Lúc Bì Bì tròn tháng, Thẩm Ninh Viễn bao trọn một tầng của khách sạn Bách Tường, hòng tổ chức một buổi tiệc rượu mừng đầy tháng cho bé.
Nhà họ Thẩm ở Thiệu Thành là một gia đình có máu mặt, lúc trước Thẩm lão gia tử từng giữ vị trí đệ nhất phú hào ở Thiệu Thành.
Như thế nhiều năm trôi qua, tuy rằng đã lui về sau giao tất cả mọi chuyện cho Thẩm Ninh Viễn, nhưng một khi đánh danh tiếng ra ngoài thì không ai là không bán mặt mũi.
Hôm nay, từ rất sớm cả nhà bọn họ đã đi tới khách sạn Bách Tường, bế Bì Bì ngồi trong phòng khách, chụp một bức ảnh gia đình.
Nam Nhược mặc một chiếc sườn xám sắc sứ Thanh Hoa, trang điểm cũng khác với ngày thường nữa.
Thẩm Ý Đông hết nhìn rồi lại nhìn cô, len lén nắm lấy tay cô, cù cù lòng bàn tay cô, quả thật hận không thể kéo cô tới phòng rửa tay, đè cô lên tường hôn mạnh mấy cái.
Thẩm lão gia tử ngồi trên ghế gỗ, thực không nhìn nổi nữa bèn cầm lấy cây baton chỉ chỉ vào người Thẩm Ý Đông, cười mắng, “Cháu cái tiểu gia hỏa không có tiền đồ này.”
Bà nội ‘không sợ chuyện chưa đủ loạn’, nắm lấy tay Nam Nhược, cười hì hì nói: “Nhìn Đông Đông quả thật hận không thể ăn sạch Nam Nam của chúng ta.”
Trán Thẩn Ý Đông nổi lên mấy vạch đen, lại không dám cãi lại.
Trái lại Bì Bì nằm trong ngực Nam Thượng Thiện, cầm một cái chuông nhỏ vẩy vẩy, lớn giọng kêu “A a a a ơ ơ ơ”.
Mọi người đều quay đầu nhìn cu cậu, chỉ thấy hai bàn tay bé nhỏ của cu cậu cứ cầm mãi cái chuông nhỏ không chịu buông, đương vung vẩy, sau đó cu cậu ném cái chuông nhỏ vào mặt Thẩm Ý Đông.
Thẩm Ý Đông cũng không ngờ oắt con sẽ làm ra hành động này, lúc bị ném cái chuông nhỏ vào mặt, anh cũng không trốn đi, chỉ nhắm mắt lại.
Khi anh mở mắt ra thì nhìn thấy oắt con đương “ A a ơ ơ” đập đập tay với anh.
Toàn bộ phòng khách, chỉ có tiếng bé ê a.
Lập tức, tất cả mọi người đều cười ầm lên.
Lưu Vân cũng trêu chọc, “Con nhìn đi, đến cả con trai của con cũng không nhìn được kìa.”
Thẩm Ý Đông: “…”
Lưu Vân đi tới, bế bé từ trong ngực Nam Thượng Thiện, “Có phải Bì Bì của chúng ta cảm thấy bố cướp đi mẹ, cho nên tức giận rồi phỏng?”
Bé con gặm ngón tay của mình, há miệng cười lớn.
Tất cả mọi người lại ngẩn ra.
Ôi cái oắt con này, chính là khiến mọi người không thể không yêu mà.
Nhiếp ảnh gia đi tới chụp xong mấy tấm ảnh gia đình, nhìn nhìn camera rồi đi ra bên ngoài chờ.
Thẩm Ý Đông đỡ Nam Nhược, cúi đầu nhìn đôi giày cao gót của cô, “Nếu không thì đổi một đôi giày khác đi. Đôi này cao quá, mang sẽ khó chịu.”
Nam Nhược lắc đầu, “Còn được.” Chính là muốn mang giày cao gót lâu một chút.
