Nam Nhược dựa vào ghế sofa, tay cầm di động lướt weibo.
Gần đây Tấn Vị Vị liên tục lọt vào vòng nhiệt sưu, có người bảo rằng có một số fans hâm mộ đặc biệt tìm vài cái video sau đó so sánh Tấn Vị Vị với Tấn Nguyên Phong, phát hiện hai người này thật sự giống nhau như đúc.
Có fans còn đào cả mấy tấm ảnh thời bọn họ còn trẻ nít lên, đặt cùng một chỗ rồi so sánh.
Mà lúc này, cũng bởi vì hai bức hình thuở còn bé tí, Tấn Vị Vị lại lọt vào vòng nhiệt sưu.
Nam Nhược nhìn weibo, mở hai tấm hình được ghép thành một kia ra.
Bên trái là Tấn Vị Vị, một đứa bé nung núc thịt đương ngồi trên bãi cỏ, miệng cười toe toét, lộ ra hai chiếc răng sữa nho nhỏ, trông xán lạn vô cùng.
Bên phải là Tấn Nguyên Phong, rành rành là một tiểu bảo bối(*) đã không cười còn mang theo ánh mắt sắc lẻm, đang ngồi trên tấm thảm trắng.
(*) 小北鼻: Pinyin là [xiǎo běi bí], đồng âm với baby, là một cách gọi thân mật được lan truyền từ Đài Loan sang Đại lục.
Rõ là biểu cảm trên hai gương mặt hoàn toàn khác nhau, nhưng mà, hai mắt kia, đôi mày kia, sống mũi kia, còn có đôi môi mỏng lét kia nữa, đều vô cùng giống nhau y xì.
Thật khiến người ta khiếp sợ.
Đúng lúc Thẩm Ý Đông đi ra, nhìn thấy cô chuyên tâm nhập hồn nhìn điện thoại. Bèn đi tới ngồi xuống bên cạnh cô hỏi: “Đang xem cái gì vậy?”
“Lướt weibo thôi. Vừa khéo trông thấy Tấn Vị Vị lọt vào vòng nhiệt sưu.”
“Tôi ở trong kia thu dọn bát đũa, em liền ở nơi này xem người đàn ông khác?”
Nam Nhược ngẩng đầu lên lườm anh một cái, “Đừng phát bệnh.”
“…” Lúc nào cũng lạnh lùng với tôi cả.
“Fans hâm mộ đều đang nói Tấn Vị Vị và Tấn Nguyên Phong giống nhau như đúc. Em nhìn bức ảnh, cũng thật như vậy. Thực sự thần kì.”
Nói xong cô đưa điện thoại tới trước mặt anh.
Thẩm Ý Đông ló đầu tới nhìn tức thời nhướng mày. Quả thật như vậy!
Tấn Nguyên Phong là bạn cùng phòng thời đại học của anh. Có điều hai người bọn họ đã quen biết nhau từ bé.
Bởi vì lúc đầu Tấn gia cũng liên quan đến nghề truyền thông, có hợp tác với Húc Hoa, từ sớm hai nhà đã có qua lại với nhau.
Hiển nhiên anh từng nhìn thấy ảnh thuở còn bé của Tấn Nguyên Phong.
Khi đó, anh còn cười nhạo Tấn Nguyên Phong, nói cái gương mặt nghiêm túc này của anh ta, thật sự là từ nhỏ đã dưỡng thành mà.
Bây giờ bất thình lình nhìn thấy bức ảnh của người khác, so sánh với Tấn Nguyên Phong thực giống nhau như đúc, liền cười tới độ hận không thể kéo khóe miệng đến tận mang tai.
Thật là có chút khiếp sợ.
Nam Nhược nhìn ánh mắt của anh liền biết, chắc chắn người này cũng bị dọa rồi.
Nghi ngờ hỏi: “Sẽ không phải Tấn Vị Vị thật sự có dây mơ rễ má gì với Tấn gia đấy chứ? Bằng không, sao anh lại đột nhiên nâng cậu ta thành người mẫu tuyến một, muốn phủng cậu ấy chứ?”
