Hôm Vương Tranh phẫu thuật, bầu trời luôn xám xịt mây đen của thành phố G bỗng chốc lại xanh trong đến lạ. Lúc đầu chỉ là những mảng xanh tản mác rải khắp trời, chốc chốc mây xám lại tản đi, để lộ ra khoảng non xanh
đẹp mắt. Trời vẫn còn sớm, Vương Tranh ở trong phòng bệnh chuẩn bị vài
thứ, nhóm bác sĩ y tá đến kiểm tra cậu đứng chật cả một tầng nhà. Bác sĩ chính là giáo sư Cù, rất có tiếng trong khoa tim mạch thế giới, trước
kia từng du học bảo vệ tiến sĩ tại Mỹ, tuổi sấp xỉ năm mươi, gương mặt
có vẻ nghiêm cẩn nhờ đôi kính vàng trễ nãi. Bên cạnh ông là một đoàn y
sinh thực tập, thêm cả một vai danh y tiếng tăm vì hâm mộ giáo sư Cù mà
tới. Mỗi người đều dùng ánh mắt sùng bái mà dõi theo ông, như thể ông là vị thần trên đầu phát ra ánh sáng, phải cố tới gần hơn một chút thì
phước lành mới dính được trên vai.
Giáo sư danh tiếng này rất
hiếm khi phụ trách mổ chính, đã lên đến địa vị này, nếu không phải là ca khó khiến ông phấn khích muốn tự mình động thủ thì phải là đối phương
có thâm tình nào đó với ông. Từ Văn Diệu đã dựa vào những mối quan hệ
của cha anh là thủ trưởng cũ trong quân đội tỉnh G, mời cho bằng được vị cao nhân này. Tuy viện trưởng bệnh viện này đã cam đoan tình hình của
Vương Tranh không có gì nguy hiểm, bác sĩ ngoại khoa bình thường cũng có thể hoàn thành ca mổ. Nhưng Từ Văn Diệu vẫn không an tâm.
Trong mấy ngày này, anh bất chợt trở nên khẩn trương và lo lắng lạ thường, dù bề ngoài vẫn rất bình tĩnh nhưng nụ cười lại khô khan cứng nhắc.
Ngược lại với anh là Vương Tranh. Cậu nằm trên giường, vẫy tay ra hiệu cho
bác sĩ và y tá khoan hãy đẩy cậu vào phòng mổ, cậu đưa tay ra, ý bảo Từ
Văn Diệu đưa tay anh đến, lúc này đây hai cánh tay đã lồng vào nhau, tư
thế này như đàn ông xưa kia giao định ước hẹn. Ngày xưa, trong các cuốn
sách lịch sử có viết, chiến tranh và nạn đói thường xuyên diễn ra, bệnh
tật và điều kiện vệ sinh thiếu thốn khiến cái chết đến dễ dàng như một
lời nói đùa, nên mọi người rất trân trọng sự sống, coi nặng lời thề, lắm lúc một lời hứa hẹn còn nặng hơn cả ngàn cân, còn hơn cả những giá trị
thường ngày cuộc sống có thể đem lại.
©.STE.NT
Vương
Tranh dùng sức nắm lấy tay Từ Văn Diệu, giọng nói của cậu rất yếu ớt,
mỏng manh nhưng cố nói từng chữ rất rõ ràng: “Em biết là anh ghét người
khác nắm tay mình.”
Từ Văn Diệu cười đến khó coi. “Không ngờ em lại nhận ra điều đó.”
Khuôn mặt tái nhợt của Vương Tranh thoáng hiện ý cười. “Em luôn quan sát anh mà.”
“Vậy còn phát hiện cái gì khác nữa không?”
“Những khi anh càng xúc động thì mặt mày càng vô cảm, giống như bây giờ vậy.”
Từ Văn Diệu không gượng cười nữa, cau mày thừa nhận: “Quả thật là anh hơi sợ.”
“Sợ em không qua khỏi?”
“Phải. Trong một thoáng anh đã nghĩ, mình không cách nào đứng chờ ở bên ngoài
phòng phẫu thuật nổi.” Từ Văn Diệu thở dài. “Trong đầu liên tục hiện lên hình ảnh Vu Huyên được đậy khăn trắng đẩy ra khỏi phòng mổ. Anh thật sự không thể chịu đựng thêm nữa…”
“Anh đừng suy nghĩ gì cả.” Vương Tranh phủ lấy cả bàn tay trong tay mình. “Em vẫn chưa quan sát anh đủ
đâu, vậy nên nhất định sẽ còn nhiều cơ hội để hiểu nhiều thêm về anh.”
“Được, khi nào em phẫu thuật xong, em muốn quan sát anh thế nào anh cũng chiều theo hết.”
Vương Tranh trêu chọc: “Vậy em phải cởi hết đồ anh ra, dùng kính lúp soi từng centimet mới được.”
Từ Văn Diệu bật cười, vươn tay xoa đầu cậu, thấp giọng nói: “Hoan nghênh em miễn phí tham quan.”
Hai người nhìn nhau cười khẽ, Từ Văn Diệu kề mặt vào sát mặt cậu: “Em cũng
đừng lo, từ bác sĩ gây mê tới y tá đều được anh lựa chọn kỹ càng. Tất cả đều là người giỏi nhất. Nhất định sẽ không có bất trắc gì.”
