Phó Thác Vận Mệnh

Chương 13: C13: Vòng




<!-- vuông -->

Chương 13: Vòng

Nghê Hướng Đông không muốn đứa nhỏ này.

Trước khi mở miệng, Ngô Tế Muội đã có đáp án trong lòng.

Đúng lúc mặt trời lặn, hoàng hôn ngừng trên bức tường trắng đối diện, trước mặt cam cam đỏ đỏ. Cô ngừng việc trong tay, ngẩng đầu, ánh mắt như chiếc bút phác họa hình dáng người đàn ông trước mắt.

Nghê Hướng Đông nằm nghiêng trên sô pha, xem chăm chú bộ phim điện ảnh võ thuật Hong Kong trên TV, tay trái chống đầu, tay phải phe phẩy quạt, thỉnh thoảng lại khua tay lên xua mấy con muỗi vo ve bên tai. <!-- vuông -->

“Kéo rèm xuống đi.” Ngón chân cái giơ lên, gãi gãi vết muỗi đốt trên cẳng chân: “Chói hết cả mắt.”

Ngô Tế Muội ngồi đó không nhúc nhích, mặc cho nắng chiếu làm đôi mắt đau đớn.

Trước khi mở miệng, cô rất cần ánh nắng này, rất cần nắm được hơi ấm cuối cùng của ngày hôm nay.

“Cái kia không tới.”

“Cái gì?”

Nghê Hướng Đông quay đầu lại, nheo mắt, động tới cả vết sẹo bên mi trái.

“Thì là cái kia,” Cô lẩm bẩm: “Kéo dài đã hơn hai tháng.”

“Ồ.” Anh quay đầu đi: “Em tìm Trần Bá xem đi.”

Trần Bá là một phòng khám rởm, cửa hàng mở ở ngay nhà dân bên thành Bắc, không có cửa hiệu, phải có người quen dẫn đường mới tìm tới được.

Gặp nhau thì gọi chú gọi bác, sau lưng lại chê ông ta gà mờ, chẳng tốt nghiệp nổi ngành y mà chỉ hiểu chút da lông, nhưng chăm sóc mấy vết thương sau khi đánh nhau của họ thì vẫn đủ. Bởi vì giá cả phải chăng, còn ít khi hỏi này hỏi nọ, nên đám lưu manh quanh đó mới hay đưa nhau tới, dần dần thành hết khách quen.

Nghe nói chỉ cần đưa đủ tiền, không gì không làm được.

Phụ khoa ông ta cũng hiểu một chút, mấy đứa nhỏ trước của Ngô Tế Muội là ông ta trợ giúp bỏ sạch.

Bây giờ nghe thấy cái tên này, Ngô Tế Muội lại nhớ đến tấm khăn trải giường dơ bẩn trong phòng khám, một người nằm trên đó, đổi cũng không chịu đổi lấy một cái, không hiểu sao trong lòng lại thấy rất ghê tởm.

“Không cần ông ta xem, chuyện này em tự biết được.” Cô mở mắt ra, cúi đầu xuống, vắt cái áo ba lỗ cũ kỹ thêm hai cái: “Cũng có phải lần đầu tiên đâu.”

Đã là lần thứ tư.

Cô nhớ mang máng, đứa bé đầu tiên đến là được thông báo bên một bờ biển.

Năm ấy trên con đê, dưới ánh sáng vạn trượng, anh cười thật bất ngờ, ném điếu thuốc xuống, chạy tới ôm chặt lấy cô, vuốt ve bụng dưới của cô, thề thốt nói anh sẽ là một người ba tốt.

Nhưng một tháng sau, anh cũng ôm cô như vậy, vẫn sức lực như vậy, ôm cô thật chặt, báo cô rằng sau khi suy nghĩ thật kỹ, anh cảm thấy bây giờ vẫn chưa phải lúc.


Ngày hôm sau, anh lái xe đưa cô đi tìm Trần Bá. Trên đường cô vẫn luôn nghĩ, thứ Ngô A Đệ một lòng muốn Nghê Hướng Đông lại không để bụng, đàn ông đúng là kỳ quái.

Lần sảy thai thứ hai chỉ là ngoài ý muốn.

Cô ôm cái bụng, đang ngồi bên mép giường ăn mì. Bỗng nhiên, một đám người vọt vào, bảy tám tên lưu manh ồn ào cãi vã, đập trong nhà nát nhừ. Trước khi đi, gã cầm đầu tìm thấy cô, đạp vào bụng cô một cái, cả người cả mì đều đổ hết xuống đất.

Sau này cô mới biết, lúc cô mang thai, Nghê Hướng Đông trêu chọc cô gái khác ở ngoài.

