Phó Ngàn Tư Của Kỷ Hàn Trình

Chương 25: Tâm tư kín




Đêm qua trời mưa, hôm nay nhiệt độ Bắc Thành không cao,lúc đi ra ngoài còn có gió mát, không khí có chút âm ẩm, sau mưa còn có chút tiêu điều.

Phó Ngàn Tư cuối cùng vẫn mặc chiếc váy mà Kỷ Hàn Trình đề nghị, không có nguyên nhân gì khác, chỉ nghĩ là quan hệ hai người gần đây khá tốt, hơi ấm áp ngọt ngào  nên đã quyết định chọn nó.

Triệu Thần Minh đã sớm chờ ở cửa biệt thự, thấy cô ra tới liền cung kính mở cửa xe.

Phó Ngàn Tư đối với người trợ lý này của Kỷ Hàn Trình mặc dù mang danh nghĩa trợ lý tổng tài nhưng phần lớn thời gian đều làm những việc liên quan đến cô.

Tỷ như giúp cô sắp xếp lịch trình, đặt nhà hàng hay mua đồ gì đó, đặc biệt trông giống như những tên thái giám được hoàng đế thời xưa cử đi để lấy lòng nương nương.

Hiện tại còn trở thành tài xế chuyên dụng.

Phó Ngàn Tư vén tóc, giống như một vị nương nương,  trước tiên cùng anh ta gật đầu, sau đó là khom lưng tiến vào ghế sau.

Nói một cách chính xác, hôm nay là bữa tiệc mừng Lương Tử An thăng chức lên vị trí chủ tịch công ty giải trí Hoa Dương.

Trên thực tế, anh ấy đã được thăng chức từ đầu năm nhưng bởi vì là người mới nhận chức, có rất nhiều việc cần phải sắp xếp,lại nói sau này còn bận rộn hơn, bản thân tất nhiên cũng không có tâm tư mở tiệc chúc mừng, với cả tự anh ấy cảm thấy kinh nghiệm mình còn rất thấp cho nên cũng không thích bày vẻ phô trương, kết quả là trì hoãn đến tận bây giờ.

- -Dưới sự kiên quyết của Lương Khấu cùng Lương Tử Kỳ, hai bên đã thỏa hiệp, cuối cùng quyết định tổ chức một bữa tiệc ăn mừng nho nhỏ tại nhà, và chỉ mời bạn bè thân thiết đến làm khách.

Phó Ngàn Tư với tư cách là bạn của cả ba người đương nhiên cũng sẽ có tên trong danh sách được mời.

Mặc dù cô và Lương Tử An từng có một chút chuyện,cũng không tính là chuyện cũ, bởi vì ngay từ ban đầu họ đã nói về nó rồi, đối với nhau ở giữa cũng không có cái gì không rõ ràng, cũng không cần phải cố ý né tránh.

Lúc này bảo mẫu tiếp nhận túi từ Phó Ngàn Tư và đưa cô tiến vào.

Lương Tử An hôm nay mặc một bộ tây trang màu xanh biển, đứng ở nơi đó, nhẹ nhàng hào hoa phong nhã, ôn tồn lễ độ trái ngược hoàn toàn với Lương Tử Kỳ,người lúc này đang ngồi xổm trên mặt đất, quả thực không giống như từ một mẹ sinh ra.

Ngay khi Phó Ngàn Tư chào hỏi anh vài câu, cô nghe thấy một giọng nữ ngọt ngào vang lên ở cách đó không xa: "Anh Tử An!"

Phó Ngàn Tư cảm thấy giọng nói này có chút quen tai, nghiêng đầu qua thì nhìn thấy Chu Mộc Địch.

Không có gì ngạc nhiên khi Chu Mộc Địch sẽ đến đây, dù sao thì mọi người đều biết nhau từ khi còn nhỏ và học chung với nhau lúc còn cao trung, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, cũng coi như là quá quen thuộc.

Chỉ là giọng nói ngọt ngào dị thường này giống như một khúc dạo đầu cho mọi rắc rối.

Chu Mộc Địch hôm nay ăn diện còn rất xinh đẹp, chiếc váy màu be, mang hoa tai ngọc trai thậm chí còn mang dây chuyền ngọc trai hoàng gia,mái tóc màu nâu trà mật ong được búi cao,cả người từ trên xuống dưới vừa tinh tế lại vừa trang nhã.

Vừa nhìn thấy Phó Ngàn Tư liền vẫy vẫy tay, cười còn rất ôn nhu ngọt ngào.

Sau đó vô cùng tự nhiên mà đứng bên người Lương Tử An,mặc dù không nói chuyện nhưng động tác lại lộ ra vẻ thân thiết không giống như bình thường.

Tổng thể thật giống như đang cố ý làm cho ai đó nhìn thấy.

