Phồn Chi Chi Trung

Chương 53




Sau khi khôi phục trí nhớ, Sơ Tiện cũng phát hiện ra một sự thật đáng sợ - trước khi mất trí nhớ, cô và mẹ đã có khoảng thời gian vô cùng tồi tệ, quan hệ của hai mẹ con như nước với lửa, không thể dung hòa. Thậm chí, cô đã từng nghĩ cả đời sẽ không bao giờ tha thứ cho bà.

Nhưng sau khi mất trí nhớ, cô lại dọn đến ở nhà họ Hạ, thoải mái hưởng thụ sự chăm sóc và quan tâm của mẹ đối với mình. Quan hệ giữa hai mẹ con rất hòa hợp, thân mật không có khoảng cách.

Cô mất trí nhớ, không thể nhớ bất cứ điều gì, tất cả mọi chuyện trong quá khứ cô chỉ có thể biết được qua lời kể của người bên cạnh, bọn họ nói gì, cô tin đó. Cô giống như một con rối gỗ bị giật dây, mặc cho người khác điều khiển.

Mẹ lừa cô, cố tình che giấu sự thật trước đó, muốn lấy việc này để giữ cô lại bên cạnh, bù đắp cho cô, chuyện này cô có thể hiểu được.

Nhưng tại sao những người xung quanh cô đều giúp mẹ lừa gạt cô?

Tại sao không ai nói cho cô biết quan hệ thật sự giữa cô và mẹ? Bố, bà nội, Thư Ý Hòa, thậm chí là Phó Chỉ Thực.

Vì sao những người này lại muốn lừa gạt cô, rõ ràng họ biết tất cả mọi chuyện nhưng lại chọn cách im lặng? Là vô tình hay đã có sự trao đổi từ trước?

Nếu như cô biết, cô nhất định sẽ không bao giờ bước chân vào nhà họ Hạ, cô không muốn có bất cứ sự liên quan nào với mẹ của mình.

Mặc dù cô mất trí nhớ, cô bị lừa gạt nhưng giờ phút này Sơ Tiện vẫn cảm thấy kinh tởm như nuốt phải ruồi, cô hận bản thân mình. Cô không có cách nào tha thứ cho chính mình vì đã ở cùng với mẹ, nhận lấy sự chăm sóc và tình yêu, sự quan tâm của bà khi cô mất trí nhớ. Chuyện này có khác gì so với việc đón nhận sự chăm sóc của kẻ thù khi bản thân rơi vào đường cùng chứ?

Tai nạn xảy ra bất ngờ, bà nội tuổi cao sức yếu không thể vừa chăm sóc cho người con bị tàn phế vừa chăm sóc cho cháu gái đang hôn mê. Hơn nữa vào thời điểm đó, hoàn cảnh gia đình cô vô cùng khó khăn, kinh tế cũng không cho phép. Không còn cách nào khác, bố và bà nội chỉ có thể đưa cô cho mẹ chăm sóc. Sau đó cô mất trí nhớ và quên hết tất cả, mọi người cứ như vậy mà cùng nhau lừa dối cô, không nói cho cô biết sự thật, để cô có thể yên tâm thoải mái mà đến sống ở nhà họ Hạ. Dù sao, con người sống trên đời mà trong lòng không có thù hận mới có thể vui vẻ. Vì sức khỏe của cô, vì để cô có thể nhận được điều kiện chữa bệnh tốt nhất, nhận được sự chăm sóc tử tế, bố và bà nội lựa chọn che giấu sự thật về mẹ.

Bạn thân Thư Ý Hòa chắc chắn cũng có cùng suy nghĩ với bố và bà nội, vì vậy cô ấy đã chọn cách im lặng.

Nhưng Phó Chỉ Thực thì sao? Anh là người cô yêu nhất, cũng là người hiểu rõ tính cách của cô nhất. Anh không thể không biết một khi cô khôi phục trí nhớ, chắc chắn cô sẽ tự trách bản thân nhiều như thế nào. Tại sao anh không nói cho cô biết sự thật?

Sơ Tiện tìm được lý do cho tất cả mọi người, hơn nữa cô có thể dễ dàng tha thứ cho họ, xem như không có chuyện gì. Chỉ riêng Phó Chỉ Thực là không được, cô không thể bình tĩnh đối mặt với anh như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cô không làm được.

