Phó Ngàn Tư Của Kỷ Hàn Trình

Chương 12: Em sợ quá!




Phó Ngàn Tư giật mình trong nửa giây, nghi ngờ chính mình bị ảo giác.

Cô dời điện thoại ra khỏi tai để trước mắt nhìn.

Làm sao có thể là Kỷ Hàn Trình!

Cô thường sử dụng WeChat để liên lạc với người khác, và điện thoại chỉ dùng để gọi tài xế cho nên nhật ký cuộc trò chuyện gần nhất hẳn là của tài xế mới đúng.

"Em gọi tài xế nhưng lại không cẩn thận gọi sai." Không kịp suy nghĩ cái gì khác, Phó Ngàn Tư chỉ có thể giải thích trước với anh như vậy.

Kỷ Hàn Trình lại hỏi: "Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

Từ trước đến nay trong giọng nói Kỷ Hàn Trình luôn bình tĩnh, hôm nay cư nhiên lại nhiều thêm một tia vội vàng không dễ phát hiện.

"Không có,em......" Phó Ngàn Tư hơi hơi hé miệng, định nói "Em đánh nhau ở trong quán bar bị chú cảnh sát ở đây bắt về giáo huấn" nhưng đã kịp thời dừng lại, cô ho nhẹ một tiếng: "Xảy ra chút việc nhỏ mà thôi."

"Không có việc gì thì tốt. Bây giờ anh sẽ qua đó"

Không phải như vậy, từ từ!

Phó Ngàn Tư nhìn điện thoại bị cắt đứt mà khóc không ra nước mắt.

Cô đã nói là nhầm số, tại sao Kỷ Hàn Trình vẫn còn muốn đến đây đón cô ấy!!

Phó Ngàn Tư nhìn xung quanh, phát hiện các chú cảnh sát vẫn còn đang rất bận rộn ở phòng trực ban,vì vậy hẳn là sẽ không ai nhàm chán đến mức chạy đến nói chuyện với Kỷ Hàn Trình về chuyện cô đánh nhau trong quán bar cho anh biết mà đúng không.

Ôm tâm lý không sao cả ngồi đợi trước sảnh.

Qua một lúc đột nhiên nhớ tới cái gì,cô gọi cho tài xế bảo anh ta tự mình lái xe về nhà, sau lại cúi đầu nhìn nhật ký cuộc gọi và phát hiện lúc 7 giờ Kỷ Hàn Trình có gọi cho cô một lần nhưng cô không bắt máy vì vậy cho nên số điện thoại của anh mới ở đầu danh sách.

Phải là người xui xẻo đến mức nào đây chứ.

Cũng thật là.

- ----

Ngoài cửa mưa càng lúc càng to.

Phó Ngàn Tư đưa mắt nhìn xung quanh, con đường trước mắt tối đen như mực, xa xa một vài ngọn đèn đường được thắp sáng mờ ảo, trên mặt đất bóng cây điên cuồng không ngừng lắc lư.

Một chú cảnh sát ra lấy nước, vừa vặn cũng là người ghi chép lời khai cô ban nãy: "Sao cháu còn chưa về?"

Phó Ngàn Tư: "Trời mưa to thế này nên cháu gọi người nhà đến đón."

Chú cảnh sát cầm cái ly thở dài: "Thật tốt, chú cũng muốn có người tới đón."

Phó Ngàn Tư: "......"

Đúng lúc này, trong màn mưa, ánh sáng đột ngột chiếu tới, một chiếc Bentley dừng trước cửa Cục Cảnh Sát.

Sau đó, cửa xe mở ra, người đàn ông một thân tây trang nắm chặt cán ô từ từ bước đến.

Trong cơn mưa đêm, anh thong thả bước lên từng bậc thang.

Chiếc ô che quá nửa khuôn mặt,những hạt mưa rơi dọc theo mép ô vô tình làm mờ đi hình dáng anh tuấn vốn có nhưng cho dù là vậy, Phó Ngàn Tư cũng nhận ra được,đó chắc chắn là Kỷ Hàn Trình.

Cái loại ôn hòa tự phụ, khí chất thanh lãnh không hề quan tâm đến mọi thứ, đảm bảo Kỷ Hàn Trình là phiên bản độc quyền, không một ai có.

"Bạn trai cháu à?" Chú cảnh sát bên cạnh liên tục đưa mắt nhìn.