Phó Ngàn Tư: "?"

Một tháng trước còn nước mắt nước mũi khóc lóc kể lể thất tình, nhanh như vậy đã dời mục tiêu?

Nhưng bất quá Chu Mộc Địch cùng Lương Tử An đứng chung một chỗ rất xứng đôi,nó giống như sự kết hợp giữa một người đàn ông trầm ổn và một cô gái đơn thuần xinh đẹp.

Phó Ngàn Tư không tự giác mà trở thành fan cuồng CP, sau lại nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, yên lặng nhìn xem cô ấy đang chuẩn bị làm cái chuyện xấu gì.

Lương Tử An nghiêng đầu nhìn Chu Mộc Địch, không cố ý kéo dài khoảng cách làm cô khó xử, chỉ cười nhẹ: "Hai người nói chuyện trước, Lương Khấu đang ở trong bếp, anh muốn đi xem thử một chút."

Nói xong tạm dừng một lát mới xoay người rời đi.

Chu Mộc Địch không hề che giấu tâm tư,cô lẩm bẩm nói: "Thật là không biết phối hợp gì cả."

Nghe giống như hận sắt không thành thép.

Sau đó cô lại quay sang Phó Ngàn Tư: "Chị cũng đã kết hôn,hôm nay còn tới Lương gia làm gì?"

Phó Ngàn Tư cảm thấy suy nghĩ của Chu Mộc thật sự rất dễ đoán cho nên chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Trên cửa cũng không có viết chỉ có cẩu độc thân mới được đi vào,cho nên tại sao tôi không thể đến."

Chu Mộc Địch: "......"

Cô ấy rõ ràng là không có ý đó!

Thật sự tức giận, trong mọi cuộc cãi vã với Phó Ngàn Tư tại sao cô ấy đều không thể thắng nổi.

"Chị cũng không phải không biết anh Tử An thích chị, tại sao chị vẫn còn muốn đến đây." Chu Mộc Địch giống như muốn vạch rõ mối quan hệ, ánh mắt nhìn cô còn rất khiêu khích.

Kỳ thật,giọng nói Chu Mộc Địch không tính là lớn nhưng hôm nay người tới đặc biệt nhiều, thỉnh thoảng sẽ có người đi ngang qua chào hỏi họ một cái, và rất khó có thể đảm bảo sẽ không bị ai đó nghe thấy và hiểu lầm.

Phó Ngàn Tư phớt lờ cô ấy,xoay người hướng về phía hậu viện, Chu Mộc Địch tựa hồ còn muốn đuổi theo nhưng cô em gái đi cùng cô ấy đã gọi cô ấy từ xa, rơi vào đường cùng đành phải rời đi trước, Phó Ngàn Tư nhìn nhìn rồi thở phào nhẹ nhõm.

Hậu viện có một hồ nước màu xanh lam, trong đó có hai con vịt nhỏ Lương Tử Kỳ mới mua gần đây đang cạp cạp mà giao lưu với nhau.

Loại vịt này không lớn, lông tuyết trắng, đầu tròn xoe trông rất đáng yêu,hoàn toàn rất thích hợp để làm sủng vật nuôi trong nhà.

Phó Ngàn Tư định đi tới và nhìn kỹ hơn, phát hiện Lương Tử An cũng đang đứng cách đó không xa.

Sau một hồi suy nghĩ liền hiểu được, anh nói vào trong bếp xem Lương Khấu thật ra nó chỉ là một cái cớ, không nghĩ tới hai người còn vô tình gặp nhau ở chỗ này.

Lương Tử An đã nhìn thấy cô, tự nhiên cũng muốn rời đi như đang trốn tránh điều gì đó nhưng Phó Ngàn Tư đã tự nhiên bước tới, thản nhiên hỏi: "Công việc tiến triển tốt chứ?"

"Ừm, còn tốt "Lương Tử An gật đầu,anh nhìn cô mỉm cười ôn hòa "Còn em thì sao, gần đây thế nào?"

"Cũng khá tốt." Phó Ngàn Tư nói "Giống như trước đây."

Hai người kỳ thật cũng rất lâu rồi không liên hệ, cứ việc trên mặt đều giả vờ rằng mọi thứ đều ổn, trên thực tế đề tài giữa họ rất ít huống chi...

Bầu không khí đột nhiên yên lặng, Lương Tử An ngẩng đầu nhìn về phía cách đó không xa, đột nhiên hỏi: "Hàn Trình có đối xử tốt với em không?"

Phó Ngàn Tư giật mình, không nghĩ tới anh sẽ đột ngột nhắc đến chuyện này.

Lúc còn học đại học thời điểm được Lương Tử An thổ lộ, Phó Ngàn Tư thật sự có chút hoảng hốt.

