Mùa xuân sắp qua đi, thời tiết nóng lạnh thất thường, mưa bụi liên miên. Cây long nhãn trong thôn đã nở đầy những hoa. Chim vàng anh, hỉ thước đậu trên cành cây hót ríu rít. Đình Phương cũng không biết đã bao lâu anh không tới chỗ của Trần Tắc. Anh rất nhớ Phùng Sinh, nhưng lại không muốn gặp gã. Không phải vì Trần Tắc đã hủy hoại cuộc sống của anh, mà là vì Trần Tắc biết thừa. Gã nhìn anh, tuy chẳng thể hiện gì nhưng vẫn có thể nhìn ngay ra rằng gã đang thương hại, đang chế giễu: “Nhìn đi, đây là thằng ngốc không tin vào số mệnh.”
Sau khi phá thai, Huệ Mẫn về nhà ở mười mấy ngày, chính thức nộp đơn xin từ chức cho bệnh viện. Trước đó cô không hề bàn bạc với Đình Phương. Thậm chí phải đến ngày trực ban liên tiếp thứ hai, sau khi nhận được điện thoại của viện trưởng ở trên bàn mổ, anh mới biết việc Huệ Mẫn xin từ chức.
Phẫu thuật vừa hoàn thành, anh liền vội vội vàng vàng gọi điện cho Huệ Mẫn, nhưng Huệ Mẫn không nhấc máy. Anh cảm thấy có gì đó không ổn, bèn lập tức lái xe về nhà, lên tầng hai thì thấy Huệ Mẫn đang sắp xếp hành lý.
“Em định làm gì vậy?” Đình Phương giữ lấy Huệ Mẫn.
“Em về nhà với ba mẹ cho khuây khỏa.” Huệ Mẫn gỡ tay của Đình Phương ra.
“Tại sao em cứ tự mình quyết định mọi việc thế? Em có bàn bạc với anh chưa?” Đình Phương không kìm được gào tướng lên.
“Không cần phải to tiếng như thế.” Huệ Mẫn đặt hành lý xuống, nhìn Đình Phương. Cô không cười cũng chả khóc, vẻ mặt vô cảm, “Lâu lắm rồi em không gặp ba mẹ, em muốn về nhà thăm.”
“Nhưng mà nếu em về thế này, họ sẽ nghĩ như thế nào đây?” Đình Phương cố gắng giữ bình tĩnh, “Họ sẽ nghĩ rằng chúng ta xảy ra xích mích, họ sẽ lo lắng. Em có thể bàn bạc với anh, anh có thể xin nghỉ để về cùng em.”
“Không cần xin nghỉ, em biết là anh không có thời gian nghỉ ngơi.” Huệ Mẫn nói: “Lần này về nhà em sẽ ở lại lâu chút, anh không cần lo lắng.”
Đình Phương nói: “Thế còn việc từ chức thì sao? Em không nói với anh, vì sao em lại từ chức?”
“Em không muốn làm nữa, làm bác sĩ mệt mỏi quá.”
“Hồ sơ, chứng chỉ bằng cấp, chứng chỉ hành nghề của em đều ký ở bệnh viện mình, sao em có thể đi được?” Đình Phương buột miệng hỏi xong chỉ muốn đánh chết bản thân mình. Đây là câu nên hỏi sao? Đây là trọng điểm à?
Nhưng trọng điểm anh lại không dám hỏi.
Huệ Mẫn nhìn Đình Phương, nói: “Anh cứ để em đi đi, anh không cho em đi thì em vẫn đi thôi, có nghĩa lý gì không?”
Việc “đi” đó rốt cuộc có nghĩa lý gì? Đình Phương không hỏi, Huệ Mẫn sớm muộn cũng sẽ nói cho anh.
Huệ Mẫn không từ chối để Đình Phương tiễn cô ra bến xe. Nhà cô ở Quảng Tây, ngồi tàu hỏa cũng mất kha khá thời gian. Cô kéo hai vali hành lý, lúc Đình Phương định đi mua vé vào ga thì cô đã một mình lên tàu. Ngay cả bóng lưng của cô, Đình Phương cũng chẳng thấy.
Liệu anh đã từng nghĩ đến một ngày, Huệ Mẫn không còn muốn nói lời tạm biệt với anh nữa?
Nhưng anh không có thời gian để nghĩ. Bác sĩ La gọi điện tới, nói rằng bệnh nhân anh vừa phẫu thuật sáng nay vẫn tiếp tục chảy máu âm đ*o, đã đắp vải xô như chỉ thị của bác sĩ tuyến hai. Sau khi truyền máu, huyết sắc tố không hề tăng lên. Tuy bệnh nhân không chảy máu quá nhiều nhưng bệnh tình rất kỳ lạ. Anh không thể bỏ mặc bệnh nhân trong phòng phẫu thuật, bác sĩ tuyến dưới đang chờ chỉ thị của anh. Mỗi quyết định của anh đều ảnh hưởng tới một sinh mạng hoặc một bộ phận cơ thể, anh không có thời gian để đau khổ hay quá khích.
