Tấn Vị Vị ở lại cảnh cục suốt một đêm.
Lúc nghe được một câu “Chị ơi” kia, cô vốn định ở lại cùng cậu nhưng Thẩm Ý Đông không đồng ý, trực tiếp bảo thư kí Trương đưa cô về nhà.
Anh và luật sư cùng ở lại.
Luật sư trực tiếp liên lạc với cấp trên của vị cảnh sát đã bắt Tấn Vị Vị, sắp xếp cho Tấn Vị Vị một phòng đơn, bảo đảm buổi tối cậu sẽ không xảy ra chuyện gì.
Về chuyện điều tra, hiếm thấy phát triển theo chiều hướng tốt.
Mặc dù Bàn Tử một mực bảo rằng nhìn thấy Tấn Vị Vị chơi thuốc trong WC, mà trong nhà vệ sinh lại không có camera giám sát, cho nên không thể chứng minh.
Xét nghiệm nước tiểu là khâu quan trọng cần phải làm, nhưng kết quả nhanh nhất cũng phải sáng mai mới có.
Luật sư không dám trì hoãn, cho người đi tới quán rượu một phen, tìm người tối hôm qua có mặt ở quán rượu dò hỏi xem sao.
Thật bất ngờ, vậy mà vừa khéo để bọn họ tìm được một nhân chứng chứng minh người chơi thuốc trong WC là tổng giám đốc Bàn Tử, chứ không phải Tấn Vị Vị.
Người đàn ông kia là khách quen của quán rượu, một gã gay. Theo lời anh ta nói, anh ta chính là đi vào quán rượu để “săn”.
Nếu như được thần may mắn phù hộ, gặp được trai đẹp, thì tối đó sẽ hẹn nhau làm một nháy.
Tối hôm qua, anh ta vừa ý Tấn Vị Vị, luôn muốn lăm le tới gần cậu nhưng Tấn Vị Vị không để ý tới anh ta.
Cũng quá lỗ rồi, suốt một tối mắt mũi anh ta đều dán vào Tấn Vị Vị, nhìn thấy cậu đi WC nên anh ta bèn lập tức đi theo.
Cho nên, anh ta có thể làm chứng cho Tấn Vị Vị, đồng thời trong điện thoại còn có một đoạn video liên quan —— này là đam mê của anh ta, thích quay người đàn ông anh ta thích.
Luật sư lấy được đoạn video kia, trước tiên chính mình nhìn kĩ nó một lần.
Trong video, quay một người đàn ông đấu lưng với camera, chỉ vào vị trí Tấn Vị Vị đứng cách đó không xa, nói đó là người đàn ông anh ta vừa ý.
Người đàn ông anh ta vừa ý đứng cách đó không xa, đương đi tiểu.
Tuy rằng chỉ nhìn thấy được một bên mặt, nhưng có thể xác định người kia chính là Tấn Vị Vị.
Quan trọng nhất chính là, đứng cách Tấn Vị Vị một đoạn không xa chính là Bàn Tử đương nằm nhoài trên bệ rửa tay, cầm một gói bạch phiến không ngừng hít.
Hình ảnh không quá rõ ràng, hơn nữa khoảng cách có phần xa.
Vào lúc đó người đàn ông quay phim dồn hết sự chú ý lên người Tấn Vị Vị, căn bản không phát hiện đoạn dạo nhạc ngắn này.
Sau khi quay về, anh ta xem đoạn video này một lần thì mới phát hiện ra.
Bèn nộp đoạn video này cho đồn cảnh sát.
Ngay sau đó, kết quả kiểm tra nước tiểu cũng có và kết quả là âm tính.
Không sử dụng thuốc.
Sáng hôm sau, Thẩm Ý Đông mang theo luật sự tới làm giấy tờ bảo lãnh cho Tấn Vị Vị.
Tấn Vị Vị không bị nghi ngờ sử dụng ma túy, song lại gây sự đánh nhau ở hiện trường nên vẫn bị cảnh sát giáo dục một phen.
Nộp tiền bảo lãnh xong, Thẩm Ý Đông đưa cậu ra khỏi cảnh cục.
Hai mắt Tấn Vị Vị đỏ ngầu, sắc mặt có phần tiều tụy.
Đứng ở cửa cảnh cục, đối diện với Thẩm Ý Đông cúi người chín mươi độ nói, “Cảm ơn anh, Đông ca.”
Du Lịch cũng cúi người theo cậu, “Cảm ơn anh, Đông ca. Cảm ơn anh đã cứu Tấn Vị Vị.”