“Tôi phủng cậu ta?” Thẩm Ý Đông cười khẩy, “Tôi chính là muốn không phải nợ cậu ta, tôi có bệnh mới đi phủng một người vừa xuất đạo còn chưa tới một năm, một người mẫu mới thậm chí còn không bắt được một buổi biểu diễn nào?”
“Nợ cậu ấy?” Nham Nhược khó hiểu.
Hai tay Thẩm Ý Đông vòng trước ngực, giả bộ không nghe nên không trả lời.
Nam Nhược cười toe toét, “Là vì giúp người phụ nữ của anh trả hết tiền cơm nợ sao?”
“Em biết là tốt rồi.”
“…” Anh kiêu ngạo cái quỷ!
Nam Nhược liếc anh một cái, khóe miệng ôm ý cười, tiếp tục lướt weibo.
Một lát sau, nghe được người đàn ông bên cạnh nói: “Vậy tại sao em lại đối xử tốt với Tấn Vị Vị như vậy?”
“Em nhớ trước kia em đã nói qua rồi mà.” Nam Nhược cũng không ngước đầu lên, nói ra câu kia.
Chốc sau, cô thả di động xuống, ngẩng đầu lên nhìn sang Thẩm Ý Đông.
“Thật ra em cũng cảm thấy rất kì quái. Khi lần đầu tiên em gặp cậu ấy, đã cảm thấy cậu ấy rất quen thuộc. Nhưng mà em lại không nhớ nổi đã từng gặp qua người này ở đâu.”
“Quen thuộc?”
Nam Nhược gục gặt đầu, “Đúng vậy, cảm giác rất thân quen. Có điều, lúc em nhìn thấy Tấn Nguyên Phong thì lại không có cái cảm giác này. Rõ ràng là hồi còn bé hai người bọn họ giống nhau như đúc mà.”
Đối với câu trả lời này của cô, Thầm Ý Đông chả có mấy vui vẻ.
“Tôi thấy em là một lần mang thai liền ngốc ba năm. Còn cái gì mà cảm giác rất quen thuộc hả? Ah.”
Nam Nhược nín cười, “Thẩm tổng, anh có biết bây giờ nhìn anh rất giống cái gì không? Cực kì giống oán phụ.”
“Ah.” Người nào đó cười khẩy.
Nam Nhược mặc kệ cái bình giấm chua này, hỏi hướng phòng sau đó đi vào trong định tắm rửa.
Vừa mới đi tới cửa thì bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, xoay người lại hỏi anh: “Tại sao em không nhìn thấy Chà Bông?”
Anh giải thích, “Bây giờ em đang mang thai, nuôi chó không tốt. Anh đưa thằng bé đến chỗ bố mẹ rồi. Chờ em sinh xong chúng ta lại đón thằng bé về.”
Phụ nữ có thai tốt nhất là không nên nuôi chó, chuyện thế này đã từng nghe nói qua, mặc dù rất nhớ Chà Bông nhưng hiện tại cần lấy bảo bảo trong bụng làm chủ.
Cô gục gặt đầu, đi vào phòng.
Căn nhà này được bố trí thiên về gam màu lạnh, cửa phòng được tô màu trắng, ngay cả tường cùng tủ để chén bát và tủ âm tường cũng cùng một tông màu.
Đồ dùng trong nhà nghiêng về phong cách khí phái đơn giản, đặc biệt là giường đệm, lớn vô cùng.
Nam Nhược đi tới trước giường, nhìn chiếc giường rộng lớn kia, trầm ngâm.
Trùng hợp sao người đàn ông cũng đi vào, cô không xoay người lại, hỏi: “Cái giường này có phải quá lớn rồi không. Nhưng sau này ba người ngủ trên đây, vẫn được.”
Người đàn ông đi tới phía bên tay phải của cô, giọng lạnh lùng: “Ba người ngủ?”’
Cô sờ sờ cái bụng của mình: “Nơi này còn có một người ah.”
