tượng Phiền Tế Cảnh giờ phút này nét mặt nhất định không chút biểu tình.

Nhưng tâm tình của hắn hiển nhiên cũng không như biểu hiện ra là bình tĩnh như vậy.

Hoa Hoài Tú đem lỗ tai lén lút sát lại gần vị trí trái tim Phiền Tế Cảnh, khóe môi nhấc lên, hơn một tháng lộ ra, nụ cười thật tình đầu tiên.

Trấn nhỏ nhà trọ sinh ý tiêu điều, Phiền Tế Cảnh muốn lấy hai gian phòng hảo hạng.

Hoa Hoài Tú nhắm mắt lại, ra vẻ ngủ say, tùy ý hắn đem chính mình ôm vào khách phòng, lanh tay lẹ chân mà đặt ở trên giường, đắp lên chăn mền.

Phiền Tế Cảnh làm xong một loạt chuyện tựa hồ cũng không vội mà rời đi, mà là ngồi ở bên cạnh bàn, phảng phất đang chờ đợi cái gì.

Hoa Hoài Tú trong tâm căng thẳng. Hắn không phải đang đợi y tỉnh lại chứ?

Từ sau lúc trong rừng kia đột nhiên xảy ra việc hôn, tâm tình của y lại có một phen biến hóa nghiêng trời lệch đất. Y trước sở dĩ không tha thứ cho Phiền Tế Cảnh, kỳ thật cũng không phải không tha thứ cho hắn đã lừa gạt. Y có thể giải thích là do hắn ý nghĩ cố chấp muốn báo thù, cũng có thể giải thích hắn bất đắc dĩ không thể không lợi dụng.

Y trái tim chính thức lạnh chính là khi hắn trở mặt vô tình.

Không hề áy náy mà tùy ý lợi dụng, lúc mục đích đã thành liền một cước đá văng đi. Từ đầu tới cuối, chính mình thật giống như quân cờ trong tay hắn tùy thời có thể vứt bỏ.

——khi dưới tình huống hắn biết rõ tâm ý của chính mình đối với hắn.

Nhưng là…

Nụ hôn vừa với rồi tựa hồ còn nói rõ rằng hắn cũng không phải là vô tâm?

Hoa Hoài Tú có chút uể oải. Bởi vì y cảm thấy trái tim y vì hắn mà trăm thương nghìn hổng đang ở tro tàn sống lại.

Y đã không biết nên như thế nào đối mặt hắn.

Y sợ hãi tâm ý chính mình thật vất vả mới xây nên tường thành sẽ ở dưới thế công của hắn mà rất nhanh sụp đổ tan tành.

Nếu như nói bị lừa một lần là ngu, vậy bị lừa hai lần hẳn gọi là đáng đời.



Nhưng y tại sao lại xúc động muốn hướng đến đụng vào cái loại đáng đời này?

Hoa Hoài Tú càng nghĩ càng buồn bực!

Cửa bị gõ nhẹ hai cái, Phiền Tế Cảnh đứng dậy mở cửa.

Vừa tiến vào là một người.

Hoa Hoài Tú hai mắt len lén mở một khe hở.

Tiểu nhị nhà trọ đang cố gắng đem một thùng nước nóng đầy nhiệt khí vào gian phòng.

Sau đó, Phiền Tế Cảnh đem tiểu nhị đuổi ra khỏi cửa, chính mình cũng đi theo ra ngoài, tiện tay đóng cánh cửa.

Trong phòng nhất thời chỉ còn lại Hoa Hoài Tú đang giả bộ ngủ cùng thùng gỗ chứa nước nóng.

Hoa Hoài Tú chậm rãi ngồi dậy.

Từ lúc ở rừng cây, y cũng đã phát hiện huyệt đạo chính mình đã được giải.

Trong thùng không ngừng toát ra nhiệt khí rõ ràng là ý cười của Phiền Tế Cảnh. Phảng phất đang nói, đừng giả bộ, đứng lên tắm rửa đi.

Hoa Hoài Tú tâm không hề ngọt.

Nhất cử nhất động chính mình tựa hồ đều bị hắn nắm giữ. Nhưng là nước nóng kia phát ra sự hấp dẫn thật sự làm cho người không thể cưỡng lại.

“Không thể ủy khuất chính mình.” Y lầm bầm đứng dậy cởi áo, cuối cùng khuất phục dưới mị lực của nước nóng.