Mấy hôm nay trời nắng gắt, không có mưa, sương mù trong không khí ngày càng dày đặc. Để dưỡng thai, Huệ Mẫn không ra ngoài, thậm chí còn không đi siêu âm xét nghiệm NPIT. Đến tuần thứ mười sáu, Huệ Mẫn lại nói đã tới lúc cần đi kiểm tra sức khỏe sinh sản rồi, muốn đi xét nghiệm sàng lọc bệnh down. Đình Phương cho rằng đợi mấy tuần nữa khi thai nhi lớn hơn chút thì đi làm cũng được, nhưng Huệ Mẫn nhất quyết đòi đi.
“Mấy ngày hôm nay thời tiết xấu, nhiều trẻ bị viêm đường hô hấp phải đi bệnh viện, chúng ta đợi thêm vài ngày nữa hẵng đi.” Đình Phương khuyên cô.
“Để muộn quá làm xét nghiệm không chính xác đâu.” Huệ Mẫn nói, “Em sợ đến lúc đó dương tính giả thì lại khổ.”
“Mười bảy tuần cũng đâu phải là quá muộn.”
Huệ Mẫn bắt đầu khó chịu, cũng mặc kệ Đình Phương, tức giận ngồi bên mép giường. Đình Phương cảm thấy Huệ Mẫn bắt đầu trở nên vô lý, nhưng ngẫm lại thì có thể là do mang thai nên nồng độ hoóc-môn thay đổi. Anh không giận nổi, thậm chí còn vì thế mà cảm thấy mừng thầm, ít ra Huệ Mẫn không còn biểu hiện như ngày hôm đó nữa.
Đình Phương xuống lầu, định cầm theo bữa sáng đi làm. Nghe thấy An An đang bò trên đất hắt hơi một cái, anh bèn bế An An lấm lem lên. Thằng bé thò lò hai hàng mũi xanh, khua tay tát vào mặt anh một cái, cười khanh khách.
Đình Phương đặt nhóc xuống, An An ngồi trên đất, ôm chân Đình Phương không buông. Đình Phương hét vọng vào phòng bếp: “Mẹ ơi, ra trông An An đi này.”
Mẹ từ phòng bếp đi ra, cầm đồ ăn sáng đưa cho anh, bế An An qua, nói: “Chảy nước mũi rồi à? Sao lại chảy nước mũi thế này?”
“Hay là bị cảm?” Đình Phương hỏi: “Có cần đi bệnh viện kiểm tra không?”
“Chảy mỗi nước mũi thôi mà đi viện? Trẻ con chảy nước mũi là chuyện bình thường, qua mấy hôm là khỏi ngay.”
“Mẹ đừng để An An lại gần Huệ Mẫn.”
Mẹ lia mắt liếc xéo anh một cái: “Mẹ làm phiền nó hồi nào? Con kể chuyện cười đấy à?”
Đình Phương không nói gì nữa.Tiếng bước chân chợt từ cầu thang truyền tới, hóa ra là Huệ Mẫn xuống nhà. Cô mặc áo khoác, rồi đội mũ và quàng khăn cổ lên. Đình Phương ngạc nhiên hỏi: “Em đi đâu thế?”
“Bệnh viện.”
“Tới bệnh viện làm gì?”
“Xét nghiệm tiền sản.”
“Mấy ngày nữa làm không được chắc?”
“Em tự bắt taxi đi.”
“Hôm nay em cứ phải đi bằng được à?”
Cuộc đối thoại của hai người bắt đầu trở nên căng thẳng, Huệ Mẫn không trả lời Đình Phương mà cứ thế đi thẳng ra cửa, Đình Phương chỉ đành cầm ví tiền và chìa khóa đi theo cô, tới chỗ đỗ xe, lặng lẽ mở cửa xe. Đến khi Huệ Mẫn ngồi lên, Đình Phương khởi động xe, hai người vẫn chẳng nói gì với nhau. Khi xe đi qua phố Nha Hương, Huệ Mẫn chợt buông tiếng thở dài. Đình Phương ngồi ở ghế lái nhìn vẻ mặt của Huệ Mẫn qua gương chiếu hậu. Cô quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể sắp phải đi xa, lại vấn vương không nỡ rời xa quê nhà.