Anh không lay chuyển được cô, bèn để tùy cô.
Một lúc sau, quản lí khách sạn đi tới nhắc khách khứa đều đã đến gần đủ rồi, có thể đi ra ngoài.
Mọi người chuẩn bị đi ra ngoài thì Thần Viêm Nghiêu đẩy cửa vào.
Đằng sau anh ta là một người nước ngoài và một cô bé.
Thần Viêm Nghiêu khom người chào lão gia tử, xem như chào hỏi. Sau đó mới xoay người nhìn Thẩm Ý Đông và Nam Nhược.
“Đông ca, người này đến tìm Nam Nhược nói là người quen của cô ấy.”
Nam Nhược vừa mới uống xong một ngụm nước, quay người, thì nhìn thấy một bóng đen lao về phía cô.
Cô còn chưa kịp phản ứng lại, cô bé đã ôm chầm lấy cô, ngửa cổ nhìn cô gọi một tiếng, “Mẹ ơi.”
Tất cả mọi người đều choáng váng.
Lưu Vân: “Chuyện này… này là cái gì? Mẹ?”
Thẩm Ý Đông là người có phản ứng trước tiên, kéo cô bé ấy ra.
Cô bé nhìn Nam Nhược, lại gọi thêm tiếng “Mẹ ơi.”
Mặt Thẩm lão gia tử tối sầm, tất cả mọi người đều trợn lớn mắt nhìn Nam Nhược.
Ngoài trừ khoảnh khắc đầu tiên có hơi hoảng sợ ra thì Nam Nhược đã lấy lại phản ứng rất nhanh, đẩy Thẩm Ý Đông ra, tay cô nắm lấy hai vai của cô bé.
Giải thích với mọi người, “Đây là con gái một người bạn tốt nhất của con ở Paris.”
Không nói thêm gì khác.
Bởi vì cô bé vẫn nhìn cô tha thiết, mỗi một câu cô nói cô bé đều có thể nghe hiểu.
Người đàn ông da trắng vốn đang đứng ở cửa bỗng đi tới, dùng tiếng Anh hỏi dò, “Xin hỏi, cô là cô Nam sao?”
Nam Nhược ngẩng đầu lên nhìn anh ta, “Là tôi.”
“Xin chào, tôi là Jeter. Là cháu trai của Pitt.”
Nam Nhược chau mày.
Jeter cho rằng Nam Nhược đã quên Pitt nên tiếp tục giải thích: “Sáu năm trước, cậu tôi là Pitt nhận nuôi một đứa bé tên là Thần Thần. Về sau cô rất hay tặng quà cho con bé, cô không nhớ sao?”
“Tôi nhớ.”
Jeter thở phào nhẹ nhõm, gật gật đầu.
“Một tháng trước, bởi vì bất ngờ xảy ra tai nạn xe mà cậu tôi đã qua đời. Lúc đó Thần Thần đang đi học nên mới có thể bình an vô sự. Rất xin lỗi vì đến bây giờ mới thông báo cho cô tin tức này.”
Nam Nhược lập tức hiểu rõ, “Tôi rất tiếc khi nghe được tin này.”
“Sau khi cậu tôi qua đời, Thần Thần sống trong nhà chúng tôi nhưng thật sự rất xin lỗi, bởi vì công việc mà trước đó chúng tôi phải di dân tới Canada sống, chúng tôi không có cách nào mang theo Thần Thần. Vì vậy, dựa vào lời căn dặn khi còn sống của cậu tôi, chúng tôi trao lại Thần Thần cho cô.”
Nam Nhược gật gật đầu.
Thần Thần đến hơi đột ngột, trong lúc nhất thời cô không biết nên xử lí ra làm sao.
Cô quay sang nhìn Thẩm Ý Đông đương đứng bên cạnh, anh hơi đăm chiêu, thấy cô nhìn anh với ánh mắt cầu cứu, vẫn là đứng ra.