Vương Tranh gật đầu, ra sức nắm chặt tay anh, hứa hẹn. “Chắc chắn không có việc gì.”
Như vậy là đủ rồi! Từ Văn Diệu buông tay Vương Tranh, nhìn cậu bị đẩy vào
phòng phẫu thuật, người bác sĩ đi sau cùng, lúc này chuyện trò qua lại
quen biết với anh, liền tiến lên trấn an: “Anh Từ, cuộc phẫu thuật này
không có gì nghiêm trọng cả, hơn nữa còn do giáo sư nổi tiếng mổ chính,
trợ thủ là các bác sĩ chính của bệnh viện. Anh cứ yên tâm.”
Từ Văn Diệu gật đầu. “Mọi sự nhờ vào các bác sĩ.”
“Đừng nói thế, anh mời giáo sư Cù tới đây là một vinh hạnh với chúng tôi rồi.”
Nói xong, vội vàng chạy vào phòng phẫu thuật, cửa phòng đóng lại, đèn bật
sáng. Từ Văn Diệu thốt nhiên lại thấy áp lực nặng nề siết hãm lấy anh.
Khi nãy, có một việc anh đã nói dối Vương Tranh. Thật ra, anh không hề nghĩ đến cảnh Vu Huyên qua đời. Chuyện Vu Huyên qua đời sớm đã biết trước
rồi, vì thế khi cô vừa nằm xuống đã có nhân viên tẩm liệm chuyên nghiệp
đến giúp cô trang điểm, thay lễ phục. Thế nên, Vu Huyên trông rất xinh
đẹp, thậm chí còn hơn cả ngày thường nữa.
Điều khiến anh luôn
hồi tưởng là chuyện xảy ra cách đây nhiều năm về trước, năm anh mười bốn tuổi. Khi hay tin người thầy anh yêu tự sát, anh đã hoang mang chạy tới nhìn người đó lần cuối.
Đầu tiên, anh chạy đến nhà giam, nhưng
thi thể bị cáo đã được người nhà lãnh về. Sau đó, anh lại bôn ba đường
dài tới chỗ hỏa táng, nhìn được lần sau cùng trước khi người kia bị đẩy
vào lò thiêu.
Thật ra cũng không thể nói là anh đã nhìn thấy đối phương được, vì thi thể đã sớm bị quấn vải trắng rồi. Nghe nói, người
chết vì thắt cổ sẽ rất xấu xí, người nhà bởi thương tâm người thanh niên chết trẻ nên không chịu cởi khăn trắng trùm thi thể ra.
Nhưng
anh vẫn thấy bàn tay để lộ ra bên ngoài của người ấy. Chỉ mỗi một bàn
tay gầy guộc lẻ loi trơ trọi. Những ngón tay nắm lại, móng tay đen thùi
biến dạng, giống như cơ thể đã bị rút cạn hết nước, để lộ ra con mãnh
thú hung ác, trong móng tay thậm chí còn sót lại các vết bẩn, chúng
trông như thể xâm nhập vào máu huyết rồi thẳng đến lây dính vào trong
cốt tủy linh hồn.
Thế nhưng, trong trí nhớ của anh, bàn tay của
người thầy đó trắng nõn thẳng tắp, khớp xương không hề nổi rõ, ngón dài
mượt mà, ở chỗ đầu xương ngón tay có chút gì đó khác lạ, móng tay mang
sắc hồng cùng trắng, tất cả đều được cắt ngắn sạch sẽ, mỗi khi nhìn
chúng không hiểu sao Từ Văn Diệu luôn nghĩ đến một câu kinh kịch của địa phương:
Tóc người cài lược trắng, mười ngón như mầm gừng.
Nhìn bàn tay co rút trơ xương xẩu, thiếu niên mười bốn tuổi liền hiểu được, người kia thật đã chết.
Một người khi chết lại trở nên đáng sợ và khiếp đảm như thế.
Tiếp theo đó, anh mới bắt đầu thấy tim mình đau đớn như bị cào rách, đau đến không ngăn được, chỉ có thể gục ngã quỳ xuống đất, co người lại mà gào
khóc.
Những người xung quanh, có cả cha mẹ của người thầy trẻ,
cùng một vài thân thích, đều thấy cậu học trò kia thật tôn sư trọng đạo. Thời đại này, hiếm người kính trọng thầy cô đến vậy, huống hồ gì người
thầy đó đã thân bại danh liệt, đoạn tuyệt với mọi người như thế.
Thấy anh khóc mỗi lúc một thê thảm, người nhà ở quê bắt đầu ngượng ngùng.
Ông cậu của người thầy nọ bước tới dìu anh dậy, chần chừ nói: “Cậu bé,
cháu đừng đau lòng quá. Thằng cháu tôi nó ra nông nổi này đều là tự làm
tự chịu… đang yên đang lành không chịu lại chui đầu vào ngõ cụt…”
Từ Văn Diệu đột ngột ngước đầu, cậu thiếu niên mang đầy nước mắt như dã
thú hung hăng nhìn ông cậu đó. Điều anh muốn nói: Không phải vậy, nếu
không phải tại tôi thì căn bản thầy sẽ không đi theo con đường này.
Chính tôi mới là người gây ra tội. Nhưng trong nỗi bi ai quá lớn, cậu
thiếu niên không thể sắp xếp được từ ngữ, sau đó dứt khoát nói ra điều
muốn nói, chỉ biết trừng mắt nhìn một lúc lâu, rồi nghẹn ngào đáp:
“Người cũng đã chết, đừng nói gì bậy bạ về thầy ấy.”