Đình Phương phải thay ca, đưa Huệ Mẫn tới phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú, để y tá lấy máu cho cô. Cô y tá lấy máu và Huệ Mẫn vào làm ở bệnh viện cùng một năm, mối quan hệ của hai người xưa nay vẫn rất tốt, Huệ Mẫn cũng thoải mái cười nói. Lấy máu xong, Đình Phương bảo cô ở lại phòng trực nữ nghỉ ngơi một lát, dặn cô đừng đi ra ngoài. Khoảng chín giờ, Đình Phương đưa cấp dưới đi kiểm tra phòng xong, nửa tiếng sau còn có một ca đẻ mổ, chẩn đoán thai phụ bị nhau tiền đạo không ra máu cực kỳ nguy hiểm. Anh vội vội vàng vàng chạy tới phòng trực nữ gõ cửa, định đưa Huệ Mẫn ra cổng chính để cô bắt taxi về nhà, nhưng hồi lâu vẫn chẳng thấy ai mở cửa.
Đình Phương gọi điện thoại cho Huệ Mẫn. Cô nói muốn tìm đồng nghiệp thân quen ở khoa siêu âm tầng ba để siêu âm thai, dù gì cũng tới bệnh viện rồi.
“Không cần siêu âm cũng được mà? Ở đó người qua người lại.” Lòng bàn tay Đình Phương nóng phừng phừng, điện thoại đặt bên má phải khẽ run lên.
“Không dễ gì mới ra ngoài được một chuyến.”
“Lát nữa anh còn có ca phẫu thuật, không biết làm tới mấy giờ.”
“Anh làm đi, em siêu âm thai xong sẽ bắt xe về.”
“Cẩn thận chút.”
“Ừ, được, em biết rồi.”
Bệnh nhân phẫu thuật hôm nay của Đình Phương là một sản phụ bốn mươi tuổi, mang thai được ba mươi tư tuần thì bị nhau tiền đạo và đái tháo đường. Hồi hai mươi tám tuần đã từng chảy máu âm đ*o, phải nhập viện dưỡng thai, lúc đó chụp MRI thì không hề phát hiện nhau cài răng lược. Lần này trước khi nhập viện thì bị chướng bụng, nhưng âm đ*o không chảy máu. Đối với Đình Phương mà nói, độ khó phẫu thuật không cao nhưng anh không chắc chắn trong quá trình phẫu thuật sẽ xảy ra chuyện gì. Trước đó cũng đã trao đổi kỹ càng với bệnh nhân, chảy máu là việc không thể tránh khỏi. Trong trường hợp xấu nhất, nếu như nhau cài răng lược xâm lấn tử cung, bệnh viện không có điều kiện chữa trị, có thể sẽ phải cắt bỏ tử cung để bảo toàn mạng sống.
Điều kiện tài chính của bệnh nhân không tốt. Ngay từ đầu bác sĩ đã khuyên rằng, nếu muốn được tiếp nhận điều trị tốt nhất thì có thể tìm đến bệnh viện có điều kiện chữa trị can thiệp ở Quảng Châu để làm phẫu thuật, nhưng bệnh nhân bảo rằng muốn giữ lại chút tiền để đứa bé ở lại khoa sơ sinh. Kể ra mà xui xẻo thật đi chăng nữa, đổi tử cung lấy một đứa con trai cũng xứng đáng. Dù gì cũng đã bốn mươi tuổi rồi, sau này cũng chẳng đẻ nữa.
Trong quá trình phẫu thuật quả nhiên xảy ra biến cố. Cuống rốn của bệnh nhân dính chặt vào thành sau của tử cung, sau khi bóc cuống rốn bằng tay không ra thì tử cung co bóp không tốt, dùng oxytocin và carboprost vẫn không có tác dụng, chảy hết gần lít máu. Sau khi băng kín buồng tử cung và khâu kín ổ bụng, nằm lại phòng phẫu thuật quan sát thấy vẫn còn chảy máu. Trong quá trình truyền máu, huyết sắc tố vẫn giảm. Hai tiếng sau đành rạch bụng lại và cắt bỏ tử cung.
Đình Phương phẫu thuật xong thì cũng đã là sáu giờ chiều. Cơm trưa anh chỉ và qua loa mấy miếng, hoàn toàn quên khuấy mất việc hôm nay Huệ Mẫn tới bệnh viện xét nghiệm. Thay áo xong, rời khỏi phòng phẫu thuật, anh mới gọi điện thoại cho vợ.