Đối phương cũng là một chị đại, sau khi đồng lòng, Nghê Hướng Đông mới bảo cô ta là trong nhà còn ngươi phụ nữ khác, còn đang mang thai, không ly hôn được.

Dưới cơn giận dữ, chị đại nói mà không nghĩ, đánh, đánh cho nó tuyệt hậu thì thôi.

Sau một hồi ầm ĩ, tuy hai người đã cắt đứt, nhưng đứa bé trong bụng Ngô Tế Muội cũng không còn.

Sau khi khóc lóc làm loạn, Nghê Hướng Đông ôm lấy cô, thề thốt rằng anh sẽ cải tà quy chính, con cũng sẽ có lại thôi.

Tới lần thứ ba, anh đã không còn đau lòng nữa rồi.

Anh xoay người trên giường, đưa lưng về phía cô, giọng điệu rầu rĩ mắng mỏ cô không trưởng thành:

“Hai ta sống thôi đã mệt lắm rồi, sao còn thêm một đứa nhỏ nữa được?”

Khi đó Ngô Tế Muội giấu giếm người khác, còn đang kiên trì làm công trong xưởng cao su.

Nhà xưởng cũng xa nơi họ ở, nhưng Ngô Tế Muội không chịu ở ký túc xá mà đi tới đi lui mỗi ngày, dù không nói rõ nguyên nhân trong đó thì Nghê Hướng Đông cũng hiểu.

Nhưng chuyện này cũng không quản được anh, càng ngày anh càng vội vã, lấy các loại cớ khác nhau.

Dần dần, ngay cả chuyện đưa đón mỗi ngày cũng là Tào Tiểu Quân chịu trách nhiệm, dù sao Tiểu Quân cũng nhàn, ngày nào cũng ngồi ngốc trong nhà.

Năm năm nay, ba người vẫn ở với nhau, Tiểu Quân cũng chẳng tìm một người vợ, lúc nào cũng một mình. Người này nói ít cũng không lằng nhằng, trả tiền thuê nhà cũng đủ, bình thường chả có việc gì cũng gọi rượu mời khác, Nghê Hướng Đông cũng chẳng có cớ đuổi anh ta đi.

Quan trọng nhất, Tiểu Quân tàn nhẫn với người ngoài, nhưng anh nói gì lại nghe nấy, một tên đàn em hiếm có khó tìm.

Anh nói một tiếng, Tào Tiểu Quân lập tức gánh vác nhiệm vụ đưa đón Ngô Tế Muội qua lại. Anh ta cưỡi xe máy, hạ qua đông đến, ngày nào cũng chở cô trên con đường nông thôn xóc nảy.

Đến cuối cùng, đứa con cũng là anh bảo Tào Tiểu Quân đưa đi phá. <!-- vuông -->

Bây giờ đã là đứa thứ tư.

Nghê Hướng Đông nghe Ngô Tế Muội nói vậy, còn chẳng quay đầu lại mà vẫn nhìn chằm chằm vào TV, tay lại không để rảnh rang. Anh cầm múi cau thon dài, tước roẹt roẹt thành ba cánh, lấy một mảnh nhét vào chiếc lá hình tam giác cuốn lại, thành thạo lưu loát, cuối cùng ném cả vào miệng, nhấm nuốt.

Ngô Tế Muội nhìn anh mấp máy môi, chờ đợi vận mệnh của đứa bé trong bụng.

“Em đi xử lý đi.”

Anh xoa xoa cái mũi, nhổ miếng nước trầu, đỏ quạch như máu.


“Chưa phải lúc.”

Ngô Tế Muội cúi đầu, không nói gì nữa.

Nghê Hướng Đông vẫn nhìn chằm chằm vào TV như cũ, mắt không rời đi, thật ra lại không xem được cảnh nào vào đầu.

Sau năm năm, Ngô Tế Muội ngày càng dịu dàng ngoan ngoãn và ỷ lại, cảm giác nhiệt tình dâng lên khiến anh chỉ thấy phiền lòng.

Đúng vậy, Ngô Tế Muội là một cô gái tốt, ngoan ngoãn, hiểu chuyện, cũng không làm gì trái ý anh, càng không làm gì có lỗi với anh, nhưng những chuyện này lại chỉ khiến anh càng muốn trốn thoát.

Anh là lãng tử, tình yêu như biển lớn, một gáo nước biển có đáng là gì? Mới mẻ được bao lâu?

Gặp được một người phụ nữ thú vị, chơi đùa một chút, ở bên nhau một hồi, đóng con dấu trên cơ thể và linh hồn cô ta.

Rồi sao?

Không có sau đó, đối với anh mà nói thế là xong, cũng như dấu chấm hết.