Hiếm lúc thấy Thẩm Ý Đông nghiêm túc răn dạy, “Làm đàn ông, ngay cả bản thân cũng không bảo vệ được, hai đứa nên tự kiểm điểm lại chính mình đi.”
Tấn Vị Vị cúi đầu, vô cùng tự trách, “Em xin lỗi.”
Cậu cảm thấy tối qua khẳng định là cậu bị “hội chứng Chūnibyō(*)” rồi, bằng không sao có thể thấy chán chường, mẹ không cần cậu, cậu sống còn có ý nghĩa gì.
(*) Hội chứng Chūnibyō: Một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lí thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì, còn được gọi là “Trung nhị bệnh”, “hội chứng tuổi dậy thì,”…. (Theo Wiki).
Thật sự khôi hài mà.
Thẩm Ý Đông lạnh lùng nhìn cậu, “Nếu còn có lần sau để cho cô ấy phải lo lắng cậu như vậy nữa thì, anh băm cậu ra!”
Nói xong, anh xoay người đi về phía trước.
Vừa đi được hai bước thì dừng lại, nhìn Tấn Vị Vị vẫn đang đứng im tại chỗ nói, “Còn không đi sao, tới nhà xin lỗi chị cậu một tiếng!”
Tấn Vị Vị vội hai bước nhập một chạy theo, không dám rầy rề thêm nửa giây.
Tối hôm qua vội vàng chạy tới, là Thẩm Ý Đông lái xe đưa Nam Nhược tới.
Hôm nay anh trực tiếp lái xe đưa hai thằng nhóc thối này về tiểu khu Long Loan.
Xe mới vừa chạy, Thẩm Ý Đông nghe thấy tiếng thì thầm nho nhỏ ở phía sau.
Du Lịch thấp giọng hỏi Tấn Vị Vị: “Có phải tôi đang nằm mơ không thế, Thẩm tổng tự mình lái xe chở chúng ta sao?”
Tấn Vị Vị: “Cậu có thể tự véo mình, xem có phải đương nằm mơ hay không.”
“Sẽ đau đấy, không phải mơ.”
“Tất nhiên không phải mơ rồi, ngớ ngẩn.”
“Haiz, Thẩm tổng và chị cậu tốt với cậu như vậy, phải chăng là đã biết thân thế của cậu rồi?”
“Không biết.”
Thẩm Ý Đông nhìn kính chiếu hậu, giọng hờ hững “Cho rằng tôi đây là điếc phỏng, không nghe thấy?”
Tấn Vị Vị và Du Lịch: “…”
Lúc nhận được điện thoại của Thẩm Ý Đông, Nam Nhược đã dậy được một lúc rồi, đương thu dọn đồ tính đi tới cảnh cục.
Nhưng bởi vì Thẩm Ý Đông từng dặn dò qua, bảo cô chờ điện thoại chớ có chạy lung tung —— dù sao bây giờ bụng cô cũng rất lớn, ra vào đều không tiện.
Cho nên cô bèn gởi cho anh một cái tin, hỏi xem tình hình.
Thẩm Ý Đông trực tiếp gọi điện thoại cho cô nói rằng chuyện đã được xử lí ổn thỏa, đang đưa bọn họ trở về.
Bấy giờ cô mới thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn ngồi ở nhà chờ.
Lúc chuông cửa reo lên, cô cho rằng là bọn Thẩm Ý Đông trở về, bèn nhanh chóng đi tới mở cửa.
Lại không nghĩ tới, đứng ở cửa lại là hai người xa lạ.
Là một đôi cụ ông cụ bà ước chừng bảy tám mươi tuổi.
Cô nghiêng cổ nhìn xuống, đầu óc cô có thể đưa ra nhận dạng nhanh nhất.
Hai người trước mắt này, không phải ông bà nội của Thẩm Ý Đông sao.
“Ay ôi, con chính là cháu dâu ngoan của bà phỏng!”
Nam Nhược hơi lui về sau, để hai người bọn họ đi vào, “Ông nội, bà nội ạ.”
Bà nội mặc một chiếc váy hoa dài, để kiểu tóc quăn điển hình, trên mặt trang điểm nhẹ, nhìn rất có khí chất cao quý.
Lão nhân gia cười híp mắt nhìn Nam Nhược, “Ngoan. Đứa nhỏ này thật xinh đẹp. Quả nhiên là cùng một gương mặt được khắc ra từ Vãn Thanh Ngưng.”