Trong ấn tượng của cô, mặc dù hai người quen nhau từ hồi cao trung, thường trò chuyện, tâm sự hay thỉnh thoảng cùng nhau ăn bữa cơm nhưng  Lương Tử An thực sự bắt đầu đối xử tốt với cô là từ khi cô học đại học.

Lý do rất đơn giản, bởi vì cô đã gặp và quen biết Lương Khấu, bởi vì Lương Tử An là anh cả cho nên cũng đem cô thành em gái mà toàn tâm toàn ý chiếu cố.

Bất thình lình biết anh kỳ thật đã yêu thầm mình từ lâu cho nên lúc đó cũng  không biết phải xử lý như thế nào là trọn vẹn.

Từ chối hay không từ chối, nếu lựa chọn từ chối sau này họ sẽ chung đụng với nhau thế nào? Trực tiếp cắt đứt liên hệ, có vẻ như cách này quá máu lạnh?

Phó Ngàn Tư suy nghĩ N cách nhưng tất cả đều rất không ổn.

Sau đó không lâu,Phó Ngàn Tư phát hiện ra rằng, Lương Tử An đã tự mình đơn phương cách xa cô.

Lúc đầu còn nghĩ là do anh thổ lộ không thành, sau mới nản lòng từ bỏ cho nên Phó Ngàn Tư mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy nếu chuyện đã như vậy, hẵn sẽ rất mau trôi  theo thời gian.

Sau này mới biết, đó là cách cư xử vốn dĩ của anh, chỉ là bởi vì không muốn làm cô khó xử.

Thái độ đã quá rõ ràng, Phó Ngàn Tư đương nhiên cũng sẽ không liên lạc với anh nữa, hai lần gặp nhau duy nhất sau đó là bởi vì Lương Khấu cùng Lương Tử Kỳ.

Phó Ngàn Tư mặc dù có chút tự luyến nhưng cũng không đến mức đến trình độ Mary Sue. Hơn nữa đối với người ngay từ khi còn nhỏ đã được nhiều người thổ lộ như Phó Ngàn Tư, đối với loại chuyện "Bị thích" này riêng bản thân cô cũng cảm thấy không hiếm lạ gì.

Huống chi, ở trong mắt Phó Ngàn Tư, chuyện đó đã trôi qua nhiều năm như vậy, Lương Tử An chắc cũng đã thay đổi suy nghĩ cho nên vẫn luôn cảm thấy không có áp lực gì.

Cho đến ngày hôm đó, khi nghe Lương Khấu nói rằng Lương Tử An uống say, trong lòng lúc đó mới cảm thấy vô cùng áy náy với đoạn tình cảm không kết hoa này của Lương Tử An.

Mặc dù cảm thấy áy náy nhưng Phó Ngàn Tư vẫn là không thể cùng Kỷ Hàn Trình kết hôn lại còn đi thích Lương Tử An, như vậy thì sẽ không công bằng chút nào, Phó Ngàn Tư còn nhớ lúc ấy khi nghe được chuyện này, cô chỉ có thể nhẹ nhàng bâng quơ vài câu, sau đó còn bị Lương Khấu tức giận nói cô vô tâm,cả người không tim không phổi.

"Anh ấy đối xử với em rất tốt." Phó Ngàn Tư thất thần một lát rồi mới nói.

Nói xong cũng không biết nên nói gì, mặc dù lừa mình dối người,xem anh chỉ là một người anh bình thường thường hay lui tới,vô tình gặp nhau rồi tùy ý hỏi thăm nhưng nhìn giọng nói và ánh mắt Lương Tử An, tất cả đều nói cho cô biết, không phải.

Lương Tử An chỉ "Ừm" một tiếng, tựa như đoán trước được cô sẽ trả lời như vậy: "Anh không quá thân với Hàn Trình nhưng anh biết cậu ấy vốn dĩ chính là người như vậy."

Phó Ngàn Tư theo bản năng hỏi: "Chính là người như vậy?"

"Đã nhận định, cả đời sẽ đối xử tốt." Lương Tử An mỉm cười nhìn cô "Phó Ngàn Tư, em không cần phải cảm thấy có lỗi với anh cũng như không cần phải trước mặt anh hành xử cẩn thận."

Phó Ngàn Tư cảm thấy cách hành xử của mình trước mặt anh cũng không phải quá mức cẩn thận như Lương Tử An nói, vẫn đang cố giữ giọng nói và thái độ trông thật tự nhiên, không nghĩ tới vẫn bị anh nhìn ra được.

Quả nhiên, học bá đều rất thông minh.

"Cao trung không theo đuổi được cậu ấy, để ý sao?" Lương Tử An đột nhiên hỏi.

Có lẽ là bởi vì đã quen làm anh cả trong nhà cho nên mới xem cô như Lương Khấu mà hỏi thăm.