“…”
Còn chưa sinh ra, đã muốn tới cướp vợ của anh, như thế nào cảm thấy có chút khó chịu.
“Em đi tắm trước đây. Hôm nay mệt mỏi quá rồi, lát em muốn ngủ sớm một chút.”
Thẩm Ý Đông nhìn ra vẻ uể oải trên người cô, liền đi chuẩn bị đồ tắm rửa giúp cô, còn tiện tay mở nước ấm cho cô, sau đó bảo cô đi tắm rửa.
Còn mình thì cầm một bộ quần áo, đi đến phòng khách bên cạnh rửa ráy.
Lúc trở lại thật khéo Nam Nhược cũng vừa đi ra, nhìn xung quanh một vòng, hỏi: “Mỹ phẩm dưỡng da cái gì em cũng đều không mang tới, làm sao bây giờ?”
Thẩm Ý Đông nhanh chóng đi đến tủ đầu giường, từ bên trong lấy ra một bộ mỹ phẩm dành riêng cho phụ nữ có thai, đưa cho cô.
Thứ này vừa nhìn liền biết là dành cho cô dùng, nhưng vẫn cố ý hỏi, “Tại sao ở nơi này của anh có những thứ đồ này?”
Trái lại anh rất thản nhiên nói, “Là chuẩn bị cho em đó.”
Đối với câu trả lời này cô rất hài lòng, mắt cười mày cười, cho toner ra tay, vừa vỗ lên mặt vừa ngồi xuống giường.
Thẩm Ý Đông cũng ngồi theo cô, “Tôi không hiểu mấy thứ này, là mấy ngày trước bảo thư kí Trương tới store mua. Cũng không biết có thật sự dùng tốt hay không.”
“Đoạn thời gian trước Kha Khả có nhắc qua thương hiệu này, nên có thể dành riêng cho phụ nữ mang thai dùng.”
Hai người sóng vai nhau ngồi tựa vào đầu giường.
Cô mới tắm xong, trên người tỏa ra hương hoa hồng nhàn nhạt, cảm thấy có chút ngọt ngào.
Hai bả vai vừa chồng lên nhau liền có thể cảm giác được nhiệt độ trên người cô, khiến anh bắt đầu cảm thấy khô nóng khó chịu.
Anh vòng tay ra sau cổ cô tính ôm người vào lòng. Nam Nhược đảo mắt, lườm anh một cái, “Làm gì vậy?”
“Em nghĩ tôi muốn làm gì.”
“Táy máy tay chân là muốn làm cái gì.”
“Tôi ôm vợ của mình, còn không được??”
Nam Nhược nhìn đôi đồng tử đen láy của anh đăm đăm, từ giữa hai đầu mày của anh thấy được một tia oan ức. Chép chép miệng, “Được rồi. Vậy anh ôm em đi.”
Được cô cho phép, Thẩm Ý Đông dứt khoát kéo cả người cô đặt cô nằm gọn trong ngưc mình, để cô tựa vào lồng ngực rộng rãi của anh.
Cầm lấy bàn tay cô nhẹ nhàng nhào nặn, “Có một chuyện tôi muốn thương lượng với em.”
“Hả?”
“Chuyện kết hôn của hai ta í, trước có thể không cần công khai. Thế nhưng, chí ít bố mẹ hai nhà cũng nên gặp mặt nhau một lần chứ.”
Có thể cảm giác được lúc cô nghe thấy anh nói lời này, cả người cô run lên.
Anh cũng không gấp gáp hỏi dò, chỉ là im lặng chờ đợi cô trả lời.
“Thời điểm em kí hợp đồng với công ty, chắc chắn anh cũng đã biết em là con gái của Vãn Thanh Ngưng.”
“Ừm.”
“Bố em, hiện đang sống ở Thiệu Thành. Nhưng đã một thời gian dài, em không liên lạc với ông ấy rồi.”
“Mấy năm em rời đi kia, cũng không hề liên lạc với bố em?”
“Ừm.” Nam Nhược cúi đầu.
