Phồn Chi Chi Trung

Chương 24




Chẳng bao lâu đoàn tàu đã rời khỏi ga Thanh Lăng.

Trời nắng, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ xe chiếu vào từng tia nhỏ vụn, chiếu sáng nửa bên má Sơ Tiện. Bên mặt đón ánh mặt trời bị chiếu lên một tầng ánh sáng, có hơi nóng.

Hôm nay cô vẫn không trang điểm, mặt mộc ra đường, cũng không ảnh hưởng đến trạng thái làn da của cô. Làn da săn chắc, trắng nõn lại nhẵn nhụi, mặt trời vừa chiếu vào, dường như có thể thấy được lỗ chân lông thật nhỏ ở phía trên.

Nửa năm không gặp, dường như cô không có gì thay đổi. Mặt búp bê vẫn trông trẻ tuổi, quần áo cũng vẫn thoải mái như cũ, ngay cả khí chất cũng không khác gì lúc đi học.

Xã hội là một bể nhuộm lớn, rất nhiều người vừa ra khỏi cổng trường, không tới mấy tháng thì đã có thay đổi cực lớn, cho dù là cách ăn mặc hay là khí chất.

Nhưng mà dường như cô gái này hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Nhìn thấy khuôn mặt Sơ Tiện, Phó Chỉ Thực không nhịn được nhớ tới một từ vô cùng thịnh hành trên mạng - - Gương mặt trẻ con.

Cô hẳn là có gương mặt trẻ con, dù có qua năm năm mười năm có lẽ vẫn là dáng vẻ này.

Phó Chỉ Thực khiếp sợ nhìn đối phương, trong lòng chấn động rất lớn. Dù sao anh sống hơn ba mươi năm, vẫn là lần đầu tiên gặp phải chuyện không thể tưởng tượng nổi như thế.

Quả nhiên đời người không chỗ nào không có bất ngờ. Chỉ cần bạn sống đủ lâu, nhìn thấy đủ nhiều người, luôn luôn có một hai chuyện sẽ đổi mới nhận thức của bạn.

Thật ra nửa năm nay Phó Chỉ Thực rất ít khi nhớ tới Sơ Tiện, thỉnh thoảng nhớ tới cũng chỉ là vội vàng trong chớp mắt, ngắn như là một màn sương khói. Sau đó liền tan thành mây khói, chẳng thấy bóng dáng.

Anh chưa bao giờ tưởng tượng gặp lại Sơ Tiện, bởi vì cô gái này cũng giống như người khác, chỉ là một đàn em cách anh vài khóa. Cô tốt nghiệp xong về quê, anh vẫn là Phó Chỉ Thực, xa cách thì cũng đã xa cách. Xa cách lâu ngày gặp lại, cái từ này sắc thái tình cảm quá phong phú, khó tránh khỏi quá mức lưu luyến, không thích hợp với quan hệ đàn anh đàn em nhạt nhẽo giữa anh và Sơ Tiện.

Chưa từng tưởng tượng qua, đương nhiên sẽ không có bất kỳ chờ mong nào.

Nhưng trong nháy mắt anh thật sự nhìn thấy cô bé kia, trong lòng của anh lại là vui mừng. Cái sự vui mừng này từ đâu mà đến, chính anh cũng không biết được.

Huống hồ trước mắt kinh ngạc lớn hơn vui mừng, anh đương nhiên cũng không có thời gian mà suy nghĩ sâu xa.

Anh chưa bao giờ nghĩ tới đối phương thế mà lại quên mất mình. Hơn nữa còn quên hoàn toàn, ngay cả khuôn mặt của anh cũng không nhớ được.

Đã nói yêu anh đến chết đi sống lại, đời này không phải anh thì không gả hay sao?

A, miệng của con gái, toàn là lừa người!

Quả nhiên lời nói của người say, căn bản không thể coi là thật.

"Em không nhớ tôi sao? Tôi là Phó Chỉ Thực." Lần đầu tiên biểu cảm của người đàn ông muôn màu muôn vẻ như vậy, chấn động đã không đủ để hình dung cảm nhận hiện tại của anh.