Khi anh về tới bệnh viện, huyết sắc tố của sản phụ mắc hội chứng HELLP* hồi sáng vẫn đang giảm xuống. Anh hướng dẫn kiểm tra lại chỉ số đông máu, kết quả rối tinh rối mù, siêu âm tại giường thì phát hiện trong tử cung tụ máu. Bệnh nhân đã bước vào giai đoạn DIC (đông máu rải rác trong lòng mạch). Anh nói chuyện với người nhà bệnh nhân về việc cắt tử cung hoặc chuyển bệnh nhân tới Quảng Châu để thuyên tắc động mạch tử cung, nhưng triệu chứng của bệnh nhân không bình ổn, chuyển viện có thể xảy ra bất trắc.
(*HELLP là một dạng nhiễm độc thai nghén thường gặp ở 5-8% phụ nữ đang mang thai, phổ biến nhất là sau tuần hai mươi khi mang bầu)
Chồng của bệnh nhân là một người đàn ông trẻ tuổi, vì chuyện này mà nổi trận lôi đình, kiên quyết không đồng ý cắt bỏ tử cung. Nguyên văn lời anh ta nói: “Cô ấy mới đẻ một đứa mà đã phải cắt bỏ là sao? Bố tôi nói cô ấy ít nhất cũng phải đẻ ba đứa! Bố tôi sắp tới rồi, mấy người cứ đợi đấy! Bố tôi là thành viên của Hội nghị Hiệp thương Chính trị đấy!” Nhưng anh ta lại không đề cập tới việc chuyển viện. Mặc cho các bác sĩ năm lần bảy lượt khuyên nhủ, yêu cầu anh ta nhanh chóng đưa ra quyết định, anh ta vẫn chẳng bận tâm, bắt các bác sĩ đợi bố anh ta tới để xử lý bọn họ.
Ngô Đình Phương chỉ đành báo lên khoa Y tế. Biết chuyện, trưởng khoa khoa Y tế vội vàng chạy tới. Làm rõ đầu cua tai nheo sự việc xong, chồng bệnh nhân kia vẫn cứ đập bàn: “Đây là thứ bệnh viện rởm đời gì thế? Sinh có đứa con thôi cũng phải cắt tử cung, thế nhổ răng cũng phải chặt luôn cả đầu à?”
Một tiếng sau, bố chồng của bệnh nhân mới đủng đỉnh tới. Sau khi tới nơi, lão ta ngồi trong phòng làm việc, vẫy tay ra hiệu. Mọi người đều không hiểu lão ta đang ám chỉ điều gì. Con trai lão lên giọng nói với y tá trưởng: “Bà còn không mau rót trà mang ra đây?”
Y tá trưởng tức run người. Trưởng khoa Y tế nháy mắt ra hiệu cho cô y tá trẻ bên cạnh đi rót trà.
“Có chuyện gì?” Lão bố chồng bình chân như vại, hỏi.
Đình Phương thuật lại một lượt bệnh tình của bệnh nhân: Bệnh nhân tới bệnh viện thì bệnh đã chuyển nặng, mắc phải hội chứng HELLP, tiểu cầu trong cơ thể giảm xuống khoảng 50*10E9/L. Sau khi phá thai cho bệnh nhân, thì bệnh nhân xuất hiện tình trạng chảy máu sau sinh, hiện tại bước vào giai đoạn DIC. Hơn nữa do người nhà bệnh nhân không chịu quyết định, kéo dài thời gian, nếu như không cắt bỏ tử cung, thì nạn nhân sẽ chết vì không cầm được máu.
“Không còn cách khác sao?”
“Đến bệnh viện ở Quảng Châu để bác sĩ ở đó can thiệp, ở Đông Hương không làm được.” Đình Phương nói.
“Quảng Châu xa xôi cách trở lắm à? Các cậu điều xe cứu thương đưa tới đó cho tôi, không phải chỉ mất một tiếng thôi sao?”
“Dù có ngồi xe đua đi chăng nữa, đến bệnh viện số 3 trực thuộc Đại học Y khoa Quảng Châu, nhanh nhất cũng phải mất hai tiếng. Bệnh tình của bệnh nhân hiện giờ không ổn định, nếu chậm trễ thêm hai tiếng nữa có thể dẫn đến tử vong.”
“Tôi mặc kệ, các cậu liệu mà làm. Tôi đã gọi điện cho viện trưởng của các cậu rồi, tin chắc rằng viện trường của các cậu sẽ cho tôi một lời giải thích xác đáng.” Lão bố chồng đó soi xét Đình Phương từ đầu đến chân, “Cậu trẻ thế này đã làm chủ nhiệm rồi, đã đủ kinh nghiệm chưa? Nếu chưa đủ kinh nghiệm sao không để cho chủ nhiệm lớn tuổi hơn làm? Bệnh viện của các cậu kỳ lạ thật đấy.”