Cô sẽ không bao giờ quên vụ tai nạn giao thông xảy ra khi cô chuẩn bị về quê vào ngày tốt nghiệp nghiên cứu sinh năm ấy.

Năm xưa, bố và anh em nhà họ Thẩm là đồng nghiệp. Năm 2008, anh em nhà họ Thẩm bất ngờ qua đời còn bố cô thì mất đi đôi chân. Sau đó cô mới biết, Phó Chỉ Thực và anh em nhà họ Thẩm là bạn thân từ thuở nhỏ, hơn nữa lúc xảy ra sự cố sập cầu, anh cũng có mặt ở hiện trường. Vậy anh có quen bố hay không?

Anh thay người bạn đã khuất chăm sóc con của đồng nghiệp, không chỉ tự mình hướng dẫn cô hoàn thành luận văn nghiên cứu sinh mà còn chăm sóc cô rất nhiều trong cuộc sống hàng ngày.

Nhưng sau đó thì sao? Anh hẹn hò với cô vì người bạn đã mất hay vì lý do nào khác? Anh yêu cô thật sao?

Năm đó, khi nói chuyện điện thoại với viện trưởng Ngô, Sơ Tiện không dám hỏi về quan hệ của Phó Chỉ Thực và Thẩm Hà Nhu, bọn họ chỉ đơn giản là bạn thân từ thuở nhỏ thôi sao?

Năm xưa ở đảo Đàn Hương, thời điểm Phó Chỉ Thực đưa mắt nhìn về phía cầu Yển Sơn ở đằng xa, rốt cuộc trong lòng anh ấy đang nhớ đến ai?

Trực giác của Sơ Tiện nói cho cô biết, người anh nhớ đến là Thẩm Hà Nhu.

Suy nghĩ của Sơ Tiện giống như một nồi nước sôi, nổi bọt cuồn cuộn, trong khoảng thời gian ngắn không thể bình tĩnh lại được.

Đầu cô rất nặng, gần như không nhấc lên nổi. Dường như vết thương sau gáy lại bắt đầu đau nhức.

Cô đưa tay chạm vào, chỉ sờ được một miếng gạc nhỏ.

Sơ Tiện vội lắc đầu, ép buộc bản thân không được nghĩ tới chuyện đó nữa, càng nghĩ càng đau đầu. Hiện tại tâm trạng của cô chưa ổn định, suy nghĩ nhiều chỉ khiến nó trở nên tồi tệ hơn.

Ngoài cửa sổ, bầu trời bắt đầu xuất hiện những tia nắng đầu tiên, mặt trời từ từ nhô lên từ phía sau những tòa nhà cao chọc trời, lấp ló sau những đám mây bồng bềnh.

Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu xuống mặt đất, cả thành phố lại bắt đầu một ngày mới với nhịp sống náo nhiệt và hối hả.

Sơ Tiện nghe rõ tiếng nhạc của xe phun nước đi ngang qua, còn có tiếng còi của xe ô tô.

Trong phòng bệnh, rèm cửa kéo kín, không hề có ánh sáng lọt vào, cả không gian vẫn đang chìm trong bóng tối, không thể nhìn rõ.

Sơ Tiện nghiêng người ngồi dậy, cô muốn đắp áo cho Phó Chỉ Thực.

Suốt đêm qua, anh vẫn luôn ngồi bên cạnh chăm sóc cô, cô sợ anh sẽ bị cảm.

Có lẽ vì anh ngủ không sâu nên khi Sơ Tiện vừa chạm vào, Phó Chỉ Thực đã lập tức tỉnh dậy.

Anh vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của Sơ Tiện qua ánh sáng yếu ớt, sắc mặt cô có vẻ tái nhợt.

Ánh mắt của hai người chạm nhau trong giây phút ngắn ngủi.

"Tỉnh rồi à?" Người đàn ông vừa tỉnh ngủ nên giọng nói có hơi khàn, mang theo sự mệt mỏi.

Sơ Tiện "ừm" một tiếng.

"Nhớ ra rồi à?"

"Ừm."

"Ngủ thêm một lúc nữa đi."

"Em muốn vào nhà vệ sinh."

Phó Chỉ Thực đứng dậy khỏi ghế, đưa tay đỡ Sơ Tiện.