Câu nói của anh sau đó đã khiến cho mọi người ở đó đau lòng rơi lệ.
Trong ngập ngộn tiếng khóc, họ cùng nhìn thi thể được đẩy vào lò thiêu, nháy
mắt, một người từng sống giờ hóa thành một nhúm cát bụi.
Chẳng gì có thể khiến người khác sâu sắc hiểu thế nào là nỗi thê lương cùng cực của cái chết bằng quá trình đưa tiễn này.
Từ Văn Diệu sau khi trưởng thành đã thủ đoạn, đã sành sỏi, nhưng sự bất
lực và nỗi đau ngày thiếu niên lưu lại trong ký ức vẫn ngày lại ngày ủ
ấp thành nỗi sợ hãi thâm trầm. Anh cứ sợ có một số việc anh không thể
nắm giữ trong tay, và có một số người chỉ khuất mắt một lần liền bỏ lỡ,
bất lực.
Giống như bây giờ đây, khi nhìn Vương Tranh bị đẩy vào
phòng mổ, anh lại miên man nghĩ ngợi, lỡ như nguy cơ cao nhất, vị giáo
sư già bất cẩn cắt phải bộ phận không nên, hoặc mạch máu bị vỡ khiến
xuất huyết không ngừng? Hay như sau ca mổ sẽ xảy ra tình trạng suy kiệt
biến chứng?
Mở ra cơ thể, hiểm nguy không đâu là không có.
Từ Văn Diệu tâm phiền ý loạn đứng dậy, đi ra khu hành lang phía ngoài, sờ
túi áo, lấy bao thuốc, gài một điếu thuốc lên môi, lại không tìm thấy
bật lửa.
Bỗng có một bàn tay đưa qua, mồi lửa giúp Từ Văn Diệu.
Anh rít một hơi thuốc, nhả luồng khói xanh ra ngoài, lúc sau lại nói:
“Cảm ơn.”
“Không có gì.” Đối phương đáp, Từ Văn Diệu nghiêng đầu qua nhìn, là Lý Thiên Dương.
Lý Thiên Dương cũng đang hút thuốc, gật đầu tỏ ý chào anh, rồi im lặng phả khói thuốc, ngước đầu nhìn trời.
Hôm nay là ngày phẫu thuật của Vương Tranh, không có chuyện Lý Thiên Dương
không biết. Và một khi đã biết thì liền nhất định có mặt, vì vậy Từ Văn
Diệu đụng mặt hắn ở đây cũng không thấy ngạc nhiên.
Chỉ là hơi bất ngờ khi hắn không tới trước phòng mổ, nói đôi ba câu động viên với cậu. Chuyện này thì nằm ngoài dự đoán của anh.
Từ Văn Diệu nheo hai mắt hút thuốc, chậm rãi cảm nhận từng luồng khói trôi ngược vào phổi, đến cơn khoái cảm khi dòng khí trồi ra khỏi mũi. Sau đó hỏi: “Anh đến lâu chưa?”
“Đã được một lúc, khi Tiểu Tranh còn ở trước phòng mổ.”
Thế nghĩa là thấy hết cảnh Từ Văn Diệu và Vương Tranh siết chặt tay tạm
biệt nhau. Anh nghĩ ngợi một lúc lại nói: “Đừng lo lắng. Cậu ấy đã cam
đoan sẽ không có chuyện gì cả. Cậu ấy vốn rất kiên cường.”
“Tôi
biết, Tiểu Tranh luôn mạnh mẽ như thế.” Lý Thiên Dương vẫn dõi mắt nhìn
phía trời xa. “Bề ngoài thì trông cậu ấy yếu đuối, xem phim cũng rớt
nước mắt được, nhưng kiên cường từ trong xương tủy, không dễ gì phát
hiện ra…”
Từ Văn Diệu thở dài. “Khi quan sát cậu ấy quả thực rất dễ cho rằng cậu ấy thật ủy mị, nói năng lúc nào cũng nhỏ nhẹ, tính tình cũng không dứt khoát như những người đàn ông khác. Nhưng nhìn là biết
người tốt. Nghe nói trong trường rất được sinh viên quý mến, mỗi khi làm luận văn tốt nghiệp sinh viên luôn thích chọn cậu làm giáo viên hướng
dẫn.”
Lý Thiên Dương cười lấy lệ, gảy tàn thuốc phía ngoài thành vịn lan can. “Vậy là tụi nhóc đó bị lầm rồi, Tiểu Tranh rất nghiêm khắc trong vấn đề học thuật, thường không thiên vị ai.”
“Xem ra anh rất hiểu cậu ấy.”
“Tất nhiên! Sống cùng nhau bốn năm, xa cách thêm bốn năm nữa. Con người này
dường như mọc rễ ở trong đầu rồi vậy, một khi ý thức được thì ngay lập
tức có phản ứng, không cần nghĩ ngợi.”
Có lẽ vì cần người chuyện phiếm nhằm giảm bớt lo âu trong lòng mà Từ Văn Diệu không còn thấy ác
cảm với Lý Thiên Dương nhiều nữa, nhưng vẫn không dỡ bỏ phòng bị. “Anh
Lý, chuyện cũ không thể vãn hồi, anh như vậy là đang tự tìm phiền não
rồi.”