Nhìn Thần Viêm Nghiêu nói: “Trước tiên cậu giúp tôi thu xếp ổn thoả cho bọn họ. Chờ chúng tôi tổ chức xong tiệc đầy tháng rồi lại nói tiếp.”
Thần Viêm Nghiêu gật đầu, “Không thành vấn đề.”
Jeter và Thần Thần được Thần Viêm Nghiêu dẫn ra ngoài.
Thẩm Ý Đông nhìn những người khác vẫn còn treo vẻ nghi ngờ trên mặt, “Đi ra ngoài thôi nào.”
Lưu Vân bế Bì Bì, cùng với Thẩm Ninh Viễn đi ra khỏi phòng khách. Nhỏ giọng nói, “Vừa rồi lúc đứa bé kia gọi Nam Nhược là mẹ, dọa tôi muốn chết đứng. Tôi còn tưởng Nam Nam ở đâu đẩu đâu đâu nhảy ra một đứa con gái?!”
Thẩm Ninh Viễn vỗ vỗ vai bà, “Đừng nói nữa.”
Đi được hai bước, lại nói thêm, “Chuyện của bọn nhỏ, thì để cho bọn nhỏ tự xử lí.”
Dù nói thì là nói như vậy nhưng suy nghĩ của hai người đều có chút nặng trĩu.
Lời Nam Nhược nói có phải là sự thật không, đứa bé kia là con gái của bạn tốt Nam Nhược? Nhưng tại sao con gái của bạn tốt, lại tìm tới cô chứ?
Rất nhiều chi tiết nhỏ đều không thể giải thích được.
Nam Thiện Thượng đi bên cạnh Nam Nhược, cũng cảm thấy khó hiểu, “Nam Nam, xảy ra chuyện gì vậy?”
Nam Nhược thành thật trả lời, “Con cũng không biết lúc này bọn họ lại tới.”
“Vậy đứa bé kia thật sự là con gái một bạn tốt của con ở Paris sao?”
Tựa hồ hiểu rõ nghi ngờ trong lời nói của ông, cô hỏi ngược lại, “Bằng không bố cho rằng đó là con gái của con sao?”
Nam Thượng Thiện cười không biết sao cho đặng, “Không phải. Chính là bố cảm thấy rất kì lạ, con gái của bạn tốt con tại sao lại tìm đến con chứ.”
Chuyện nói ra rất là dài, nhất thời Nam Nhược không biết nên nói từ đâu, “Bố, chuyện này chốc nữa sẽ nói kĩ càng với bố ạ.”
Nam Thượng Thiện gật gật đầu, đúng là không hỏi thêm gì nữa.
Dù sao bảy năm cô đến Paris, với ông mà nói là một đoạn thời gian bỏ không, ông không quá hiểu tỏ cuộc sống của cô.
Đi về phía trước hai bước, Nam Nhược không thấy Thẩm Ý Đông đâu bèn quay đầu lại tìm anh.
Thì nhìn thấy anh đút hai tay vào túi quần, áng chừng đi cách cô năm bước chân.
Cô dừng lại chờ anh đi lên, mới hỏi một câu, “Đến cả anh cũng nghi ngờ em?”
Thẩm Ý Đông đưa tay lên khoát trên vai cô, “Nghĩ cái gì thế!”
Trên mặt Nam Nhược phảng phất có tức giận.
Anh đưa tay véo véo chóp mũi cô, “Nhìn dáng vẻ cô bé kia đoán chừng cũng năm, sáu tuổi rồi. Khi đó em mới mười sáu mười bảy tuổi thôi.”
Cho nên, anh cảm thấy chuyện này, căn bản là không thể.
Nghe thấy anh nói như vậy, vẻ mặt cô đã bình tĩnh trở lại.
Tiệc đầy tháng của tiểu thiếu gia Thẩm gia thật sự rất đông, hầu hết những gia tộc có máu mặt ở Thiệu Thành đều tới tham dự.
Đây là lần đầu tiên Nam Nhược được Thẩm Ý Đông quang minh chính đại giới thiệu với tất cả mọi người.