Sơ Tiện xuống giường, mang dép đi vào nhà vệ sinh.

Vừa bước ra, cô thấy Phó Chỉ Thực đang kéo rèm cửa sổ sang hai bên.

Phòng bệnh lập tức trở nên thoáng đãng, tràn ngập ánh sáng. Những tia nắng ấm áp, dịu dàng xuyên qua lớp cửa kính, nhảy nhót xung quanh căn phòng.

"Có muốn nằm thêm một lúc nữa không?" Phó Chỉ Thực hỏi.

Sơ Tiện lắc đầu.

Cô ngồi trên ghế dài cạnh cửa sổ.

Anh vội khoác thêm áo cho cô.

"Có đói bụng chưa? Anh đặt bữa sáng."

"Không đói."

"Vậy lát nữa rồi ăn."

"Được."

"Em cảm thấy thế nào? Có choáng váng hay không?"

"Đỡ nhiều rồi."

"Đàn anh, em muốn xin nghỉ phép một tuần."

"Được, anh duyệt cho."

"Em muốn về quê."

"Về quê làm gì? Bây giờ em không thể đi xa."

"Em nhớ bố và bà nội, muốn về quê thăm họ."

"Ở nhà nghỉ ngơi vài ngày trước đã, đợi sức khỏe em ổn định rồi hãy về."

"Nhà?" Sơ Tiện khẽ nhẩm thầm trong miệng hai từ này, dường như đang tự hỏi bản thân mình: "Em còn có nhà sao?"

Phó Chỉ Thực cầm tay cô, giọng khẳng định: "Đương nhiên là có, em còn có anh, nơi nào có anh thì nơi đó là nhà của em."

"Đàn anh, tại sao lại là em?"

"Gì cơ?"

"Tại sao anh hẹn hò với em?"

"Bởi vì em là người phù hợp."

"Đàn anh, anh có yêu em không?"

Lúc Sơ Tiện hỏi câu này, Phó Chỉ Thực mới chợt nhận ra hôm nay bạn gái mình có gì đó khác thường.

"Tiện Tiện, em sao thế?"

Dường như con gái luôn thích hỏi bạn trai có yêu mình hay không. Rất nhiều cô gái thường xuyên hỏi người mình yêu câu này. Trong tình yêu, con gái thường nhạy cảm và thiếu cảm giác an toàn, có lẽ họ muốn thông qua cách đó để xác định tình cảm của đối phương đối với mình cũng như muốn biết trong lòng người họ yêu thì họ có vị trí quan trọng như thế nào. Cũng có thể họ làm như vậy chỉ vì muốn tìm kiếm cảm giác an toàn.

Từ trước đến nay, Sơ Tiện chưa từng hỏi anh câu này. Vì vậy, Phó Chỉ Thực nghĩ rằng anh đã cho cô đủ cảm giác an toàn, khiến cô yên tâm, tin tưởng vào tình yêu của họ nên không cần phải hỏi.

Không ngờ cô vẫn thiếu cảm giác an toàn.

Cô nhìn anh không chớp mắt với vẻ mặt bướng bỉnh: "Trả lời em đi, đàn anh, anh có yêu em không?"

"Không yêu em thì sao có thể hẹn hò với em, anh là người trưởng thành, không phải trẻ con, không có thời gian chơi trò gia đình với em."

Ngay từ khi bắt đầu theo đuổi Sơ Tiện, mục tiêu của anh rất rõ ràng - kết hôn cùng cô, chăm sóc cô đến hết cuộc đời.

Sơ Tiện cảm thấy mình lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, cô không nên nghi ngờ tình yêu của Phó Chỉ Thực dành cho mình.

Nhưng nếu anh đã yêu cô nhiều như vậy thì cũng nên biết rõ cô không thể chấp nhận được sự lừa dối. Tại sao anh chọn cách im lặng giống như mọi người mà không nói cho cô biết sự thật? Đơn giản chỉ là vì muốn tốt cho cô hay anh cảm thấy cả đời này cô sẽ không thể nào khôi phục trí nhớ?