“Nếu xem tình cảm như một thành phẩm thì đúng là tôi đang
tự khiến mình phiền não, nhưng đã sao nào?” Lý Thiên Dương nhả khói
thuốc, khẽ khàng nói như cho mình nghe. “Từ trước tới nay, Tiểu Tranh
không bao giờ tính toán cái gì gọi là bỏ vốn và lời lãi gì với tôi. Con
người, sống cẩn thận và khôn khéo cho lắm, đến cùng vẫn bỏ lỡ thời gian. Nếu là vậy thì còn có ý nghĩa gì nữa?”
Hắn nghiêng đầu nhìn Từ
Văn Diệu. “Bây giờ, tôi chỉ có một ước mong, mong cậu ấy bình an, phẫu
thuật thành công, mọi chuyện sau này hẵng tính tiếp.”
Từ Văn Diệu cũng tán thành: “Bác sĩ phụ trách đều là những y sĩ ưu tú tôi mời về, nhất định sẽ không có chuyện gì xảy ra cả.”
“Hy vọng là vậy.”
Hai người im lặng, hút thuốc, chốc chốc lại ngước đầu nhìn trời.
Đến khi điếu thuốc sắp cháy tới đầu lọc, Từ Văn Diệu lại nói: “Khi cậu ấy
bình an ra khỏi phòng mổ, tôi tuyệt đối sẽ không buông cậu ấy ra.”
Giọng của anh rất nhẹ, nghe như một câu chào bình thường, nhưng lại khiến Lý
Thiên Dương rùng mình, nheo mắt, uy hiếp đáp trả: “Chỉ sợ chuyện này
không tới phiên anh quyết định.”
“Đương nhiên là do tôi quyết
định.” Từ Văn Diệu ôn tồn nói. “Lúc nãy, khi nhìn cậu ấy được đẩy vào
phòng mổ, tôi chợt thấy sợ hãi, đó là chuyện hiếm khi xảy đến với tôi.
Anh Lý hẳn cũng biết người như tôi, leo lên được vị trí ngày hôm nay,
những việc có thể khiến tôi hoảng loạn cũng không còn nhiều nữa. Nhưng
Vương Tranh là một ngoại lệ.”
“Một khi đã là như vậy thì tôi
không thể để cậu ấy ở ngoài tầm mắt của mình, tạo thành tổn thương không cần thiết được. Tôi sẽ mang cậu ấy theo sát bên cạnh.” Từ Văn Diệu nhẹ
nhàng nói, như thể đang bàn về chuyện thời tiết vậy, anh thậm chí còn
khẽ mỉm cười. “Thực ngại khi phải nói với anh Lý rằng, sau này tôi sẽ
không cho phép anh xuất hiện trước mặt Vương Tranh nữa. Cậu ấy chỉ có
thể ở bên tôi mà thôi!”
Lý Thiên Dương biến sắc, dụi tắt điếu thuốc, lạnh lùng đáp: “Anh cứ thử xem.”
“Dĩ nhiên là tôi phải thử chứ, hơn nữa còn dùng đủ mọi cách. Tôi dư biết
công ty của anh Lý là đại lý tiêu thụ hàng hóa ngoại nhập. Và nếu muốn,
tôi cũng thừa sức tra ra được thành tích tiểu học của anh, hồ sơ trung
học và cả nguyện vọng thi vào trường đại học, hay thu nhập hàng tháng
của hàng xóm nhà anh đấy. Không phải tôi đang uy hiếp anh, thật đó. Tôi
chỉ là đang chứng minh cho anh thấy, tôi là ai và có khả năng làm được
những gì. Tôi không muốn anh phải mơ hồ không hay biết gì về người sẽ
nuốt tươi anh. Hôm nay, tôi thành thật nói với anh, ngoài việc tôi là
người luôn nho nhã, không thích to tiếng, vịn vào thế lực gia đình mà
tung hoành xã hội như cá gặp nước thì Từ Văn Diệu tôi, còn có thể là một kẻ rất khác nữa đó. Kẻ đó rất cố chấp và điên cuồng, vì quá thông minh
và cao ngạo nên sẽ làm ra những chuyện anh không tưởng tượng được đâu.
Hắn ta hiếm khi muốn một thứ gì đó, cơ bản thường thì không hứng thú với những điều người khác thấy hứng thú, nhưng một khi đã xác định mục
tiêu, thì dù có phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn cỡ nào, hắn cũng không quan
tâm đâu.”
“Anh nghĩ tôi sợ anh?” Lý Thiên Dương phản chiến. “Vừa lúc tôi cũng không phải cái gì cũng thích. Vương Tranh là đối tượng mà
tôi muốn sống chung cả đời, cho nên tôi sẽ không buông tay.”
“Anh vẫn không hiểu.” Từ Văn Diệu thở dài có chút tiếc nuối, tắt thuốc, cẩn
thận dùng tay áng chừng khoảng cách để ném nó vào thùng rác phân loại,
rồi quay đầu mỉm cười. “Tôi rất ngưỡng mộ phong thái trấn tĩnh và dũng
khí hiện giờ của anh, những người như vậy tôi gặp cũng không ít. Mới đầu thì vô cùng tự tin, nhưng khi có chuyện lại co đầu rụt cổ bỏ chạy.”