Đình Phương không nói gì. Trưởng khoa Y tế đứng ra hòa giải, nói Đình Phương nhìn trông trẻ vậy thôi, chứ thực ra cậu ấy làm ở khoa Cấp cứu Phụ sản rất nhiều năm rồi, vả lại còn tham gia cứu chữa những ca bệnh nặng của sản phụ toàn thành phố.
Viện trưởng rất nhanh đã có mặt, khi tới nơi thì bắt tay với ủy viên của Hội nghị Hiệp thương Chính trị, kính trà, cuối cùng bảo tình huống khẩn cấp, để chủ nhiệm Ngô đích thân đưa bệnh nhân tới bệnh viện số 3 thuộc Đại học Y khoa Quảng Châu.
“Cậu ta không được, ông cho người nào lớn tuổi hơn chút đưa đi.”
Nhưng mà trong viện làm gì có ai bằng lòng làm việc này? Viện trưởng gọi điện cho Hà Văn Sương, bà nói bà đang làm phẫu thuật; gọi điện thoại cho chủ nhiệm Trần khoa Sản phụ thì người ta bảo rằng đang nghỉ phép; gọi điện thoại cho chủ nhiệm kỳ cựu Hồ Linh thì Hồ Linh nói: “Tôi có biết cấp cứu gì đâu, để Tiểu Ngô đi đi.”
Cuối cùng đành miễn cưỡng quyết định, để Ngô Đình Phương và Trưởng khoa Y tế cùng đưa bệnh nhân đi.
Khi đưa tới Quảng Châu thì bệnh nhân chưa tử vong, nhưng âm đ*o được băng bởi vải xô đã bắt đầu rỉ máu không ngừng. Đình Phương đẩy bệnh nhân vào phòng cấp cứu, sau khi bàn giao ca với bác sĩ bên trong xong thì về Đông Hương.
Lúc Đình Phương ngồi trên xe cứu thương trở về, thì phố đã lên đèn. Xe không đi vào xa lộ mà tiến vào cao tốc Quảng Viên. Tài xế xe cứu thương ngâm nga hát, mở cửa sổ ra, gió xuân ấm áp lùa vào.
Tiết trời nồm ẩm đã trôi qua. Đối với Quảng Đông mà nói, đầu hạ sắp tới rồi. Tầm này mặc áo dài tay thì nóng, mà mặc áo ngắn tay thì lạnh. Năm cũ qua đi năm mới tới, đông xuân ngắn ngủi còn hạ thì dài đằng đẵng. Năm nào cũng như năm nào, làm phẫu thuật trong phòng có điều hòa, tăng ca lúc nhà nhà cơm nước, mỗi dịp nghỉ lễ đều trải qua trong bệnh viện.
Nhưng dẫu vậy, những lúc đó anh vẫn cảm thấy rất yên lòng. Bởi anh có nhà, trong nhà có người đang đợi anh.
Buổi chiều sau khi đưa bệnh nhân tới Quảng Châu, anh nhận được tin nhắn Wechat rất dài từ Huệ Mẫn. Trên đường về anh mới có thời gian đọc:
“Đình Phương:
Em không biết đã mấy năm rồi em không về nhà nữa. Em cảm thấy cuộc sống của mình hiện giờ giống như loài giun dế. Em không nhớ vợ chồng mình đã bao lâu không quan hệ rồi. Trong lúc tử cung của em liên tục đón chờ lần nuôi cấy phôi thứ nhất, thứ hai rồi thứ ba, để rồi cuối cùng vẫn lại thất bại, vì mục đích này chúng ta thậm chí còn chẳng dám quan hệ.
Em từng nói với anh rằng, bất kể có gian khổ đến đâu chúng ta cũng phải sinh con, nhưng giờ đây em cảm thấy sự gian nan này đã vượt quá sức chịu đựng của bản thân. Cuộc sống thế này quá mệt mỏi. Chỉ cần nhìn thấy anh, em sẽ nhớ lại những ngày tháng ép buộc bản thân sống như con vật suốt mấy năm nay. Anh đã từng nói không có con cuộc sống của chúng ta vẫn rất tốt, nhưng Đình Phương à, anh có thể tước đoạt quyền muốn có con giống như bao người của em sao?
Em đã không còn hiểu tình yêu là gì nữa. Hai người xa lạ đến với nhau, nếu như chia tay, rồi thì ai cũng như ai, đều tan biến trong biển người mà thôi, không bao giờ gặp lại nữa. Thời gian qua đi, chẳng ai tổn hại đến ai. Đây là yêu sao?
Có lẽ em sẽ nhớ tới anh, nhưng rồi sau cùng em sẽ quên anh, sống cuộc đời của chính mình. Anh cũng vậy. Em nghĩ là, chúng ta chia tay đi, cả hai đều được giải thoát, như vậy có lợi cho đôi bên.”