Đó không phải là một chuyện khó hiểu,chỉ bằng việc nhìn vào ngoại hình, cách ăn mặc và khí chất của Phó Ngàn Tư, liền có thể biết rằng bạn trai của cô ấy phải là tầng lớp thượng lưu, môn đăng hộ đối.

Nhưng vừa có tiền lại vừa có tri kỷ soái như vậy...... thì quá mức phi lý.

Phó Ngàn Tư lắc đầu: "Là chồng của cháu."

Chú cảnh sát: "......"

Ngắn ngủi vài phút, Kỷ Hàn Trình đã gần đến trước mặt.

Anh thu dù, đặt ở cửa rồi dần bước đến.

Người đàn ông đeo kính gọng vàng, từ đầu đến chân, đều lộ ra một loại khí chất văn nhã mà cao quý. Tuy rằng là từ trong cơn mưa to tiến đến nhưng lại không thấy ra một tia chật vật.

"Chồng cháu hình như đối xử rất tốt với cháu." Chú cảnh sát cũng không vội rời đi, ở bên cạnh nói "Mưa lớn thế này còn tự mình đến đón."

Đối xử rất tốt với cô ấy......

Qủa thật đúng như vậy.

Kể từ khi kết hôn đến nay, Kỷ Hàn Trình đều cẩn thận tỉ mỉ quan tâm, săn sóc cô thật giống như...... Thật sự thích.

Phó Ngàn Tư sững sờ một lúc rồi mỉm cười: "Vâng, anh ấy luôn đối tốt với cháu."

Cô ấy không biết mình bị làm sao, chắc là trong lúc đợi ở đây, nghe mấy chú cảnh sát hàn huyên quá nhiều vụ án vợ chồng bất hòa, trong tiềm thức mới không có nhiều phản cảm với Kỷ Hàn Trình.

Cho nên ma xui quỷ khiến, lúc Kỷ Hàn Trình đến gần, cô bước tới và nắm chặt lấy tay anh.

Ngoan ngoãn giống như vẫn luôn ở chỗ này chờ anh đến đón.

Kỷ Hàn Trình rũ mắt nhìn người trong lòng, anh cong cong khóe môi: "Chủ động như vậy à?"

Phó Ngàn Tư: "......"

Cẩu Kỷ quả nhiên là cái mặt hàng xấu xa, mỗi lần cho anh một chút hảo cảm, anh đều có thể đánh ngược trở về.

Quên đi, tất cả những lời tán dương về anh ban nãy,rút về,toàn bộ đều rút về hết!

Anh ngừng trêu chọc, đưa tay vén mái tóc có chút rối loạn cho cô ổn thỏa rồi mới nhẹ giọng nói: "Không phải nói đi xem buổi hòa nhạc sao, như thế nào lại ở Cục Cảnh Sát?"

Thật ra trong lúc chờ đợi,Phó Ngàn Tư đã phác thảo ra một số tình tiết sẽ xảy ra lúc Kỷ Hàn Trình đến đây, tỷ như nắm tay anh, tỏ ra mình đang rất mệt mà dựa đầu vào vai anh ủy khuất nói: "Khi em đến tìm Lương Khấu, ở đó xảy ra một cuộc hỗn chiến, sau đó không cẩn thận thì bị liên lụy."

Kỷ Hàn Trình nhỏ giọng hỏi: "Bị thương rồi sao?"

"Không có."

"Người kia đang ở đâu?"

"Anh ta bị người khác đả thương, hiện tại còn đang ở bệnh viện." Phó Ngàn Tư sợ anh lại truy vấn, tâm bùm bùm giữ chặt lấy ống tay áo Kỷ Hàn Trình "Hiện giờ em cảm thấy có hơi chút sợ hãi."

Chú cảnh sát: "......"

Dùng giày cao gót đá vào bên sườn người ta bầm tím một mảng sau đó lại tiếp tục dùng chiếc túi da cá sấu của mình đập vào đầu người ta nhiều lần?

Hiện tại nói sợ hãi?

???

"Không sợ hãi" Kỷ Hàn Trình xoa đầu cô, nhỏ giọng dỗ dành "Chúng ta về nhà."

Phó Ngàn Tư ngoan ngoãn "Ừm" một tiếng, lúc xoay người,đối diện với vẻ mặt mơ màng của chú Cảnh sát cô nháy mắt tinh nghịch làm động tác khẽ suỵt.