Có rất nhiều người hiếu kì, Thẩm Ý Đông này không phải là một nhân vật đơn giản, từ lúc anh bắt đầu quản lí công ty, có rất nhiều cô gái nhớ nhung muốn yêu đương, muốn gả vào nhà họ Thẩm.
Thẩm Ý Đông không hề lay động lấy nửa điểm.
Không nghĩ tới, con sói hoang kiêu ngạo như Thẩm Ý Đông, lại bị một dã mô(*) bắt gọn.
(*) 野模: Ý chỉ những người kiếm cơm từ nghề người mẫu (mô là mẫu), nhưng lại không thuộc bất kì công ty nào (dã là hoang dã), cũng không có người quản lí. Còn được gọi là người mẫu độc lập hay người mẫu bán thời gian. Trong truyện, tác giả muốn ám chỉ là “người mẫu hoang dã” ý đen như trên mặt chữ luôn.
Càng khiến người ta không thể tưởng tượng được chính là, Thẩm Ý Đông vô cùng bảo vệ cô, quả thật quá mức rồi.
Còn có người đoán rằng, thủ đoạn của cô gái này quá cao minh, biết lợi dụng cái bụng của mình sinh cho Thẩm gia một đứa chắt đích tôn.
Rất nhiều người muốn tới xem xem người phụ nữ lợi hại này, đến cùng là có dáng dấp gì.
Song Thẩm Ý Đông chỉ mang cô lộ diện trong tiệc rượu.
Sau đó, có rất nhiều người muốn lấy cớ chúc rượu hòng thưởng thức vị bà chủ Thẩm này, nhưng đều bị cản lại không chút thương tiếc.
Đến một câu nói, cũng không nói.
Sau khi tiệc rượu kết thúc, đã là tối muộn.
Thẩm Ý Đông không đồng ý với yêu cầu đi tới khách sạn để gặp Thần Thần của Nam Nhược, chỉ nói bọn họ đi một chặng đường dài tới đây đã mệt rồi, không bằng để bọn họ nghỉ ngơi trước, ngày mai lại gặp.
Nam Nhược biết đối với chuyện này, Thẩm Ý Đông có rất nhiều nghi vấn.
Vốn dĩ sau khi hai người bọn họ sống chung cũng không nhắc lại chuyện quá khứ của từng người, nhưng sự xuất hiện của Thần Thần vào hôm nay đã chọc thủng tầng giấy giữa hai người bọn họ.
Rất nhiều chuyện, không thể không nói.
Tiệc đầy tháng còn chưa kết thúc, Thẩm Ý Đông đã đưa Nam Nhược và Thẩm Bắc rời đi, Lưu Vân và Thẩm Ninh Viễn thì ở lại, còn đương chiêu đãi khách mời.
Nam Thượng Thiện cảm thấy không thể ném hết thảy mọi chuyện cho thông gia như vậy được, dường như không được hay cho lắm, cho nên ông và Tấn Vị Vị cũng ở lại giúp đỡ.
Vì thế, trên xe chỉ có một nhà ba người Thẩm Ý Đông.
Vì lí do an toàn mà Thẩm Bắc được đặt ngồi trong chiếc xe giành cho trẻ, trong tay còn cầm một cái trống bỏi, nhanh chóng thả rơi, Nam Nhược nhàm chán nhặt nó lên đưa lại cho bé.
Lúc cu cậu ném cái trống bỏi thêm lần nữa, Thẩm Ý Đông không nhìn nổi nên ngăn cản Nam Nhược đương tính xoay người lại, ôm cô vào trong ngực.
“Coi chừng eo của em.”
Lúc này Nam Nhược mới không thể không dừng lại, tựa vào ngực anh thở phào một cái.
Không còn trống bỏi trong tay, Bì Bì bèn a a ô ô phất tay với Nam Nhược, Thẩm Ý Đông ngăn cái đầu nhỏ của cu cậu, “Chớ có dày vò vợ bố.”