Cô bé mặc niệm một lần cái tên này, vẫn là vẻ mặt mờ mịt: "Xin lỗi anh, em không có bất kỳ ấn tượng gì, sao anh biết tên của em?"

Phó Chỉ Thực: "..."

Khuôn mặt giống nhau như đúc, anh tuyệt đối không thể nhận lầm người.

Nhưng phản ứng của Sơ Tiện không giống như là quên anh, mà là chưa bao giờ quen biết anh.

Anh không khỏi nghĩ đến thuyết âm mưu, đây là trò mới của cô, lạt mềm buộc chặt sao?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện lập tức bị anh bác bỏ. Anh hiểu Sơ Tiện, cô gái đơn thuần như vậy, ở trước mặt anh cô luôn ngoan ngoãn nghe lời như vậy, giống như là một con mèo bằng vải, ngay cả nhìn thẳng vào mắt anh cũng không dám. Hẳn là sẽ không có nhiều chiêu trò như vậy, không đến mức sẽ giả bộ mất trí nhớ.

"Tôi là đàn anh của em, lúc trước đã hướng dẫn luận văn của em, em thật sự không nhớ rõ sao?"

Anh cẩn thận quan sát nét mặt của cô, vô cùng tự nhiên, quả thật không giống giả vờ. Nếu như cô thật sự giả bộ, vậy diễn xuất này của cô hoàn toàn có thể giành được giải Oscar nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.

Sơ Tiện tiếp tục lắc đầu: "Thật ngại quá."

Phó Chỉ Thực: "..."

"Tôi có Wechat của em." Phó Chỉ Thực vội vàng lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại trước mặt cô bé.

Nhưng mà điện thoại lại không gọi được, bởi vì Sơ Tiện đã xóa Wechat anh từ lâu.

Phó Chỉ Thực: "..."

Cô gái này mở to đôi mắt xinh đẹp, vẻ mặt vô tội mà hoang mang, chỉ có thể áy náy cười cười: "Anh này, em nghĩ anh hẳn là đã nhận lầm người, em thật sự không biết anh."

Nói chuyện dịu dàng yếu ớt, giống như trong quá khứ.

Cuộc đối thoại giữa hai người tiến hành đến bây giờ, Sơ Tiện rõ ràng đã không muốn để ý đến anh nữa. Cô lấy điện thoại di động ra, tự mình lướt xem vòng bạn bè.

Phó Chỉ Thực thức thời câm miệng, bởi vì nhiều lời cũng vô ích. Trong chốc lát anh cũng không tìm được một lời giải thích hợp lý. Đáp án không ngoài hai cái, hoặc là Sơ Tiện thật sự mất trí nhớ, hoặc là cô cố ý giả bộ mất trí nhớ.

Với hiểu biết của anh đối với Sơ Tiện, anh càng nghiêng về vế trước. Một cô gái ngay cả uống một chai nước khoáng đặc biệt trong tủ lạnh di động, cũng phải mua ba chai trả lại, đáy lòng cô có phần mềm mại, hẳn là không đến mức có ý đồ mất trí nhớ. Dù sao nói dối cần vô số lời nói dối để che đậy, che đậy một cái dễ dàng, nhiều hơn thì rất khó nói. Hơn nữa hình như cũng không có gì đáng giá để cô giả bộ mất trí nhớ. Giả vờ không quen biết anh đối với cô hẳn là cũng không có chỗ tốt gì nhỉ?

Nhưng nếu cô thật sự mất trí nhớ, nửa năm nay rốt cuộc cô đã trải qua chuyện gì? Một người đang yên đang lành làm sao có thể mất trí nhớ chứ!

Phó Chỉ Thực không nghĩ ra. Anh dự định án binh bất động trước, sau đó quan sát.

Hai người đều yên lặng trong chốc lát.

Phó Chỉ Thực công bố mấy hạng mục công việc trong nhóm công tác, bác sĩ y tá phía dưới nhao nhao hưởng ứng, một tràng tin nhắn "Nhận được" màu xanh nhanh chóng tràn ngập màn hình.