Nếu đổi sang một thời điểm khác, có thể anh sẽ không tiếp tục hỏi cô. Nhưng người phụ này về sau chính là người mà một đời này anh muốn bảo vệ.
Mặc dù có điều tra nhiều hơn thì, cùng không bằng nghe được một, hai câu từ trong miệng cô.
Một tay anh vòng qua eo cô, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, “Tại sao không liên lạc?”
“Không muốn liên lạc với ông ấy.” Nam Nhược giả bộ thoải mái nói: “Là ông ấy lựa chọn không cần em. Đã như vậy em còn liên lạc với ông ấy làm gì chứ?”
Ngày thường nhìn Nam Nhược là một người rất có chính kiến, tính cách nóng nảy, khác một trời một vực với kiểu phụ nữ hễ gặp chuyện là chỉ biết khóc lấy khóc để kia.
Nhưng dù cả như vậy cũng không thể nói rằng, cô không biết yếu đuối.
Liên quan tới chuyện gia đình, liên quan tới bố mẹ, còn có liên quan tới anh, đều là điểm yếu đuối trong lòng cô.
Thẩm Ý Đông cụp mắt hỏi cô: “Năm đó em rời đi, có liên quan tới ông ấy sao?”
Nam Nhược ngã đầu trên vai anh, dứt khoát xem anh là chiếc đệm dựa hình người, thoải mái dựa vào.
Tầm mắt hơi hơi nghiêng sang trái liền có thể nhìn thấy một mảnh sao trời óng ánh bên ngoài cửa sổ, là cảnh đẹp thường thấy ở thành phố này khi trời về đêm.
Cách đó không xa là một tòa nhà cao lớn, là một cái khách sạn.
Buổi tối sẽ bắt đầu kinh doanh vì thế sẽ cho chạy chiếu màn hình lớn treo bên ngoài tòa nhà, hào quang màu vàng lấp lánh hết chạy sang trái lại chạy sang phải, trông thật giống sao băng.
Nam Nhược nhớ lại chỗ Nam Thượng Thiện ở cũng có thể nhìn thấy cái khách sạn này. Có điều từ nơi đó chỉ có thể nhìn thấy mặt tường bên kia của khách sạn.
Hồi đó, lúc cô ngồi trong phòng làm bài tập đều sẽ bị thứ ánh sáng lấp lánh như sao băng kia hấp dẫn, thỉnh thoảng sẽ thất thần.
Vì để cho cô lập trung tinh thần mà Nam Thượng Tiện sẽ ngồi bên cạnh cô, chực chờ cốc cô.
Sau đó bài tập sẽ được cô hoàn thành đặc biệt nhanh.
Hai người sẽ kéo chiếc ghế dựa ra, rồi cùng nhau ngồi trên ban công, vừa tán gẫu vừa nhìn ánh đèn sáng như sao băng kia.
Khi còn bé, Nam Nhược thần tượng nhất chính là Vãn Thanh Ngưng.
Nhưng người mà cô ngưỡng mộ nhất, thật ra là Nam Thượng Thiện.
Từ đầu đến cuối người đàn ông này đều mang trên mình hơi thở trí thức của người có tài thuộc về thời đại trước.
Bất kì chỗ nào trong sách giáo khoa Nam Nhược xem không hiểu, chỉ cần hỏi Nam Thượng Thiện, ông nhất định có thể giải thích cho cô.
Ông ấy là một người có khối lượng tri thức vô cùng uyên bác.
Ông ấy chính là bố của cô.
Nhưng mà cái năm mười sáu tuổi ấy, chính ông đã đẩy cô ra khỏi nhà.
Từ đó, cô chưa từng nghĩ sẽ trở về nữa.
Thẩm Ý Đông hất mấy sợi tóc rối trước trán cô ra sau, hỏi cô: “Em là nói, năm đó Vãn Thanh Ngưng đến đưa em đi, bố em không nói gì, chỉ là đẩy em ra khỏi nhà?”
“Ừm.”