Giọng Huệ Mẫn trong điện thoại nghe không có vẻ gì là đặc biệt. Đình Phương do dự một chốc, hỏi: “Hôm nay siêu âm thai có biết được là giống anh hay giống em không?”
Qua một lúc, Huệ Mẫn mới đáp: “Tiểu Lệ nói nhìn không rõ lắm, tuổi thai nhỏ quá.”
Về đến nhà thì trời đã tối mịt, đèn pha soi đường phía trước nhưng nhìn chẳng rõ. Không khí không lạnh, cũng chẳng trong lành, Đình Phương nghĩ tới sương mù buổi sớm. Không biết từ bao giờ, xuân, thu, đông ở quê chỉ cần trời nắng kéo dài là sẽ có sương. Nắng càng lâu thì sương càng dày. Lúc đó chỉ mong có một trận mưa càng to càng tốt, có thể cuốn trôi tất cả.
Về đến nhà, anh ăn nốt phần cơm mẹ để lại trong nồi. Huệ Mẫn ở tầng hai, Đình Phương không hề vội vàng lên ngay. Vợ chồng Đình Hoa dắt nhau đi chơi, mẹ ra ngoài chơi bài, còn ba thì bế An An đi nghe kịch Quảng Đông. Ngoài kia vang vọng tiếng hát i i a a của câu lạc bộ sinh hoạt người cao tuổi, đệm cùng tiếng đàn nhị và đàn tam thập lục. Đình Phương nghe không hiểu họ hát gì, chỉ cảm thấy dường như mỗi ngày đều hát mấy bài giống nhau, quanh đi quẩn lại mãi vài ba điệu đó.
Anh lên nhà gặp Huệ Mẫn. Huệ Mẫn đang nằm trên giường đọc tiểu thuyết. Cô dưỡng thai buồn chán, lúc nào cũng đọc tiểu thuyết – những bản dịch tiểu thuyết nước ngoài. Đình Phương trước giờ không có hứng thú với văn học, về phương diện này anh và Huệ Mẫn không có tiếng nói chung. Tắm xong, thấy Huệ Mẫn vẫn hăng say đọc, anh chợt nhớ hôm nay về muộn, nhất thời quên mất tới phố Nha Hương, không khỏi có hơi lo lắng.
Nỗi lo của anh chưa bao giờ là dư thừa. Mặc dù Phùng Sinh dễ chăm nhưng Trần Tắc chăm con luôn khiến người khác không yên lòng nổi. Hắn quá nhàn rỗi, nhưng chăm con nào có phải chuyện nhàn rỗi gì. Đình Phương phải thường xuyên tới đó chỉ đạo kỹ thuật.
“Anh ra ngoài một chuyến.”
“Ừ” Huệ Mẫn chẳng có vẻ gì là hứng thú.
“Về ngay thôi.”
Huệ Mẫn ngước mắt lên nhìn anh, rồi lại quay về đọc sách. Lúc Đình Phương đi tới cửa, cô đột nhiên nói: “Tiểu Lệ nói có khả năng là con trai, nhưng nhìn không rõ.”
Đình Phương quay đầu lại. Khóe miệng Huệ Mẫn khẽ nhướn lên cười, cô cúi đầu đọc sách, không rõ vẻ mặt.
“Hả, thế à? Vậy thì tốt quá.”
Đình Phương đứng ở cửa một lúc. Gió lạnh ban đêm lùa vào, anh ra ngoài, để lại Huệ Mẫn cùng với ánh đèn trong phòng.
Đình Phương không thích đọc sách giải trí, cũng không thích hát hò, biết hút thuốc không biết uống rượu. Cuộc sống của anh không có sở thích gì cả, cũng chẳng biết hoan ca tận hưởng. Anh chỉ cảm thấy lòng khấp khởi, thôn làng bao phủ dưới màn đêm trông khả ái xiết bao. Dãy đèn đường mờ ảo ven sông, hình dáng từa tựa như đèn lồng, tựa như một dãy trăng tròn. Bầu trời có từng xuất hiện ánh trăng mỹ mãn thế này hay chăng?
Con trai con trai, cô có một con trai.