Nam Nhược hơi hơi mỉm cười, dẫn hai lão nhân gia đi vào nhà.
Sau khi ngồi xuống, cô toan đi rót nước cho lão nhân gia uống thì bị bà nội chặn lại, “Không cần không cần, bọn ta không khát. Con nghỉ ngơi đi, chúng ta không cần con hầu hạ đâu.”
“Vâng ạ.” Ở trước mặt trưởng bối, sở trường của Nam Nhược chính là bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn.
…
Thẩm Ý Đông dừng xe xong nhìn thấy cửa nhà không khóa, cảm thấy quái lạ. Bèn đến cửa xe cũng không thèm đóng kĩ, nhanh chóng chạy vào nhà.
“Nam Nam!” Anh đứng trong huyền quan lớn giọng kêu.
Hai lão nhân gia đương ngồi trên ghế sofa mặt mũi tối sầm, “Kêu la cái gì đó? Đằng sau có chó dí cháu à, chạy nhanh như vậy!”
Nam Nhược ngồi trên chiếc ghế sofa đơn, ngẩng đầu lên nhìn anh tha thiết mong chờ.
Thẩm Ý Đông ngớ ra, “Ông nội? Bà nội? Hai người về từ lúc nào thế?”
“Vừa mới xuống máy bay, tới đây nhìn mặt cháu dâu thôi!”
“Ồ.”
Anh còn tưởng rằng trong nhà mở toang cửa là vì có chuyện gì xảy ra.
Bây giờ quả thật chỉ cần cô không có mặt trong tầm mắt của anh thì, trái tim anh chẳng thể nào ở yên được.
Anh hít một hơi thật sâu.
Đằng sau Tấn Vị Vị với Du Lịch cũng đi vào, khó hiểu, “Đông ca?”
Thẩm Ý Đông quay đầu lại, chỉ chỉ vào bọn họ, nhìn Nam Nhược nói, “Mang người an toàn về cho em nè.”
Nam Nhược gật đầu, định để Tấn Vị Vị trước vào phòng khác rửa ráy mặt mày thì.
Bỗng nhiên nghe được lão nhân gia chỉ cây baton vào Tấn Vị Vị, hỏi: “Đứa nhỏ này là con cháu của Tấn gia sao? Lớn như vậy rồi à, là con trai Tấn Thành ư? Sao ta chưa từng thấy nhỉ?”
Tấn Vị Vị quay đầu nhìn lão gia tử, sắc mặt hơi hơi đổi.
Thẩm Ý Đông là người phản ứng trước tiên, giải thích với lão gia tử, “Đây là người mẫu trong công ty con ạ.” Cũng không nói thêm gì nữa.
Lão gia tử ngước mắt nhìn, tầm mắt rơi trên người Tấn Vị Vị cau mày, “Quái lạ, tiểu tử này giống Tấn Thành khi còn bé như đúc í.”
Tấn Vị Vị yên lặng nắm chặt tay, cảm thấy trong ngực vô cùng phiền muộn.
Thẩm Ý Đông đích thân đưa ông nội bà nội trở về nhà ở Nam Giao.
Sau khi anh đi, Nam Nhược và bọn Tấn Vị Vị cùng ngồi trên ghế sofa, đối mắt nhìn nhau một hồi mới mở miệng hỏi: “Có chuyện gì muốn nói với chị sao?”
Tâm tình Tấn Vị Vị không được tốt, hai mắt đỏ hoe, chỉ lắc lắc đầu.
Tối hôm qua nhìn thấy Tấn Vị Vị núp trong ngực Du Lịch, lúc gọi cô “Chị ơi”, Nam Nhược đã nghĩ rằng, coi như Vãn Thanh Ngưng không nhận lại cậu, thì cô nhận là được.
Song, đây không hẳn là chuyện Tấn Vị Vị muốn nhất.
Cô vốn định cùng Tấn Vị Vị nói chuyện một chút xem sao, nhưng chính là cậu không hề muốn nói.
Một người tự đóng cửa chính mình, từ chối những lời hỏi thăm của người khác, kể cả khi có người liều mạng gõ cửa, cũng vô dụng thôi.
Cuối cùng, Nam Nhược không nói gì nhiều, bảo Du Lịch đưa Tấn Vị Vị đi về trước.
Trước khi Thẩm Ý Đông đưa ông nội bà nội về nhà, đã dặn qua cô, bảo cô chờ anh về nấu cơm.