Nam Nhược nhớ lại cảnh tượng của năm đó, có nghi ngờ, mà càng nhiều hơn chính là, sự thống hận.
“Năm đó, em tham gia xong cuộc thi người mẫu tại Bắc Kinh, may mắn là em nhận được giải quán quân. Mới đầu có công ty tìm đến em nói muốn kí hợp đồng với em. Tuy nhiên năm đó em cái gì cũng không hiểu rõ ràng, nên không dám tùy ý đưa ra quyết định. Hơn nữa em đi tham gia thi đấu, là gạt bố mà đi. Sau khi kết thúc em đã nghĩ, phải nhanh chóng trở về nhà, giải thích rõ ràng với ông ấy. Những chuyện phía sau lại để ông ấy quyết định giúp em.”
“Sau đó thì sao?”
“Lúc em về đến nhà nhìn thấy Vãn Thanh Ngưng đang ngồi trên ghế sofa, em liền hóa ngốc. Khi đó, suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu em là, em chỉ đi tham gia một cái cuộc thi mà thôi, đến cả thần tượng cũng coi trọng em rồi? Lẽ nào Vãn Thanh Ngưng trông thấy tư chất em không tồi nên muốn kí hợp đồng với em?”
Nam Nhược khe khẽ cười.
Thanh âm rất lạnh, mang theo cả tự giễu.
“Nam Thượng Thiện nói cho em hay, Vãn Thanh Ngưng là đến đưa em đi, bảo em cùng với bà ấy đi tới Pháp. Em nhớ được, lúc đó em muốn cầm lấy tay ông ấy lại bị ông ấy đẩy ra, ông ấy trực tiếp đuổi em ra khỏi nhà, đến cửa cũng không cho em bước vào.”
“Cho nên, em bị Vãn Thanh Ngưng đưa tới Pháp?”
“Ừm.”
Anh hỏi: “Sau đó thì sao?”
Nam Nhược tựa đầu lên người anh.
“Sau đó, sau đó đã đến rồi em chỉ có thể ở lại, ở lại Pháp, đi theo Vãn Thanh Ngưng và bắt đầu học tập theo lịch trình định sẵn, cuối cùng dựa vào cố gắng của bản thân đi tới bây giờ.”
Nói xong cô còn cố ý cười toe toét.
Nhưng Thẩm Ý Đông có thể cảm giác được ánh sáng lấp lóe trong mắt cô.
Có chuyện gì đó cô đã giấu đi.
“Hôm nay muộn rồi, chúng ta nghỉ ngơi trước đi.”
Anh lựa chọn tạm thời thỏa hiệp, ôm cô nằm xuống.
Cô xoay lưng về phía anh, cánh tay anh khoát lên eo cô, ôm cô từ phía sau.
Sau khi tắt đèn anh nhẹ nhàng kéo chăn lên đắp cho cô.
Hồi lâu sau, giọng của anh vang lên trong đêm đen, “Bây giờ chưa thể gặp bố mẹ em thì, về sau chúng ta lại nói. Nhưng mà mẹ tôi lại rất muốn gặp em, em có muốn cùng với bà ấy ăn một bữa cơm không.”
“Ừm.” Cô khẽ thì thào.
Đối với chuyện này, xem như đã đạt thành thỏa thuận.
Hai người không nói thêm gì nữa, yên tĩnh ôm riêng giấc mộng của chính mình. Nhưng thật ra không một ai nhắm mắt cả.
Nam Nhược nhìn ‘ngôi sao băng’ treo bên ngoài khách sạn qua ô cửa sổ, tâm tư bồng bềnh.
Năm đó Nam Thượng Thiện chưa từng nói rằng, Vãn Thanh Ngưng là mẹ cô.
Là sau khi đưa cô tới Pháp Vãn Thanh Ngưng mới nói với cô như vậy.
Tuy nhiên, Vãn Thanh Ngưng căn bản không phải là mẹ cô.
Tại sao bà ấy muốn nói dối cô?
Mẹ cô lại đang ở nơi nào rồi?