Sơ Tiện thật sự không hiểu được. Nhưng giờ phút này cô không dám mở miệng hỏi anh. So với việc này, điều khiến cô để tâm nhất vẫn là mối quan hệ giữa anh và anh em nhà họ Thẩm, đặc biệt là quan hệ với Thẩm Hà Nhu. Năm xưa, khi xảy ra sự cố sập cầu, anh cũng có mặt ở hiện trường, vậy anh có quen biết bố cô không? Cô phải tự mình tìm ra sự thật.

Cô biết mình không nên nghi ngờ tình yêu của anh đối với cô, nhưng cô không thể chấp nhận được chuyện anh lẫn lộn giữa tình yêu và trách nhiệm.

Cô muốn điều tra rõ sự cố năm đó trước, sau đó mới hỏi anh về chuyện của mẹ cô. Cô còn rất nhiều thời gian để làm chuyện này, không cần vội.

- --

Sau khi xuất viện, Sơ Tiện chuyển đến ở nhà Phó Chỉ Thực.

Lúc đầu, cô muốn đến ở căn phòng mình đã thuê nhưng Phó Chỉ Thực không cho. Anh nói phải nhìn thấy cô trong tầm mắt của mình mới yên tâm. Anh muốn tự mình chăm sóc cô.

Tất cả đồ đạc của Sơ Tiện đều để ở nhà họ Hạ, cô phải quay trở về đó một chuyến để lấy hành lý.

Mặc dù cô không muốn trở về đối mặt với mẹ mình nhưng mấy ngày nay không có quần áo, mỹ phẩm dưỡng da rồi đồ dùng cá nhân, cô cảm thấy rất bất tiện.

Phó Chỉ Thực bảo cô đừng trở về, thiếu thứ gì có thể mua lại.

Nhưng cô cảm thấy mình cần phải về nhà họ Hạ một chuyến, không chỉ lấy hành lý mà còn phải nói lời tạm biệt với mẹ.

Phó Chỉ Thực chở cô về nhà họ Hạ.

"Anh đi vào cùng em." Anh tháo dây an toàn, muốn xuống xe cùng Sơ Tiện.

"Anh đợi em ở trong xe, em sẽ ra nhanh thôi."

"Anh không yên tâm về em."

"Mẹ em thấy anh sẽ chỉ kích động hơn thôi."

Trong nhà cực kỳ yên tĩnh, chỉ có dì Chu đang chăm chú lau nhà.

Sơ Tiện lên phòng mình thu dọn hành lý. Cô chỉ đem theo mấy bộ quần áo mình thường mặc và các loại mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm. Những bộ váy công chúa ngây thơ mà bà Triệu đã mua lúc trước, cô không cầm một bộ nào.

Cô nhét đầy chiếc vali, sau đó xách xuống dưới lầu. Vừa lúc đó, Triệu Lan Anh từ phòng bếp đi ra.

Thấy con gái xách theo vali, mặt Triệu Lan Anh thoáng biến sắc, vội vàng bước tới, trầm giọng hỏi: "Tiện Tiện, con xách vali làm gì?"

Sơ Tiện bình tĩnh trả lời: "Con muốn dọn ra ngoài ở."

"Con muốn dọn ra ở với Phó Chỉ Thực à?" Giọng bà Triệu bỗng cao lên mấy tông.

"Nhà con tự thuê."

"Mẹ không đồng ý, con đang sống ở đây rất tốt, sao tự dưng lại muốn dọn ra ngoài? Một đứa con gái yếu ớt như con ở bên ngoài một mình không an toàn."

"An ninh trật tự ở khu dân cư rất tốt."

"Thế cũng không được." Một khi con gái rời khỏi nhà họ Hạ thì sẽ hoàn toàn thoát khỏi sự kiểm soát của bà, đến lúc đó không ai quản được cô. Dù thế nào, Triệu Lan Anh sẽ không đồng ý.

Bà giành lấy vali của Sơ Tiện, giọng nói kích động: "Con phải ở nhà cho mẹ, không được đi đâu cả. Con không được tiếp tục liên lạc với Phó Chỉ Thực kia, hai đứa phải chia tay cho mẹ. Cho dù con muốn yêu đương thì người đó cũng không thể nào là Phó Chỉ Thực, ngoài kia còn rất nhiều chàng trai phù hợp với con hơn nó."

Mặc dù Sơ Tiện rất tức giận nhưng vẫn giữ được sự tỉnh táo, bình tĩnh nói: "Mẹ, mẹ biết mẹ không cản được con."