Bộ sườn xám trên người đã đổi sang một bộ đồ thoải mái mặc ở nhà, tóc cũng được xõa ra.
Anh đưa tay vuốt ve, cúi đầu hỏi cô, “Có mệt không?”
Cô “Ừm” một tiếng. Thật sự rất mệt mỏi.
Từ sau khi mang thai, dường như toàn bộ cuộc sống của cô đều xoay quanh đứa trẻ này, từ bỏ hết thảy chuyện bản thân muốn làm.
Còn nghĩ rằng sau khi sinh xong là giải thoát, lại không ngờ sau khi sinh con thì ở đằng sau là cả một hành trình mới, cô vốn không có cách nào buông tay.
Một lúc lâu sau, Nam Nhược nhỏ giọng nói: “Em có cảm giác mình sắp điên rồi.”
Thẩm Ý Đông run lên, càng ôm cô chặt hơn, “Sao thế?”
Nam Nhược muốn oán giận, nhưng nghĩ nghĩ anh cũng giống như cô thôi, đang phải thay đổi hết thảy cuộc sống trước kia của bản thân, bởi vì quá quan tâm vào gia đình của mình.
Bỏ đi, coi như thôi đi.
Thấy cô không trả lời anh, anh cúi đầu hỏi cô, “Không có gì muốn nói với tôi sao?”
Cô khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn anh, “Hả?”
“Liên quan tới cô bé kia.”
Cô im lặng một lúc, nói: “Có nhớ em từng nói với anh, năm đó tình trạng của em không mấy tốt, sau đó Vãn Thanh Ngưng không thể chịu nổi nữa bèn dứt khoát đưa em vào bệnh viện không.”
“Ừm.”
“Ở trong bệnh viện, em đã gặp Ôn Dịch.”
Cái tên này, anh từng nghe được cô gọi lúc mơ thấy ác mộng. Anh vẫn còn nhớ.
“Ôn Dịch không hề mắc bệnh tâm thần, nhưng bởi vì một vài nguyên nhân mà cô ấy bị giam trong bệnh viện. Bọn em từng chạm mặt mấy lần, cùng nhau tán gẫu mấy hôm, nhưng tình cảm qua lại không được coi là sâu. Có một hôm em cảm giác bản thân không thể tiếp tục sống nữa, bèn chạy tới ban công trên tầng mười sáu của bệnh viện, ngồi bên ngoài lan can, muốn nhảy xuống.
Anh nắm lấy bàn tay cô, siết chặt.
Đây là lần đầu tiên cô chính diện đề cập tới chuyện này, rằng cô từng có suy nghĩ tự sát.
“Là Ôn Dịch đã kéo em lại. Để em sống.”
Cô còn nhớ, khi đó cô ngồi bên ngoài lan can, thả hai chân ra bên ngoài, lắc lư.
Cúi đầu là có thể nhìn thấy kiến trúc của mười sáu tầng nhà, rất cao rất cao, cả bầu trời gần như lay động, nhưng một chút cô cũng không sợ.
Chẳng qua là cô cảm thấy, lúc gió bốc qua mặt, rất đau.
Không biết từ lúc nào Ôn Dịch đã đứng ở sau lưng cô, hai tay cắm trong túi quần bệnh nhân.
Khoan thai đi về phía Nam Nhược, tì khuỷu tay lên lan can sắt, đảo mắt nhìn Nam Nhược hỏi: “Cô thật sự cảm thấy, nhảy xuống chính là giải thoát sao?”
Nam Nhược cũng có phần nghi ngờ, “Tôi không biết.”
Ôn Dịch nói, “Đến cả quyết tâm để chết còn có, tại sao cô không dám sống chứ?”
Nam Nhược rất là khó hiểu.
Đúng nhỉ. Tại sao không dám sống?
Ôn Dịch không đợi cô trả lời, nói: “Cô có người cô thích sao?”
Nam Nhược không do dự, “Có.”