“Từ Văn Diệu, anh làm vậy là có ý gì? Anh yêu Tiểu Tranh à? Có bằng với tôi không?”
“Tôi không bàn tới chuyện ai yêu ít hay nhiều, trong tình cảm giữa người với người, thứ tôi không tin tưởng cũng như không muốn đụng vào nhất, chính là tình yêu.” Từ Văn Diệu cho hai tay vào túi áo khoác, mỉm cười nói:
“Vì vậy tôi mới nói với anh, tôi cần phải có Vương Tranh.”
“Tên khốn như anh sao có thể khiến Tiểu Tranh tin và yêu cho được? Nếu cậu ấy biết thì thế nào cũng tránh anh thật xa.”
“Cậu ấy không có cơ hội để đẩy tôi đi, vì tôi sớm trở thành điều cậu ấy
cần.” Từ Văn Diệu đắc chí. “Cậy ấy kiên cường, nhưng lại cũng vô cùng
yếu đuối. Từ nhỏ đã quen với chuyện có người đi trước dẫn dắt mình. Anh
Lý, anh từng là người thích hợp, nhưng tiếc là anh đã buông tay trước,
vì vậy bây giờ cậu ấy không thể nắm tay anh được nữa, mà là đi theo
tôi.”
“Mẹ kiếp…”
“Đừng kích động thế chứ!” Từ Văn Diệu
nhìn đồng hồ. “Tôi đã cho người giả dạng anh, nhắn tin cho người yêu cũ
của anh biết. Tên Vu Thư Triệt phải không? Đúng là một người đàn ông
đẹp. Nội dung của tin nhắn đại ý là vì Vương Tranh bị bệnh nên anh mới
không đành lòng rời bỏ cậu ấy, thật ra người anh yêu vẫn là Vu Thư
Triệt. Chắc bây giờ anh ta đang cảm động lắm đấy. Tôi luôn nắm bắt được
tâm lý người khác, dùng từ cũng vô cùng chuẩn xác. Tóm lại, cái người họ Vu đó sẽ chạy tới bệnh viện sớm thôi. Tôi nghĩ là anh nên chuẩn bị tinh thần ứng phó đi.”
“Mày là thằng khốn!” Lý Thiên Dương nổi điên lên, tung quyền, giáng một đòn vào mặt Từ Văn Diệu.
Thình lình, Từ Văn Diệu bị trúng một đấm của Lý Thiên Dương. Trước khi hắn
định tiến thêm một bước là bồi thêm một cú vào bụng anh, thì anh đã
tránh đi, lùi về sau mấy bước, xoa xoa cái cằm bị trúng đòn mà nói: “Anh Lý, Vương Tranh vẫn còn đang phẫu thuật trong kia, anh nghĩ bây giờ
thích hợp để đánh nhau?”
Lý Thiên Dương ngây ra, bỏ tay xuống, nhưng chưa tới hai giây lại tức giận tung quyền ra đánh tới.
Đời này hắn chưa khi nào bị nhục mạ như thế cả.
Từ Văn Diệu nghiêng đầu né một quyền của Lý Thiên Dương, nhanh nhẹn trở
tay khóa tay hắn ở sau lưng, nghiến răng nói: “Anh tưởng tôi không dám
đánh anh? Lý Thiên Dương, tôi muốn dạy dỗ anh một trận lâu rồi. Bất quá, tôi vẫn nên cảm ơn anh, nếu chẳng phải vì anh có mắt không tròng thì
sao tới lượt tôi có được Vương Tranh.”
Lý Thiên Dương đỏ ngầu
mắt, gầm lên một tiếng, giãy ra khỏi tay Từ Văn Diệu, cúi người thui cùi chỏ vào bụng anh. Từ Văn Diệu không ngờ hắn sẽ phản kháng, nên bị trúng một chiêu, mất đà ngã xuống đất. Lý Thiên Dương xông lên, cưỡi lên
người anh, vo nắm đấm lại, tính đấm vào mặt anh. Từ Văn Diệu há lại để
yên, tay kia nhanh nhẹn tọng vào ngực hắn một cú.
Từ bé, Từ Văn
Diệu đã luyện qua võ thuật cận chiến, người thường vốn không phải đối
thủ của anh. Lý Thiên Dương lại rất lâu không nói chuyện bằng tay bằng
chân. Lần này dễ dàng bị anh đánh cho mặt mày tối sầm, hít thở không
thông.
Từ Văn Diệu đứng dậy, nắm lấy cổ áo kéo Lý Thiên Dương
lên, dùng giọng điệu hết sức hòa nhã mà nói: “Ngực đau lắm à? Chỉ bao
nhiêu đó đã chịu không nổi? Vậy anh có biết Vương Tranh tim phải đau đớn thế nào không? Cậu ấy chưa tới ba mươi tuổi mà đã mắc bệnh tim? Lại còn không phải là bẩm sinh, anh chưa từng suy nghĩ là nguyên nhân vì đâu?”
Thời gian đột ngột như ngừng lại, Lý Thiên Dương cứng đờ cả người, mặt mày
thì trắng bệch, một phần vì bị trúng đòn đau, một phần là tìm không ra
từ ngữ để biểu đạt tâm trạng lúc này.