Chú cảnh sát: "......"

Qủa nhiên,lời nói của Trương Vô Kỵ không hề sai, phụ nữ càng xinh đẹp thì càng sẽ gạt người.

- -

Dưới mái hiên, mưa từ bốn phương tám hướng bay tới.

Phó Ngàn Tư theo bản năng dựa lại gần Kỷ Hàn Trình, thậm chí không biết từ khi nào nắm tay biến thành mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Khóe môi anh nhẹ cong, không nói một lời nắm chặt tay cô hơn.

Sau khi lên xe, màn biểu diễn ngọt ngào ở Cục Cảnh Sát rốt cuộc cũng đến lúc hạ màn.

Kỷ Hàn Trình tự mình lái xe, Phó Ngàn Tư ngồi ở bên ghế phụ.

Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy hành động vừa nắm tay lại vừa làm nũng của mình ban nãy giống như đã vượt quá giới hạn một cặp vợ chồng plastic cần có.

Dẫn tới hiện tại đối mặt với Kỷ Hàn Trình,cô hơi có chút xấu hổ.

Dứt khoát nhắm mắt nghỉ ngơi, trong đầu không ngừng hiện lên những chuyện mới mẻ mà hai người tích trữ kể từ sau khi kết hôn đến nay.

Điều đáng để chú ý nhất là chuyện ngày đó Kỷ Hàn Trình nói, sau này khi gần gũi, cô không được một mình chạy trốn là tốt rồi.

Trên thực tế, đối với lời nói ngày hôm đó, chuyện hôm nay,cô ấy đã giữ lời mà thực hiện nó rất tốt.

Nhưng chính là không muốn nhìn thẳng và thừa nhận nó ngay lúc này mà thôi.

Khi đến quận Xuân Sơn mưa bên ngoài đã dần tạnh.

Xe chạy thẳng vào ga ra, Phó Ngàn Tư cùng Kỷ Hàn Trình xuống xe, sau đón lại cùng nhau vào nhà.

Vừa vào đến cửa anh đã bận rộn tiếp điện thoại, Phó Ngàn Tư đi thẳng lên lầu tắm rửa.

Lúc mặc xong áo choàng lụa đi ra ngoài, vừa lúc anh đẩy cửa phòng ngủ đi vào.

Người đàn ông lúc này đã tháo kính xuống, lúc nhìn thấy Phó Ngàn Tư, ánh mắt thậm chí còn lộ ra một chút u ám hiếm thấy,cứ vậy mà nhìn cô chằm chằm.

Phó Ngàn Tư vô thức siết chặt đai áo choàng.

Còn chưa kịp phản ứng giây tiếp theo đã bị ấn vào tường.

Phó Ngàn Tư vươn tay định đẩy vai anh, nhưng người đàn ông này lại tiện đà dựa sát vào cô ấy, từ bỏ chống cự,cô nhỏ giọng thì thầm: "Anh làm...gì vậy?"

Từ ánh mắt kia của Kỷ Hàn Trình, Phó Ngàn Tư đặc biệt có cảm giác anh hận không thể đem cô làm ngay tại chỗ.

Ừm,mặc dù nơi này.....

Hơi thở Kỷ Hàn Trình lướt qua cổ cô, hơi kìm nén: "Rose?"

Phó Ngàn Tư lúc này mới nhận ra rằng anh đang nói về tinh dầu cô dùng.

"Ồ."

"Rấ.. rất THƠM."

Phó Ngàn Tư đỏ mặt, cô lại "Ừm" thêm một tiếng.

"Chờ anh tắm?"

Phó Ngàn Tư bất giác "Ừm", sau khi phản ứng lại lập tức cảm thấy có gì đó không thích hợp: "Không phải, anh vừa nói cái gì?"

Sau khi có được đáp án mình muốn, anh buông cô ra xoay người bước vào phòng tắm.

Nghe thấy cô hỏi,anh dừng bước,khóe môi nhẹ nhàng cong lên: "Phó Ngàn Tư, không được chơi xấu."

Phó Ngàn Tư khóc không ra nước mắt.

Cô có nơi nào gọi là chơi xấu, rõ ràng là anh cố tình, cố tình làm cho cô nhầm lẫn!

Tác giả có lời muốn nói: Đối với việc Tứ ca không theo kịch bản.

Tư bảo: Tôi quá khó khăn ovo