Lại nhìn về phía Sơ Tiện, cô ôm điện thoại trả lời tin nhắn.

Liếc mắt một cái, anh liếc tới màn hình điện thoại di động Sơ Tiện, trong hộp thoại Wechat bỗng nhiên viết một hàng chữ - -

Sơ Tiện: [Trên đường sắt cao tốc gặp một người đàn ông kỳ quái, làm em sợ muốn chết.]

Phó Chỉ Thực: "..."

Một đoạn hành trình kỳ lạ, tình cảnh vô cùng ngượng. Một người nói là người quen, người kia lại hoàn toàn không có ấn tượng.

Nửa giờ sau đoàn tàu thuận lợi đến ga Uyển Khâu.

Hai người cùng xuống xe.

Ra khỏi trạm, Phó Chỉ Thực nhìn thấy một cậu bé khoảng mười tuổi tới đón Sơ Tiện. Đứa nhỏ này mặc áo hoodie màu lam, bên ngoài mặc một cái áo ghi-lê màu đen, đầu đội mũ lưỡi trai, mặt mày sạch sẽ, bộ dạng rất tròn trịa đáng yêu.

Nhìn kỹ phát hiện khuôn mặt đứa nhỏ này với Sơ Tiện còn có vài phần tương tự, nhất là mắt và miệng.

Bên cạnh cậu bé còn có một người đàn ông trung niên, đứng cung kính. Vừa nhìn thấy Sơ Tiện liền lập tức nhận lấy vali trong tay cô, rồi bỏ vào cốp sau.

Sơ Tiện đưa tay sờ sờ mái tóc ngắn đen nhánh tỉ mỉ của cậu bé, hai người vừa nói vừa cười.

Bởi vì cách một khoảng cách, nội dung nói chuyện cụ thể không thể nào biết được.

Ngay sau đó Sơ Tiện và cậu bé cùng chui vào ghế sau, người đàn ông trung niên ngồi vào ghế chính, nhanh chóng khởi động xe.

Maybach màu đen đi qua bên cạnh Phó Chỉ Thực, xuyên thấu qua cửa sổ xe nửa mở Sơ Tiện nhìn anh lần cuối cùng, trong ánh mắt lộ vẻ xa lạ.

Ánh mắt của một người không giả được, cô thật sự không nhớ rõ anh.

Trong nháy mắt đó, đáy lòng Phó Chỉ Thực hiện ra một chút cảm xúc khó có thể gọi tên, là ngoài ý muốn? Hay là buồn bã mất mát?

Không biết.

Anh đã đặt khách sạn trực tuyến trước.

Anh mở điện thoại di động gọi xe, đi tới khách sạn.

Trong lúc chờ xe, anh nhanh nhẹn gọi điện thoại cho viện trưởng Ngô.

"Thầy Ngô, sinh viên Sơ Tiện, thầy còn nhớ không?"

***

Xe nhỏ rời khỏi trạm tàu cao tốc Uyển Khâu, rất nhanh đã lên cầu vượt.

Ngoài cửa sổ xe cảnh phố xá xa lạ gào thét lướt qua, buổi trưa lúc mặt trời ấm áp vui vẻ, không ngừng rơi vào trong xe, vội vội vàng mấy đốm, chợt lóe rồi biến mất.

Sơ Tiện là lần đầu tiên tới Uyển Khâu, thành phố này cũng là thành phố tuyến hai, nhưng mà so với Thanh Lăng quy mô của nó vẫn nhỏ hơn một chút. Toàn bộ nội thành tùy ý có thể thấy được các loại cây hoa quế. Nếu là vào mùa thu, vậy tất nhiên là cả thành phố vàng óng ánh, hương thơm bay xa.

Nghe nói hoa quế là hoa đặc trưng của thành phố Uyển Khâu.

Sơ Tiện vốn định nhân dịp lần này tới đây uống rượu mừng đi khắp nơi, chơi thật vui. Mà giờ phút này cô ngồi ở ghế sau, một chút tâm trạng cũng không có.