Nỗi nhớ nhung dành cho
Vương Tranh được vùi chôn quá lâu, như bức danh họa cổ xưa xinh đẹp đầy
màu sắc được giấu ở tận dưới đáy của một huyệt động, nay lại thốt nhiên
huyệt động bị người mở ra, mặt trời và không khí ngồn ngột rọi vào, Lý
Thiên Dương mới phát hiện, té ra màu sắc ban sơ kia rất nhanh chóng tan
rã, hóa thành tầng tầng bụi đất.
Không phải là hắn không nghĩ
tới chuyện bệnh của Vương Tranh có liên quan tới hắn, mà là hắn không
dám nghĩ. Hắn sợ một khi xác định rồi thì sự thật ấy quá nặng nề. Hắn
bây giờ chỉ tin chắc mình vẫn còn yêu Vương Tranh, nhưng tình yêu chỉ
đơn lẻ xây trên những yếu tố kích thích đang tỏa tiết ra, hiển nhiên
không thể thừa nhận lòng hổ thẹn áy náy, thống khổ, hối hận kèm với
những lo lắng bất an trầm trọng này được.
Lần đầu tiên, Lý Thiên Dương mới dám nhìn thẳng vào vấn đề: hắn và Vương Tranh có tái hợp được không, trong lòng còn có nhau chăng, tình cảm duy trì mãi mãi được chứ… đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Giữa hai người rõ ràng có một rãnh biển không đáy ngăn cách. Bàn chuyện tình yêu, viễn cảnh tương lai của
cả hai, về khung cảnh tươi đẹp của cuộc sống ẩm thực nam nữ, nhưng hiển
nhiên, tất cả đều không đủ để tạo thành cây cầu bắc qua vực sâu.
Từ Văn Diệu dường như dùng ánh mắt tận hưởng mà đặt tất cả đau khổ của hắn vào đáy mắt, rồi bỏ bàn tay nắm cổ áo hắn ra, lùi lại sau mấy bước,
phủi tay, giọng nói hiền lành vô hại: “Anh Lý, nếu tôi và anh còn muốn
đứng ngoài này chờ Vương Tranh phẫu thuật xong, tôi nghĩ chúng ta nên
kiềm chế bản thân một chút. Anh thấy sao?”
“Từ Văn Diệu, mày có
gan thì chờ đó!” Lý Thiên Dương hằn học nhổ một bãi nước bọt, thở hổn
hển, cởi bỏ nút áo sơ-mi, mặt mày xanh mét, đi tập tễnh tới ngồi xuống ở chiếc ghế cách Từ Văn Diệu thật xa, cúi người, khuỷu tay duỗi ra đặt
trên đầu gối, ôm lấy đầu im lặng không lên tiếng, thân hình cao lớn của
hắn lúc này nhìn sang chỉ thấy được vẻ yếu đuối mong manh.
Từ
Văn Diệu thì thư thái hơn rất nhiều, anh chỉ lấy khăn tay ra, chặm nhẹ
lên chỗ cằm và khóe môi vừa bị đánh. Khi nãy, Lý Thiên Dương ra tay
không chút nương tay, nên giờ chạm vào thôi cũng thấy thật đau.
Nhưng anh tin chắc rằng Lý Thiên Dương lại càng đau hơn anh nữa, đánh rắn
phải đánh dập đầu. Quyền cước của anh hôm nay, điểm rơi đều là các bộ
phận Lý Thiên Dương sơ hở.
Lý Thiên Dương, hay những gã đàn ông
từng thay lòng rồi hối hận khác đều giống nhau. Một khi hắn đã gây ra
lỗi lầm khiến Vương Tranh khắc cốt ghi xương thì tự hắn cũng sẽ thấy
không thể tha thứ chính mình được, dù là có thật lòng muốn cứu vãn mối
quan hệ với Vương Tranh thế nào, hoàn cảnh của hắn hẳn nhiên là như vậy
rồi. Cũng không thể trách được, ai bảo tự làm tự chịu, ai bảo khiến
người đó phải quỵ lụy vì tình tới mức chết đi sống lại đến nỗi mắc bệnh
tim.
Vì vậy, Lý Thiên Dương mới từ chối tìm hiểu Vương Tranh đã
trải qua những gì. Có lẽ hắn biết chuyện Vương Tranh đã rất đau khổ lúc
bị vứt bỏ, có lẽ hắn thật lòng hối hận và muốn bù đắp mọi chuyện. Nhưng
tất cả ý nghĩ của hắn đều chỉ là giả thuyết được dựng trên nền tảng rằng Vương Tranh vẫn còn yêu hắn. Vương Tranh bởi vì yêu hắn mà tổn thương,
nên có thể tìm người để chữa lành cho mình.
Điều mà Từ Văn Diệu muốn làm chính là chọc vỡ những bong bóng ảo tưởng của Lý Thiên Dương.
Một khi Lý Thiên Dương hiểu, tổn thương và sỉ nhục không thể nào bù đắp
được, thì hắn liền mất đi tư cách trước kia đáng lẽ ra hắn có.
Xem ra mọi chuyện tiến triển rất thuận lợi.
Nhưng không thể cười trước mặt tên đàn ông này được! Từ Văn Diệu nói với bản
thân. Tuy tâm trạng bây giờ phấn khích như lúc nhận được phần thưởng vì
đã hạ đo ván được lũ bạn học ngày bé. Song, bản chất ở hai trò không
khác biệt. Trong bản năng của đàn ông, luôn tồn tại cái gọi là hiếu
thắng, sẽ vô cùng thích thú nhìn đối thủ bị thảm bại, rồi tận tình thụ
hưởng những chiến lợi phẩm sau đó. Và điều khiến Từ Văn Diệu thích thú
hơn cả chính là hưởng thụ quá trình chiến thắng đó.