Phó Ngàn Tư suy nghĩ một chút, cảm thấy không cần thiết phải nói dối Lương Tử An: "Có chút để ý."

Kỳ thật khoảng thời gian trước, Phó Ngàn Tư quả thật có chút để ý đến vấn đề này, lúc đó gần như đem Kỷ Hàn Trình ra mắng một ngàn lần,nói anh nhất định bị mù mắt chó mới không thích cô.

Nhưng sau một khoảng thời gian dài ở chung, sau đó lại được nghe anh thổ lộ...... hảo cảm lúc đó hoặc nhiều hoặc ít cũng dần kéo cao lên.

Lương Tử An mỉm cười: "Để ý lúc trước tại sao cậu ấy lại không thích em sao?"

Không đợi Phó Ngàn Tư trả lời, Lương Tử An đã chậm rãi nói: "Phó Ngàn Tư, kỳ thật em cũng biết, thích một người, vốn không cần quá nhiều lý do cũng như... chưa bao giờ tự hỏi rằng người đó sau này có đáp lại mình điều gì hay không. Tựa như anh nói, em không cần phải cảm thấy có lỗi với anh, cũng giống như anh của bây giờ không cần em phải đáp lại anh bất kì điều gì. Không phải mỗi người ngay từ đầu đều biết chính mình sẽ nghĩ và muốn cái gì."

Lương Tử An lúc còn học cao trung,đối với Kỷ Hàn Trình không tính là thân thiết.

Ước chừng là ở độ tuổi đó, thành tích ngang nhau, tính cách cũng xấp xỉ, Lương Tử An nhớ rõ, giữa anh và Kỷ Hàn Trình ở giữa luôn ẩn ẩn có một loại đối địch. Chẳng qua, hai người đều che giấu rất tốt.

Khi đó Phó Ngàn Tư thỉnh thoảng sẽ lắc lư đến cửa lớp của họ hoặc là ghé đầu vào cửa sổ xem Kỷ Hàn Trình. Có một lần, cô vô tình nhìn thấy anh ngồi ở bàn cạnh cửa sổ, Phó Ngàn Tư đã cùng anh trò chuyện vài ba câu, nếu nói đến chuyện vui, nét mặt của cô ấy sẽ càng thêm sinh động.

Sau đó khi cô rời đi,lúc anh quay đầu lại, trong lúc vô tình bắt gặp ánh mắt của Kỷ Hàn Trình.

Vẫn bình tĩnh như thường lệ nhưng lại mơ hồ có một chút cảm xúc gì đó không rõ.

Lúc đó, anh mới mơ hồ nhận ra nguyên nhân khiến anh và Kỷ Hàn Trình luôn  đối nghịch nhau không phải vì nguyên nhân gì khác mà là bởi vì Phó Ngàn Tư.

Nhưng bất quá đó chỉ là một cái suy đoán chưa chứng thực mà thôi.

Cho đến tiệc rượu kỷ niệm 20 năm thành lập Tập đoàn Tạ thị, mấy người đơn giản lại gần nhau chào hỏi. Kỷ Hàn Trình tây trang giày da, mặt mày thâm trầm bình tĩnh, Phó Ngàn Tư mặc váy dài kim cương xanh lá ôm lấy cánh tay Kỷ Hàn Trình đứng ở sát bên cạnh.

Ngay lúc đó, ngay cả Lương Tử An cũng phải thừa nhận rằng từ ngoại hình lẫn khí chất hai người quả thực là một cặp trời sinh.

Chờ đến khi chào hỏi xong ngồi vào vị trí, anh nhìn thấy Kỷ Hàn Trình thấp giọng thì thầm bên tai Phó Ngàn Tư  điều gì đó, Phó Ngàn Tư mím môi gật đầu, sau đó Kỷ Hàn Trình nhẹ nhàng cười một chút, cúi đầu, ôn nhu đưa tay giúp cô vén sợi tóc lung tung trước trán, lúc này mới xoay người rời đi.

Từ ánh mắt, động tác, hay chỉ là một chi tiết nho nhỏ,tất cả sao có thể chỉ là một cuộc "Hôn nhân thương mại".

Cũng chính vào lúc đó, Lương Tử An mới chân chính cảm thấy, đoạn tình yêu đơn phương này, có lẽ đã đến lúc phải từ bỏ.

"Không phải tự dưng anh muốn trở thành một người anh tri kỷ đâu..." Thấy Phó Ngàn Tư vẫn luôn im lặng, Lương Tử An cười thêm một tiếng "Chỉ là cảm thấy, nếu đã thích thì đừng chậm trễ."

Tác giả có lời muốn nói: Tử An ca ca là người tốt ô ô ô

Edit: Anh Tử An ấm áp của tuôi hợp với bà Mộc Địch rắc rối ghiaaa