Rất hiển nhiên, là người đàn ông trẻ tuổi vừa mới gặp trên tàu cao tốc kia quấy rối tâm trạng tốt của cô.

Cô cầm điện thoại di động trong tay, trong đầu vẫn luôn nhớ đến người đàn ông kia.

Một khuôn mặt hoàn mỹ tự nhiên, nhan sắc nghịch thiên, khí chất lại càng xuất chúng, giống như rượu mạnh nhiều năm, trải qua năm tháng lắng đọng.

Cô thực sự không quen biết. Nhưng đối phương lại tuyên bố là đàn anh của cô, lúc trước còn hướng dẫn luận văn tốt nghiệp của cô.

Chỉ Thực?

Tên thuốc Đông y ư?

Tại sao cô không có chút ấn tượng nào?

Nếu như không phải anh chuẩn xác gọi ra tên của cô, cô gần như đã cho rằng người này là cố ý tiếp cận mình.

Anh nói vô cùng nghiêm túc, có lý do có căn cứ, không giống như là đang bịa chuyện chút nào.

Sơ Tiện cẩn thận nhớ lại, phát hiện đầu óc trống rỗng, căn bản không tìm ra bất kỳ đoạn ký ức nào có liên quan đến người đàn ông này. Ký ức đứt đoạn, cô cũng vô cùng bất đắc dĩ.

Có lẽ trước kia cô quen biết người này, chỉ là hiện giờ cô đã quên.

"A Đàm, em đã từng nghe qua cái tên Phó Chỉ Thực chưa?" Sơ Tiện kéo hai con tinh tinh trên cặp sách xuống.

Ngồi bên cạnh chính là Hạ Minh Đàm, em trai cùng mẹ khác cha của Sơ Tiện.

"Ai? Phó Chỉ Thực?" Hạ Minh Đàm quay đầu lại, suy tư trong chớp mắt. Rồi lắc đầu: "Chưa từng nghe qua."

Sơ Tiện ôn tồn nói: "Hôm nay trên đường sắt cao tốc chị gặp được một người đàn ông, chính là cái tên này, nói là đàn anh trước đây của chị."

Hạ Minh Đàm bắt chước giọng điệu người lớn: "Bắt chuyện thôi, chuyên lừa gạt loại thiếu nữ vô tri như chị, đừng tin anh ta!"

Sơ Tiện: "..."

Đứa nhỏ này năm nay chỉ có mười tuổi, lại bày ra một dáng vẻ người đàn ông am hiểu sâu sắc, thật sự là làm cho người ta buồn cười.

Đối với em trai này ngay từ đầu Sơ Tiện cũng không có bất kỳ ấn tượng gì. Cô nằm trong ICU một tuần, lúc mở mắt ra nhìn thấy Hạ Minh Đàm. Trong niềm vui sướng tột độ, đứa trẻ la lên: "Mẹ ơi, chị tỉnh rồi!"

Một người phụ nữ trung niên xinh đẹp giỏi giang nghe tiếng chạy tới, vẻ mặt kích động: "Tiện Tiện, con tỉnh rồi sao? Có chỗ nào không thoải mái không? Mẹ gọi bác sĩ lại đây."

Thời khắc tỉnh lại, mọi thứ xung quanh đều xa lạ, tất cả mọi người vây quanh cô, nhưng cô không nhận ra ai, thậm chí ngay cả tên của mình cũng không biết. Các bác sĩ nói rằng cô bị chấn thương nặng ở đầu và mất trí nhớ. Về phần có thể khôi phục hay không, mỗi người một khác, không nên ôm hy vọng quá lớn.

Trí nhớ thiếu hụt, một người không có quá khứ, lúc đầu Sơ Tiện vô cùng kích động. Cô giống như là một người ngoài đột nhiên xông vào thế giới này, hết thảy đối với cô mà nói đều là không quen biết và xa lạ, cô chỉ có thể thông qua sự tự thuật của người khác mà làm quen với chính mình, từ đó hình thành nhận thức dễ hiểu nhất, mỏng manh nhất đối với người chung quanh.