Lần này, mọi chuyện càng tuyệt vời hơn khi phần thưởng sau cùng là Vương Tranh.
Từ Văn Diệu nhìn về phía phòng giải phẫu, nhờ Lý Thiên Dương mà bây giờ
anh đã không còn thấy hoang mang hay bất an như trước nữa. Cả người dâng trào nhiệt huyết, lớp băng tuyết luôn phủ đầy người được khai phá, như
có một lò lửa đã được nhóm lên, nung nấu huyết quản trong anh. Anh nheo
mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang khép chặt, tin chắc rằng lần này
nhất định sẽ giành được Vương Tranh về mình.
Khi hoàn tất, phải
mang người ấy tới chỗ sát cạnh anh, để mọi lúc đều có thể nhìn thấy, và
không bao giờ bị bất kỳ cánh cửa hay sinh tử ngăn cách nữa.
Nguyên do vì sao lại khao khát làm như vậy đã không còn quan trọng nữa. Vì dù
có lý luận hay biện minh cỡ nào cũng không giải thích rõ ràng tâm tình
của anh khi này. Từ mười bốn tuổi trở về sau, anh đã không có mong muốn
cháy bỏng nào, cũng không thấy hạnh phúc hay đau khổ tột cùng nữa. Đáng
lý vào độ thiếu thời, ai ai cũng sẽ vì một người nào đó mà tim đập chân
run, những khi nhớ nhung tới sẽ có phản ứng sinh lý rồi trốn trong chăn
tự an ủi bản thân nhằm giảm bớt khoái cảm chực trào thiêu đốt. Nhưng lạ
là, sau khi dự tang lễ của người thầy trẻ đó xong, Từ Văn Diệu không còn chút ham muốn nào nữa.
Ban đầu, anh cũng đã từng điên cuồng
muốn chạm vào cơ thể người khác. Vốn dĩ anh là người đẹp trai từ bé, trổ mã cũng sớm hơn bạn bè đồng lứa, mỗi khi tươi cười hay ngượng ngùng đều hấp dẫn ánh mắt người khác, đến khi trưởng thành hơn một chút, thân thể càng cường tráng, mức độ được yêu thích cũng tăng vùn vụt.
Trong giai đoạn bốc đồng nhất ở Mỹ, anh từng tham gia vào những cuộc làm tình tập thể, dưới trợ giúp của thuốc kích thích để đạt tới cao trào, nhưng
cũng không tìm được cảm giác rung động hay những khao khát đã mất.
Anh chẳng qua chỉ là một cái cây đã chết từ rất lâu, trong khi bề ngoài vẫn đẹp đẽ, xanh mơn mởn.
Đã rất nhiều lần nghĩ rằng bản thân sẽ cứ như thế tới lúc chết đi, cũng đã chuẩn bị cho sự cô độc suốt đời. Khi Vu Huyên còn sống, anh từng nói
với cô, sống chẳng qua là tiếp tục đi đứng hít thở mà thôi, không có
chuyện làm được hay không.
Từ lúc anh hiểu chuyện tới nay, ông
và cha anh đều trải qua vô số chuyện chết chóc thảm khốc. Trong thời kỳ
chiến loạn, ông nội anh từng nhìn đầu của em gái mình bị giặc treo lên
tường thị chúng, rồi lau nước mắt mà tiếp tục nhiệm vụ gánh trên vai.
Một người chú ruột của anh cũng đã hy sinh khi đuổi theo giặc lên núi,
sau đó ôm tên thủ lĩnh cùng nhảy xuống vực. Những người đàn ông nhà họ
Từ không một ai là kẻ yếu đuối, lâm trận rút lui.
Vì vậy, Từ Văn Diệu cũng không được phép cúi đầu.
Anh, đơn giản là tiếp tục tồn tại, không còn gì thú vị, nhưng vẫn phải ra sức hoàn thành.
Khi ấy, anh không nghĩ rằng có ngày gặp được Vương Tranh.
Ngay từ đầu vốn dĩ cũng không có cảm giác gì đặc biệt, sau đó thì chẳng rõ
là tự bao giờ, hẳn bắt đầu từ nụ hôn sau khi uống rượu hôm ba mươi Tết.
Cũng chỉ là những rung cảm mơ hồ, nhưng khi nụ hôn sâu thêm lại trở
thành một xác minh vững chắc, như thể tìm được một chốn ấm áp bất tận
vậy. Anh đã thấy mình hôn cậu đến quên hết mọi sự. Phút ban đầu là do
bản thân thôi thúc, khắc sau đã hóa thành niềm lưu luyến chẳng đặng xa
rời. Anh thấy mình như trở lại những ngày còn bé, ngồi trong chậu nước
ấm, để bà vú cẩn thận và chậm rãi rửa sạch tứ chi mập mạp, ngắn tũn của
mình.
Sau đó, anh lại thử thêm hai lần nữa, lần nào cũng đều khiến anh thấy mình được gột sạch.