Không có trách nhiệm, không có quy tắc gì cả, người qua đường chỉ mong được vui vẻ, được sung sướng.

Bây giờ Ngô Tế Muội đã khác rồi, già rồi, mệt mỏi rồi, không còn gì mới mẻ nữa. Cô không muốn mạo hiểm với anh nữa, cô chỉ muốn an ổn, như một người già vậy, muốn sống những ngày tháng bình thản nhìn lướt qua là thấy hết.

Cô cũng biết trái tim anh không chịu ở yên, thế nên muốn dùng đạo đức và hồi ức chế thành gông xiềng, khóa chặt lấy anh.

Cô lần lượt nói về quá khứ, nói về những sự nhẫn nhịn và trả giá của mình. Nhưng những lời tâm sự của cô lại trở thành lời kể công trơ trẽn trong mắt anh, là mấy lời lải nhải không hồi kết, là sự lặp lài cường điệu khiến cô trông còn chột dạ và tự ti hơn.

Chỉ là, anh không hề nghĩ đến chuyện bỏ cô.

Nghê Hướng Đông chưa bao giờ nghĩ đến những ngày tháng không có Ngô Tế Muội.

Mà cũng không phải tại tình cảm hay lòng trắc ẩn gì cả, cái gọi là tình yêu của anh, nói trắng ra chỉ là tính độc chiếm như một đứa trẻ.

Là của tôi thì có muốn hay không cũng là của tôi, dù có vứt bên cạnh đến phủ bụi, người khác cũng không được chạm vào.

Anh hưởng thụ sự nhu thuận và những lợi ích cô mang lại, nhưng lại không muốn xây dựng một mái ấm vì cô.

Nghê Hướng Đông cứ miên man suy nghĩ mãi, sau lưng lại vang lên tiếng nức nở như sợ anh không nghe thấy, rầm rầm rì rì, càng ngày càng vang dội.

Khóc, lại khóc, lần nào cũng làm cái trò này.

Anh lại cảm thấy bực bội trong lòng, tắt TV rồi vứt điều khiển sang một bên.

“Không ăn cơm đâu, ra ngoài một chuyến đây.”

Anh phun miếng cau trong miệng ra, đứng dậy cầm điện thoại nhét vào túi quần.


“Tối nay không về, không cần chờ anh.”

“Anh đi đâu?”

Nghê Hướng Đông không trả lời, vắt áo sơ mi trên vai rồi đi thẳng ra ngoài cửa.

Rèm cửa tung lên, bóng dáng lướt qua, biệt tăm.

Ngô Tế Muội dừng khóc, ngồi một mình dưới ánh hoàng hôn.

Trong phòng im ắng, tỏa ra màu vàng cam. Những hạt nắng trôi nổi trên không trung, những con côn trùng bay quanh mái tóc rối tung của cô, vòng tới vòng lui.

Cô nhìn cái bóng của chính mình đổ lên tường, cao gầy cằn cỗi, như một cái cây sắp chết.

Ngô Tế Muội thấy lạnh, lạnh như băng từ đầu đến chân, như nằm sâu dưới một lu nước, như sống trong đêm khuya dằng dặc mãi không thấy trời sáng.

Cuối cùng, cô bò khỏi một vũng lầy, rồi ngã vào một vũng lầy khác.

Hẳn là cô nên hiểu, cánh tay kéo cô dậy ấy, đương nhiên cũng sẽ kéo người khác.

Kéo người tốt xuống nước, dẫn kẻ xấu hoàn lương, chẳng phai anh vẫn luôn thích làm việc này ư?

Ngô Tế Muội bỗng thấy rất đau lòng, cô cứ nghĩ mình đã thấy một tấm lòng, kết quả lại chỉ là một công cụ khác.

Cuối cùng anh vẫn trưởng thành, từ một cậu trai biến thành một người đàn ông làm cô sợ hãi.

Niềm hạnh phúc của người phụ nữ phải được nhìn thấy, lúc một mình, cô không biết mình có vui vẻ hay không.

Nghê Hướng Đông đã lăn lộn đến mức có tiếng có miếng, đàn ông trong huyện thành hận anh, sợ anh, phụ nữ thì thích anh, chọc anh. Cô là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, dù chưa từng đăng ký, nhưng cô là người duy nhất đã được anh chính miệng nhận là vợ, cô thấy vậy là đủ rồi.

Nhưng có một giọng nói đang cảnh cáo cô, mọi chuyện chỉ là lời hứa hẹn của anh thôi.

Đôi môi ấy của anh nay thế này mai thế khác, không có lời nào là chính xác.

Điều khiến Ngô Tế Muội còn khủng hoảng hơn là, cô nhận ra cuộc đời tương lai của mình chỉ dựa được vào lời hứa hẹn chẳng hề đáng tin này.