Cô biết mình tên là Sơ Tiện, năm nay hai mươi lăm tuổi, vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh. Mẹ, cha dượng, còn có một em trai nhỏ hơn mình mười lăm tuổi.

Loại tâm lý hoảng loạn thấp thỏm này giằng co mấy tháng mới chậm rãi chuyển biến tốt đẹp.

Thiếu sót quá khứ, nội tâm Sơ Tiện ít nhiều cảm thấy tiếc nuối. Nhưng mà người thân bên cạnh dường như cũng không gấp gáp giúp cô tìm lại ký ức. Tất cả mọi người đều chủ trương thuận theo tự nhiên. Có thể khôi phục là tốt nhất, không thể khôi phục cũng không quan trọng. Tất cả bắt đầu lại từ đầu cũng không hẳn không phải là một chuyện tốt.

Sơ Tiện cũng dần dần thuyết phục mình như vậy.

Nhưng người đàn ông đột nhiên gặp phải hôm nay hiển nhiên đã gợi lên bất an sâu sắc trong lòng Sơ Tiện.

——

Xe rẽ trái rẽ phải đi đến đường Triều Hải.

Càng đi vào trung tâm thành phố, dòng xe cộ lại càng dày đặc. Có vài giao lộ đều gặp phải kẹt xe.

Thật vất vả mới đến được khách sạn Nam Đại.

Tài xế lão Đinh tắt máy, nhẹ giọng nói: "Cậu chủ, cô chủ, chúng ta đến rồi."

Hạ Minh Đàm mở cửa xe, vội vàng nhảy xuống xe.

Sơ Tiện cầm vali, theo sát phía sau.

Hạ Minh Đàm đi vào thang máy: "Chị, chị ở cùng phòng với mẹ, em ở cùng phòng với ba, phòng của chị ở 1203, em ở 1204, phòng bên cạnh chị."

Sơ Tiện gật đầu.

Hôm nay hai chị em đến dự đám cưới của một người họ hàng. Mẹ và cha dượng tới Uyển Khâu trước, cô và em trai tới sau.

Hôn lễ cử hành vào ngày mai, người một nhà đến khách sạn ở trước một ngày, đỡ cho ngày mai vội vội vàng vàng, không kịp.

Theo tính cách của Sơ Tiện, thật ra cô không thích tham gia loại trường hợp này, cô không thích tham gia náo nhiệt. Nhưng hiện giờ cô ở nhà họ Hạ, mẹ lại mở miệng, cô cũng không tiện từ chối.

Đến phòng cất hành lý, nghỉ ngơi ngắn ngủi một hai giờ. Rất nhanh đã đến giữa trưa.

Mẹ và chú Hạ đến nhà cũ nhà họ Hạ, lúc này còn chưa về.

Hạ Minh Đàm gọi cơm trưa vào phòng ăn. Hai chị em đơn giản lấp đầy bụng.

***

Nhà họ Thẩm gả con gái, hôn lễ ngược lại rất khiêm tốn. Không tổ chức ở khách sạn, mà đặt ở một sơn trang nghỉ mát Âu Nguyệt ở vùng ngoại ô.

Đây là sản nghiệp dưới trướng Thái An, chỗ của người nhà họ Thẩm, chính là vì để ngăn cản một ít phóng viên cùng truyền thông vô lương tâm.

Đến nơi tổ chức là người thân và bạn tốt quan hệ thân thiết của hai bên, không mời người họ hàng xa nào, người ngoài lại càng không vào được.

Để đảm bảo hôn lễ được cử hành thuận lợi, người nhà họ Thẩm cố ý mời nhân viên an ninh. Nhân viên an ninh sẵn sàng đón địch, vào cửa đều phải kiểm tra thiệp mời, phóng viên và truyền thông đều từ chối cho vào.

Nhà họ Hạ và nhà họ Thẩm là thế giao, có tình nghĩa sâu đậm từ thời ông nội.