Trong tay anh là cơ thể mềm mại hấp dẫn đầy mê hoặc của một người đàn ông trẻ tuổi. Môi đối phương dính chặt vào môi anh, khoang miệng thoang thoảng
mùi rượu thơm khó cưỡng, hơi thở ấm áp trực tiếp phả ra trêu ghẹo nơi
cổ, chỉ cần sát gần thêm một chút là ngửi thấy mùi hương thanh khiết mát lành, mùi thanh xuân hòa với mùi cơ thể. Những yếu tố đó, trong dĩ vãng dễ dàng khiến anh rung động, và đương nhiên là hạ thân anh đã có phản
ứng. Nhưng vượt lên trên những dục vọng bản năng, những khao khát trần
tục, anh lại thấy một cánh cửa rỉ sét lâu ngày được mở ra, để cho ánh
sáng và không khí tràn vào bên trong căn phòng tối đen, khiến anh càng
mong muốn người nọ lấp đầy trái tim trống rỗng của mình hơn.
Tình yêu là gì? Liệu đó có phải là yêu không? Và sẽ duy trì được bao lâu? Từ Văn Diệu không muốn bàn tới nữa. Anh chỉ thấy vào chính giây phút đó
được trở về ngày còn bé. Lúc ấy là cuối tuần, các bạn trong nhà trẻ đều
được cha mẹ đón về nhà, và theo lẽ thường anh cũng đã được người giúp
việc đón, nhưng anh đã đợi mãi, đợi mãi, đến khi trời tối mịt, cũng
không thấy ai tới rước mình.
Mãi cho tới khi anh ngủ thiếp đi
sau cơn khóc lả người thì lại bị ai đó lay tỉnh, là thư ký riêng của cha mình. Bình thường, cha anh lúc nào cũng quy tắc, nghiêm cẩn, đối với
chuyện giáo dục con cái lại càng hà khắc hơn. Anh chỉ được gặp người thư ký đó thoáng qua một vài lần, nhưng lần này anh ta lại tới đưa anh về
nhà. Khi đó, anh vừa đói vừa mệt, song không quên hỏi người giúp việc
đâu rồi, thư ký mặt mày khó xử, sau nửa buổi mới ngập ngừng đáp, bà ấy
về nhà rồi.
Sau đó nữa thì anh mới hay, ngày hôm đó người giúp
việc vốn dĩ nấu canh thịt bò cà chua cho anh, nhưng bà đột ngột bị xuất
huyết não, té ở cửa ra vào, thái dương đập xuống bậc thềm bằng đá.
Vốn cứ ngỡ rằng đã quên chuyện không vui ngày bé, nhưng trong lúc chờ Vương Tranh phẫu thuật lại bất chợt nhớ tới. Không ai biết một đứa trẻ vừa
đói vừa mệt, ngồi chờ người tới đón giữa bốn bề hoàng hôn lặng lẽ là cảm giác gì. Bản thân anh cũng cố tình lãng quên, nhưng kỳ thực chỉ là thân thể vẫn còn lưu trữ hồi ức đó, để đến mấy mươi năm về sau trả lại cho
anh một cách rõ ràng.
Đó là cảm giác vừa cô độc vừa hoảng sợ đến cực độ khi bị vứt bỏ một mình cô đơn ở một nơi nào đó.
Từ Văn Diệu siết chặt tay, cơ hồ là trợn trừng mắt nhìn vào cánh cửa phòng mổ vẫn đóng chặt. Giờ phút này lại nghĩ tới kết quả xấu nhất, nếu như
điều đó thật sự xảy ra, anh không biết mình sẽ làm ra điều gì nữa.
Nói không chừng sẽ giết cái lão giáo sư tài ba được ca tụng ngất trời đó cũng nên.
Nhưng đúng lúc này, cánh cửa phòng mổ lại được mở ra.
Từ Văn Diệu bất giác bước thụt về sau, còn Lý Thiên Dương lại mau mắn tiến lên phía trước.
Bấy giờ, trên hành lang lại bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập, Từ Văn
Diệu quay đầu nhìn, một người đàn ông trẻ tuổi chạy tới, vừa thấy Lý
Thiên Dương liền nhẹ nhõm thở hắt ra, đoạn nhác thấy cửa phòng mổ lại
ngẩn người, ngập ngừng nói với Lý Thiên Dương: “Thiên Dương, em đến rồi
đây… Vương Tranh không sao chứ? Bây giờ cậu ta thế nào rồi?”
Một lời vừa thốt ra vừa hay khiến người ta tỉnh ngộ. Từ Văn Diệu như có đại họa đổ lên đầu đến nơi, dán mắt nhìn ông bác sĩ ngoại khoa uy quyền vẫn còn đeo khẩu trang, nhìn sang thấy ông ấy tách khỏi đám đông, tháo khẩu trang xuống, dáng vẻ tươi cười, lên giọng thông báo: “Xin yên tâm, ca
mổ rất thành công!”
Từ Văn Diệu an tâm thở phào, bên tai lại lầm rầm mấy lời khen ngợi giáo sư Cù, nào là vết mổ thực gọn gàng dứt
khoát, nhìn thôi cũng biết kỹ thuật lão luyện cỡ nào. Anh chẳng quan tâm tới những lời sáo rỗng ấy, im lặng chen vào giữa dòng người, đẩy tất cả ra, dịu dàng nắm lấy tay Vương Tranh.
Lúc này, anh mới có thời
gian và sức lực để ngắm Vương Tranh vẫn còn đang hôn mê, tuy mặt mày
trắng bệch, nhưng ngủ rất yên bình.