Có thể trong ấn tượng của mọi người, Sơ Tiện là một cô gái có tính cách dịu dàng, mềm mỏng, người khác nói cái gì là cái đó. Nhưng trên thực tế, đối với những chuyện cô đã quyết định làm thì cô lại cố chấp đến cùng. Nếu cô đã muốn làm thì bất cứ ai cũng không thể ngăn cản.

Về điểm này, cô rất giống bố.

Giờ phút này, sự bình tĩnh của cô khiến Triệu Lan Anh không khỏi nhớ đến chồng cũ của bà. Thật ra những năm này, bà rất ít khi nhớ đến Sơ Minh. Người này đã xuất hiện trong những năm tháng tuổi trẻ của bà, cũng là quá khứ mà bà muốn vứt bỏ. Bắt đầu từ khoảnh khắc bà xách vali bỏ lại con gái, bà cũng đã quên đi người đàn ông này.

Thỉnh thoảng, khi nhìn thấy khuôn mặt rất giống với người đó của Sơ Tiện, bà sẽ bất chợt nhớ đến những kí ức năm xưa, nhưng tất cả chỉ lướt qua nhanh như một tia chớp rạch ngang trên bầu trời, thoáng qua rồi biến mất.

Tuy nhiên, vào lúc này, bà lại nhớ đến Sơ Minh, nhớ rất nhiều.

Tháng 5 năm 2008, cầu Yển Sơn sạt lở nghiêm trọng, sau đó, thân cầu bị sụp đổ. Sau khi xảy ra sự cố, các ban ngành liên quan đã lập tức huy động người có chuyên môn đi sửa chữa khẩn cấp trước.

Vào thời điểm đó, Sơ Minh đang làm việc tại công ty ZJ số 2, ông là cấp dưới của Lê Nguyên Lãng và giữ vị trí tổ trưởng của một dự án. Lúc xảy ra sự cố, ông đang trong thời gian nghỉ phép, trở về quê nhà ở Vân Mạch.

Ngay khi biết tin sự cố xảy ra, Sơ Minh lập tức kết thúc kỳ nghỉ phép, tình nguyện tham gia công việc sửa chữa khẩn cấp cầu Yển Sơn.

Tất nhiên Triệu Lan Anh không đồng ý với hành động liều lĩnh của chồng. Công việc nguy hiểm như vậy, người khác tránh còn không kịp mà chồng bà lại vội vàng xông lên.

Bà dùng mọi cách để ngăn cản, thậm chí lấy việc ly hôn ra để uy hiếp.

Đáng tiếc Sơ Minh không hề mảy may dao động, vô cùng bình tĩnh nói với bà: "Lan Anh, em biết em không cản được anh, anh phải đi."

Vẻ mặt của Sơ Minh lúc đó giống hệt với con gái bây giờ, bình tĩnh đến lạ thường, bởi vì trong lòng ông đã quyết định, cho dù là ai cũng không thể thay đổi.

Mười ba năm trước, bà không ngăn được Sở Minh. Sự cố năm đó khiến ông bị cụt hai chân và gia đình tan vỡ.

Bà là một người đàn bà vô cùng nhẫn tâm, vứt bỏ gia đình, bỏ rơi con gái. Bà không sợ bị người đời chỉ trỏ, người người chửi rủa. Nhưng thứ khiến bà bị buộc phải trở thành người xấu chính là quyết định năm đó của Sơ Minh.

Nếu như lần đó ông không đi, tất cả đều đã khác rồi.

Chuyện này vẫn luôn là nút thắt trong lòng bà.

Dường như đã đạt tới giới hạn, cảm xúc của Triệu Lan Anh đột nhiên không khống chế được, hét lên thật to: "Sơ Tiện, con là con gái mẹ, con chỉ có thể ở bên mẹ, không ai có thể cướp con đi, bố và bà nội con không thể, Phó Chỉ Thực kia càng không thể!"

"Con không phải đồ trang sức của mẹ, con có suy nghĩ của mình." Sơ Tiện bình tĩnh nói ra từng chữ: "Con đã hồi phục trí nhớ."

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Tác giả lấy đầu chó bảo đảm không ngược, không ngược chút nào.