Bố dượng Hạ Cảnh Phong và bố của cô dâu là bạn tốt nhiều năm, quan hệ tất nhiên không cần nói cũng biết.

Mẹ và chú Hạ đã đến hiện trường hôn lễ từ sớm. Đứa bé Hạ Minh Đàm này yêu ngủ như mạng, mỗi buổi sáng đều phải ngủ nướng. Sơ Tiện chỉ có thể chờ thằng bé dậy rồi mới đến nơi tổ chức hôn lễ.

Hai chị em xuống xe, Triệu Lan Anh lập tức vội vàng nghênh đón, ánh mắt quét qua áo lông trên người Sơ Tiện, nhướng mày: "Không phải bảo con mặc lễ phục sao? Lễ phục đâu?"

Sơ Tiện vội kéo khóa áo lông ra, lộ ra lễ phục màu vàng bên trong: "Con mặc rồi, trời lạnh thế này không mặc áo lông chịu không nổi."

Triệu Lan Anh thấy con gái mặc lễ phục vào, lộ ra nụ cười vui mừng: "Mau đi theo mẹ, thợ trang điểm đã chờ ở phía sau."

Mặt Sơ Tiện lộ vẻ chần chờ: "Mẹ, chỉ đàn một khúc thôi, không cần phải long trọng như vậy chứ?"

Triệu Lan Anh liếc cô một cái: "Con biết cái gì! Người tới hôm nay đều là nhân vật lớn, con phải đẹp áp đảo tất cả mọi người."

Sơ Tiện: "..."

Đứa trẻ Sơ Tiện nhận mệnh đi theo bà Triệu đến gặp thợ trang điểm.

"Mẹ, con đi tìm bố con đây!" Hạ Minh Đàm mới không muốn nghe mẹ già tự mình niệm kinh, sốt ruột muốn chuồn đi.

"Đi đi đi đi. Hôm nay có rất nhiều người tới, thằng nhóc con đừng có chạy lung tung."

Toàn bộ tâm tư của bà Triệu giờ phút này đều ở trên người con gái, cũng không để ý tới con trai.

Hai mẹ con không dám chậm trễ thời gian, lập tức đi về phía hậu đường khách sạn.

Triệu Lan Anh nói với Sơ Tiện: "Tiện Tiện, đợi lát nữa nghi thức kết thúc, chú Hạ của con muốn dẫn con đi gặp bạn bè thân thích, miệng con ngọt một chút, đừng đứng ở đó không nói lời nào, nghe thấy không?"

Dặn dò xong lại nghĩ tới một chuyện quan trọng, vội hỏi: "Đoạn nhạc con luyện thế nào rồi?"

Sơ Tiện nhẹ giọng đáp: "Cũng tạm rồi."

Một khúc nhạc danh sư tận tay chỉ dạy, trước sau luyện gần một hai tháng, đã sớm quen đến không thể quen thuộc hơn.

Triệu Lan Anh: "Vậy là tốt rồi, lát nữa đừng căng thẳng. Đây là chú Hạ của con vất vả lắm mới tìm cho con được cơ hội, năm nay con cũng đã hai mươi lăm, nên tìm đối tượng. Hôm nay người tới mỗi người không giàu cũng quý, con nhất định phải nắm chắc cơ hội, tranh thủ từ nơi này tìm một người thích hợp."

Triệu Lan Anh gả vào nhà họ Hạ xem như gả vào hào môn, đương nhiên cũng muốn lợi dụng quan hệ quen biết của nhà họ Hạ sắp xếp cuộc sống của con gái.

Sơ Tiện tuy rằng không tán thành cách làm này của mẹ, nhưng cũng không thể từ chối. Tai nạn xe cộ để lại di chứng, cơ thể của cô còn chưa khỏe hẳn, bây giờ vẫn chưa thể chân chính độc lập, còn phải dựa vào mẹ, dựa vào nhà họ Hạ.

***

Trên đường kẹt xe, một khi kẹt là kẹt hơn nửa tiếng, Phó Chỉ Thực đến hiện trường hôn lễ vừa đúng lúc.