“Tôi cũng có.” Ôn Dịch cười cười, “Tôi thật sự thật sự rất thích anh ấy. Cho nên, tôi nguyện ý vì anh ấy mang thai, nguyện ý vì anh ấy sinh con.”
Nam Nhược quay đầu lại, nhìn nhìn Ôn Dịch.
Trên người cô ấy là bộ đồng phục bệnh nhân, bụng hơi nhô lên, hẳn là đã mang thai bảy tám tháng rồi.
Trong gió, nụ cười dịu dàng của Ôn Dịch rất xinh đẹp, nhưng có phần biến dạng.
Cô ấy lại hỏi: “Người cô thích, có biết cô thích anh ta rất nhiều không?”
Nam Nhược nhớ tới câu nói “Cút” kia của anh. Lập tức lắc đầu.
Ôn Dịch vẫn đang cười.
Cô ấy nói, “Tôi cũng vậy. Chắc chắn anh ấy không biết được, tôi có cỡ nào yêu anh ấy. Yêu đến say mê, yêu đến cam tâm tình nguyện bị người ta cầm tù trong bệnh viện tâm thần, yêu đến cam tâm tình nguyện vì anh ấy sinh con, yêu đến kể cả khi anh ấy không biết, tôi cũng cảm thấy hạnh phúc.”
Nam Nhược cắn răng, quay đầu nhìn cô ấy, như thể đang trông thấy một bệnh nhân thần kinh.
Song, cô lại cảm thấy, cô gái này thật giống mình.
Ôn Dịch nói: “Bây giờ cô nghĩ đến người mà cô yêu, hãy nói lại cho tôi nghe nào. Cô còn muốn chết nữa không?”
Chuyện cũ được nhắc lại với giọng điệu bình thản, trên mặt Nam Nhược cũng không có nhiêu chập chờn, nhưng Thẩm Ý Đông lại cắn chặt quai làm, chỉ sợ sơ sải thở ra một hơi thì có thể đốt cháy cả chiếc xe con này.
Nam Nhược vẫn đương kể tiếp.
“Cuối cùng hôm đó Ôn Dịch cũng kéo em từ lan can vào. Nhưng ba tháng sau cô ấy lại trèo ra ngoài rào chắn kia, đứng trên tầng mười sáu, nhảy xuống. Tử vọng tại chỗ.”
Cô thở dài một hơi, “Chuyện em biết cũng không nhiều. Chỉ biết rằng cô ấy và người đàn ông kia yêu nhau, nhưng gia đình người kia phản đối, muốn chia rẽ bọn họ. Không ngờ lại phát hiện ra cô ấy mang thai, vì không để cho người đàn ông kia đến tìm cô ấy nữa bèn nhốt cô ấy vào trong bệnh viện tâm thần. Định chờ sau khi đứa bé ra đời thì bế đứa bé đi, sau đó đưa cô ấy đi nơi khác.”
“Nào đâu, vừa khéo gặp em ở trong đó, trở thành bạn tốt của cô ấy. Hòng để đứa bé thoát khỏi cái gia đình kia mà Ôn Dịch quyết định tự tử, cầu xin em đưa đứa bé đi. Vốn dĩ người đàn ông kia không biết đến sự tồn tại của đứa bé. Mà cái gia đình kia sau khi nhìn thấy thi thể của cô ấy cũng không dám làm lớn chuyện muốn đi tìm đứa bé nữa, cho nên kế hoạch của bọn em mới trót lọt.”
“Em rời khỏi bệnh viện, nhờ người đưa đứa bé đến nhà của Pitt. Trước đó em được biết, hai vợ chồng bọn họ không thể sinh con cho nên luôn muốn có một đứa bé. Pitt rất vui vẻ nhận Thần Thần. Sáu năm qua, em từng đến thăm con bé mấy lần. Con bé luôn cho rằng em là mẹ của nó, vì vậy ban nãy mới gọi em như vậy.”
Cô hít sâu một hơi, lại thở dài, “Thần Thần không hề biết, mẹ con bé đã qua đời vào cái hôm sinh con bé ra.”