Đêm buông, phố Nhã Hương tối như hũ nút. Không một bóng người cũng không có đèn sáng, hình như chỉ có mỗi mình Trần Tắc chọn ở lại mặt tiền. Những chủ cửa hàng còn lại đã đóng cửa từ sớm, trở về những nơi khác trong làng, ở trong ngôi nhà mới rộng rãi của họ. Đình Phương gõ gõ tay nắm cửa bằng đồng của cửa hàng bạch mộc hương, bên trong lặng im như tờ. Đình Phương nghĩ giờ đã muộn, hơn tám giờ, thường thì lúc này Phùng Sinh đã đi ngủ rồi.
Anh không vội rời đi mà ngồi trên ghế đá ngoài cửa ngắm cảnh đêm. Sương giăng suốt mấy ngày, nhưng chỉ đến đêm mới lạnh. Anh cảm thấy sương cũng không khiến người ta khó chịu đến thế. Anh ngẩng đầu nhìn trời, trên trời đang treo một vầng trăng, tròn đầy viên mãn, nhưng mà mờ ảo quá. Ánh trăng trải xuống dòng sông cách đó không xa, trăng lớn trên trời, trắng nhỏ bên bờ, chẳng ngờ lại gợi lên cảm giác khoan khoái an lòng khó mà diễn tả bằng lời. Phải rồi, năm mới đã qua được một tháng rưỡi, hôm nay đã là ngày mười sáu tháng hai rồi.
Cánh cửa cọt kẹt mở ra, Đình Phương quay đầu lại, Trần Tắc mặc đồ ngủ phong phanh đứng bên anh.
“Lạnh không?” Trần Tắc dẫn anh vào trong.
Cũng chẳng để ý là lạnh hay không. Đình Phương không nói gì, chỉ lắc đầu. Có lẽ Trần Tắc cũng ngủ được một giấc rồi. Hắn không đeo kính, đôi mắt ngái ngủ, tóc sau gáy cũng vểnh lên, không giống với bộ dạng thường ngày của hắn.
“Đánh thức anh à?” Bước chân của Đình Phương ngập ngừng ở cửa.
“Ừ, đúng thế.” Trần Tắc có gì nói nấy, nghe không đoán ra tâm trạng.
Đình Phương cẩn thận quan sát mặt hắn. Hắn vẫn một bộ dạng ung dung tự tại, không hề bất mãn.
“Hay là anh ngủ tiếp đi? Tôi về trước đây.”
“Tại sao?” Trần Tắc đóng cửa, bật đèn.
Với hắn thì không cần bày trò khách sáo đó, Đình Phương bật cười khúc khích. Cho đến khi Trần Tắc đóng cửa, bầu không khí ấm áp bao quanh Đình Phương rồi, anh mới nhận ra rằng ban nãy thực sự rất lạnh. Anh rùng mình một cái. Trần Tắc tháo chiếc khăn quàng cổ treo trên mắc áo ở ngã rẽ cầu thang xuống rồi quàng lên cổ Đình Phương. Đình Phương sờ chiếc khăn vải bông màu xanh thẫm, hỏi:
“Vật cống nạp à?”
“Ừ.”
Đình Phương gọi tất cả đồ đạc mà những tín đồ thành kính biếu tặng là vật cống nạp. Sau khi Phùng Sinh xuất hiện, đã có người gửi tới những bộ quần áo để cô bé mặc tới năm mười tuổi, có đủ loại tã giấy từ cỡ sơ sinh tới cỡ lớn, đủ các thể loại. Nếu không phải “thánh sống” từ chối thì thậm chí còn có một chủ nhà máy định tặng cho vị “thánh sống” này một cô giúp việc.
Trần Tắc giống như những vị “thánh sống” khác, sẽ không từ chối bất kì cống phẩm nào. Có người biếu hắn cả một căn nhà, hắn cũng dửng dưng như không. Đương nhiên những lời này không phải do Trần Tắc nói, mà là Đình Hoa nói cho Đình Phương hay. Vài ông chủ trong thành phố đều là tín đồ của Trần Tắc. Họ tin rằng chỉ những người cống nạp hàng năm thì tài vận mới hanh thông. Có năm nọ, Trần Tắc trả lại hết cống phẩm, làm bọn họ gào khóc sướt mướt. Thần linh thương hại bọn họ, chỉ những người gặp phải bất hạnh mới cần được thương hại.
“Phùng Sinh ngủ rồi à?”
“Phải.”
“Ngủ ngoan không?”
“Dạo này cứ khoảng bảy giờ hơn là ngủ rồi, nửa đêm dậy chơi vài tiếng.” Trần Tắc ngáp một cái.