Tuy nói nhà họ Thẩm phong tỏa tin tức với bên ngoài, nhưng nơi tổ chức hôn lễ lại long trọng vô cùng, các loại hoa tươi xinh đẹp trải đầy đất, có thể thấy được dây ruy băng bong bóng khắp nơi.

Nam nam nữ nữ mặc đồ âu lễ phục lui tới không ngừng, ăn uống linh đình, mỗi người đều tinh xảo mà ung dung.

Bầu trời quang đãng, trong xanh thuần khiết, giống như đã được rửa qua nước, màu xanh rất đều màu.

So với Thanh Lăng, thời tiết Uyển Khâu quả thật tốt hơn rất nhiều.

Phó Chỉ Thực tùy ý nhìn lướt qua, Thịnh Diên Hi, Thẩm Vu Tịnh, Yến Cánh Ninh, Chu Nhất... Hôm nay nhân vật lớn tới cũng thật không ít.

Cô dâu chú rể đang nói chuyện với tân khách khác, Phó Chỉ Thực đi gặp bố của cô dâu Thẩm Vạn Quân trước.

Thẩm Khinh Noãn giờ phút này đang đứng ở bên cạnh Thẩm Vạn Quân. Cô là người nhà họ Thẩm, đương nhiên cũng phải thay chú ba tiếp đón khách.

Anh vừa nhìn thấy Thẩm Vạn Quân thì lập tức đưa quà ra, cũng biểu đạt sự áy náy của ông cụ không thể tự mình đến tham gia hôn lễ với Thẩm Vạn Quân.

Trò chuyện vài câu với Thẩm Vạn Quân, anh bèn lấy cớ đi sang một bên.

Trong tay bưng ly sâm banh, một đường đi tới, âm thanh trò chuyện cũng không ngừng. Hình như mỗi người đều là người quen, nhưng nhìn kỹ, đều không nhận ra.

Nói như thế nào cũng là cậu chủ của Nhân Hòa Đường, đi luẩn quẩn trong dòng người, người quen biết anh cũng không ít.

Người đàn ông trẻ tuổi nho nhã ung dung, khiêm tốn lễ độ, gặp người liền cười.

Thẩm Khinh Noãn tiếp khách xong, lặng lẽ đến bên cạnh Phó Chỉ Thực, nhếch môi mỉm cười: "Anh Phó, lát nữa có bất ngờ xem."

Phó Chỉ Thực nhẹ nhàng lắc lắc chất lỏng màu vàng trong ly rượu, không để ý lắm: "Hôm nay là sân của em họ em, cho dù có bất ngờ cũng không phải dành cho anh."

Thẩm Khinh Noãn nhìn anh lắc đầu: "Bất ngờ này là dành cho anh nha!"

Phó Chỉ Thực mặt lộ vẻ khó hiểu: "Có ý gì?"

"Đợi lát nữa anh sẽ biết." Cô Thẩm ra vẻ xấu xa cười cười, giống như một con cáo đen đang giấu ý đồ xấu xa.

Người dẫn chương trình còn chưa lên sân khấu, khúc dương cầm du dương trước hết lấy lòng một đám tân khách.

"Hôn lễ trong mộng", ca khúc rất phổ biến, nhưng thắng ở làn điệu nhu hòa, uyển chuyển du dương.

Thẩm Khinh Noãn thản nhiên cười: "Anh Phó, đừng chớp mắt nha, bất ngờ của anh tới rồi!"

Phó Chỉ Thực đứng ở trong đám người, đi theo ánh mắt mọi người nhìn về phía nơi đàn dương cầm xuất hiện - - Cách đó không xa bày một chiếc đàn dương cầm màu đen, một cô gái trẻ tuổi ngồi ở trên ghế đàn, mười ngón tay giống như bạch ngọc lưu luyến quên lối về trên phím đàn đen trắng. Nước chảy mây trôi, tiếng đàn trút xuống, khiến tân khách ở đây không tự giác chìm đắm trong đó.

Anh ngước mắt nhìn kỹ, trong nháy mắt giật mình tại chỗ.