Cô đứng trước gương, cởi lớp quần áo dính mồ hôi đi, nhìn người phụ nữ nước mắt đầm đìa trong gương.

Cơ thể tàn tạ, làn da nhăn nheo, từng vết từng vết rạn trên bụng và đùi.

Người phụ nữ cũng nhìn về phía cô, hốc mắt hãm sâu, khóe mắt có vết chân chim mờ mờ, khóe miệng trùng xuống, nở một nụ cười khổ theo thói quen.

Ngô Tế Muội giật mình sờ lên mặt, thế mà mình lại đã già đi nhiều như vậy rồi.

Cô nhớ năm mình mười bảy tuổi, trong một buổi trưa nóng bức, ba người tới tiệm bán cau nói thẳng nói thật. Lúc sắp chia tay, anh Đạo ngồi trong căn phòng tối tăm, từ từ nói:

“Sai một lần, mệt một đời, nhớ phải cẩn thận.”

Cô sai rồi sao?

Không được dạy dỗ, cũng không được học hành gì cả, cuộc đời hoàn hảo mà cô hướng tới chỉ là gả cho một người chồng tốt, nuôi con dưỡng cái, như vậy cũng là sai ư?

Từ Ngô A Đệ tới Nghê Hướng Đông, lần nào cô cũng muốn moi cả tấm lòng ra, cuối cùng lại là sai lầm ư?


Thì ra bao nhiêu năm nay, cô chưa từng thật sự thoát khỏi quê nhà.

Ngô Tế Muội hãm sâu trong một vòng tròn thật lớn, rồi gặp lại bản thân ở điểm bắt đầu.

Một vòng tròn, khoanh cả linh hồn lại.

Cô ôm cái bụng, nhẹ nhàng vuốt ve, tưởng tượng được nhìn thấy nó dần to lên, như một nụ hoa đang chờ nở rộ.

Cô rất giỏi chịu đựng tủi thân, năng lực này là món quà ác độc mà những ngày tháng ăn nhờ ở đậu tặng cho cô. Như việc học bơi, học một lần là không thể quên được như đã in sâu vào bản năng. Bản năng của cô là nhẫn nhịu chịu đựng, ép dạ cầu toàn.

Nhưng nước mắt vẫn rơi xuống.

Ngô Tế Muội chưa kịp nói cho Nghê Hướng Đông, đây có thể là đứa con cuối cùng của họ.

Khi phá đứa thứ ba, Trần Bá báo với cô, cơ thể yếu lắm rồi, không thể ăn chơi mù quáng được nữa.

Cô nhìn cái bụng còn chưa phồng lên mà khóc thành tiếng, khóc cho con, khóc cho mình, khóc than cho con đường dài đằng đẵng phía trước.

Trong sân vang lên tiếng bước chân dồn dập, một bóng đen mạnh mẽ xông vào nhà.

“Em làm sao thế?”

Tào Tiểu Quân cầm một cây gậy trong tay, ngó nghiêng xung quanh:

“Xảy ra chuyện gì rồi?”

Ngay sau đó, anh ta thấy cô bối rối che đậy cơ thể, vội vàng quay mặt qua chỗ khác.

Anh ta hoảng loạn đi ra ngoài, làm đổ cả thau giặt đồ để bên cạnh.

Đến khi cô sửa sang lại quần áo rồi đi ra ngoài, Tào Tiểu Quân đang ngồi hút thuốc bên bậc cửa.

Hai người không nói gì cả, quen biết bao nhiêu năm nay, cô đã sớm quen với sự im lặng của người đàn ông này. Cô ngoắc ngoắc cánh tay, hỏi anh ta một điếu thuốc.

“Em thì thôi đi.”

Cô không nói gì, chỉ duỗi tay giật một điếu.

“Dù sao cũng sẽ phá, không sao cả.”

Ánh mặt trời dần ảm đạm, ngoài cửa vang lên tiếng trẻ con cười vui rồi dần xa theo tiếng bước chân.

“Em muốn đứa nhỏ này, thì giữ lại đi.”

“Anh ấy nói…”

“Kệ mẹ cậu ta.” Tào Tiểu Quân dập tắt điếu thuốc: “Bụng là của em, phải xem em muốn thế nào.”

“Tôi là một người phụ nữ, lại chưa từng đi học, cũng chẳng kiếm được mấy đồng, lấy cái gì ra mà nuôi?”

Anh ta đứng lên, cướp điếu thuốc bên miệng cô, lần đầu tiên nhìn thẳng vào đôi mắt cô.

“Cứ đẻ đi, tôi nuôi.”

<!-- vuông --> <!-- 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->