Sau khi Tấn Vị Vị đi, Nam Nhược đi vào nhà bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, đợi Thẩm Ý Đông trở về là có thể bắt đầu làm cơm.
Vừa mới lấy đậu hũ ra đặt vào trong bát thì nghe chuông cửa reo lên.
Cô vẩy vẩy tay, “Có chuyện gì chứ, cũng không biết tự mang theo chìa khóa sao?”
Mặc dù nói thì là nói nhưng cô vẫn đi tới, định mở cửa cho Thẩm Ý Đông.
Kéo cửa ra thì trông thấy Nam Thượng Thiện đứng ở bên ngoài.
Trong ngực ông còn ôm một ấm giữ nhiệt, mái tóc trước trán có phần lộn xộn, cánh môi khô khốc.
Ông cũng không nghĩ tới, người ra mở cửa lại là Nam Nhược.
“Nam Nam. Bố mang qua cho con ít canh.”
Trong tiềm thức của ông hôm đó chưa từng có chuyện gì xảy ra. Chỉ cần có thể nhìn thấy con gái, hết thảy đều không quan trọng.
Cô im lặng, song người hơi dịch ra, “Vào đi. Buổi trưa con vẫn chưa ăn.”
Nam Thượng Thiện nào có ngờ rằng cô sẽ nói như vậy, nhanh chóng đi vào. “Vậy để bố làm cho con vài món nhé. Con mau mau đi nghỉ đi.”
Ông cúi đầu nhìn cái bụng hơi nhô lên của Nam Nhược, “Chớ để mệt mỏi.”
Nam Nhược gật đầu, không nói nhiều lời, đi tới sofa ngồi.
Chằng mấy chốc Thẩm Ý Đông đã về, lấy chìa khóa ra mở cửa, trông thấy Nam Nhược ngồi trên ghế sofa, mà trông bếp có tiếng động.
Anh nhanh chóng đoán ra, hỏi Nam Nhược, “Bố qua sao?”
Nam Nhược gật gật đầu.
Thẩm Ý Đông ngồi xuống bên cạnh cô, hai tay vòng trước ngực, im lặng nhìn cô.
Cô cảm giác được nên quay sang nhìn anh, hỏi: “Làm gì nhìn em như vậy chứ?”
Anh kề đến sát mặt cô, giọng vô cùng thấp hỏi: “Chính là cảm thấy vợ tôi, sức chịu đựng vô cùng tốt.”
Cô nghe hiểu ý anh.
“Bằng không thì thế nào, ngồi phệt xuống đất đá chân, chất vấn ông ấy tại sao phải đối xử với em như vậy sao?! Rốt cục bố xem con là cái gì? Trước đó không cần con, giờ lại muốn nhận con gái về, nơi nào dễ ăn thế? Bố đừng có mơ? Sau đó, không liên lạc với ông ấy suốt đời sao?”
Anh véo véo chóp múi cô, “Em người này chính là như vậy, trước giờ chưa từng làm lớn chuyện, chỉ cần người khác cho em một cái bậc thang thì em lập tức đi xuống.”
“Cuộc sống chính là như vậy, tâm thức cuồng loạn(*) sẽ khiến bản thân mình rỗng tuếch, còn không bằng giữ lại chút sức lực đối xử tốt với chính mình.”
(*)歇斯揭底 (Hysteria): Còn gọi là chứng ictêri, biểu hiện sự kích động thái quá, không điều khiển được cảm xúc.
Anh bắt lấy cằm cô, hôn lên môi cô một cái, “Còn có tôi, tôi sẽ mãi tốt với em.”
Nam Nhược đánh vào tay anh. Khóe miệng cong cong, tâm tình không tệ.
“Nói cho anh một chuyện này nè.”
Thẩm Ý Đông quay mặt sang nhìn cô.
“Vị Vị rất để ý chuyện của Vãn Thanh Ngưng, em muốn làm gì đó cho thằng bé.”
“Em muốn giúp nó?”
“Đúng.”
“Giúp như thế nào?”
“Để cho bà ấy biết được sự tồn tại của Vị Vị.”
Thẩm Ý Đông đưa tay ra xoa xoa bụng cô, hỏi: “Bà ấy sẽ nhận lại Tấn Vị Vị sao?”
“Không chắc. Chuyện trước kia chúng ta cũng không biết. Tâm tư của bà ấy, em cũng đoán không ra.”
Song, cô có cảm giác mình nhất định phải làm một thứ gì đó.