“Nửa đêm mấy giờ dậy?”
“Hai giờ.”
“Có khóc không?”
“Không khóc.”
“Con bé chơi thế nào?”
“Phải vừa bế con bé vừa đi lại, nếu không nó sẽ hờn.”
“Bé vậy hờn kiểu gì?”
“Khóc.”
“Vừa nãy anh mới nói con bé không khóc.”
“Vừa ngủ dậy không khóc, lúc sau chán quá thì khóc.” Trần Tắc đi đến cuối cầu thang thì bị vấp chân. Đình Phương nhanh tay, đỡ lấy eo hắn.
“??” Đình Phương quan sát khuôn mặt của Trần Tắc dưới ánh đèn, quầng mắt hắn thâm đen, thảo nào đi ngủ sớm thế.
Ban ngày có lẽ hắn không thể đóng cửa đi ngủ.
“Anh có định thuê giúp việc không?”
Trần Tắc lắc đầu.
Đình Phương hỏi: “Thuê người nào lớn tuổi ấy. Anh một ngày ba bữa, còn thêm cả việc nhà, có con rồi thì vất hơn nhiều lắm.”
Trước đây Đình Phương đã từng hỏi Trần Tắc cho rõ ràng. Ban ngày hắn phải làm ăn, không thể ra ngoài, chỉ có sáng sớm mới có thời gian đi chợ mua rau, mua đồ ăn sáng cùng với thức ăn cả ngày. Nếu Phùng Sinh ngoan thì hắn có thể nấu bữa trưa với bữa tối. Nếu con bé quấy, Trần Tắc chỉ có thể nhờ chủ tiệm bên cạnh giúp hắn gọi điện tới quán ăn ở chợ, kêu người ta đưa đồ tới. Đến cả những việc như giặt quần áo, quét nhà cũng phải đợi tới lúc Phùng Sinh đi ngủ mới làm được. Thỉnh thoảng Đình Phương ghé thăm vào buổi tối, thấy hắn đang giặt quần áo thì sẽ giúp hắn quét nhà.
Phùng Sinh còn nhỏ, nhu cầu không nhiều. Đợi tới tuổi muốn đi chơi, không biết Trần Tắc sẽ làm thế nào? Hắn đâu thể bỏ mặc cửa hàng suốt ngày để đưa Phùng Sinh đi chơi được?
Trần Tắc vừa cười vừa lắc đầu: “Chuyện nhỏ ấy mà.”
“Con bé khóc có phải do đau bụng không?”
“Không biết, có lúc khóc thì sẽ đánh rắm. Đánh xong vài quả thì đỡ hơn chút.”
“Hiện tượng này gần giống với đau thắt bụng. Để tôi hỏi thử bác sĩ khoa nhi xem sao.”
Đình Phương và Trần Tắc đi vào phòng. Căn phòng vừa nhỏ vừa hẹp, một chiếc giường thấp kiểu cũ chạm trổ sơn đen viền vàng kê sát tường, ba phía đều có rào quanh. Một bé gái đang nằm ngủ trên giường, hai cánh tay giơ cao, đầu nghiêng sang một bên, khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm.
Đình Phương chạm vào bàn tay nhỏ bé của Phùng Sinh, thấy âm ấm.
“Không sợ tay con bé bị lạnh à?” Đình Phương thấy tay bé thò ra bên ngoài, không khỏi lo lắng.
“Con bé không thích để ở trong.”
Mới bé bằng cái mắt muỗi mà đã có sở thích riêng rồi. Đình Phương bật cười.
Anh vừa cười, vừa quay đầu nhìn Trần Tắc. Trần Tắc đang nhìn anh, không hề cười. Đôi mắt không đeo kính đẹp vô cùng. Trút bỏ thân phận “thần thánh” thì Trần Tắc là một người đàn ông tốt, chỗ nào cũng tốt hết, nhưng mà có lẽ không có tín đồ nào dám báng bổ hắn.
Tim Đình Phương đập như trống bỏi. Anh không hi vọng Trần Tắc sẽ nói chuyện với mình, dẫu rằng anh biết trước giờ Trần Tắc sẽ không nói những chuyện ấy với anh. Ngày mai sẽ thế nào đây? Người khác rất muốn biết, nhưng Đình Phương thì không.
Chỉ cần biết trăng đêm nay vằng vặc khả ái, vậy là đủ rồi.