“Cậu quên rồi?”
Tưởng Vân Xuyên bưng cà phê lên uống một ngụm, trên mặt quả nhiên không có bất kỳ phập phồng nào. Mặc dù đã hơn mười một giờ, nhưng trên bàn ăn vẫn là cháo yến mạch và sandwich, không đến mức khiến người vừa rời giường không đói bụng, ăn không trôi.
Trang Thu Bạch nhìn giá trị cảm xúc không ngừng giảm, nhanh chóng nhớ lại ngày hôm nay của mấy tháng trước, cụ thể đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng đầu óc trống rỗng, ngoại trừ bảng điều trị của Tưởng Vân Xuyên, anh không thìn thấy bất kỳ thông tin có giá trị nào.
Ngày 28 tháng 3 năm 2081.
Ngày 28 tháng 3…
Anh nhỡ rõ khoảng thời gian đó tập đoàn Thành Bang đang chuẩn bị một dự án xây dựng hoàn toàn mới, thành lập một tòa nhà công nghệ ở gần quận 9, cũng gần bệnh viện Thụy Hòa. Kinh doanh bất động sản truyền thống đã bắt đầu xuống dốc từ mấy năm trước, nền kinh tế thị trường hoàn toàn bão hòa, chỉ có thể kết hợp các sản phẩm công nghệ sửa cũ thành mới, kể cả thông minh hóa hoàn toàn quản lý tài sản. Cùng với giải quyết toàn diện tắc nghẽn thang máy, triệt để đi vào chế độ nhanh gọn lên xuống liền mạch, để tránh hàng loạt sự cố dây chuyền vì chờ thang máy.
Vấn đề thang máy lên xuống liền mạch thật ra đã có người từng thử từ rất nhiều năm trước, nhưng bởi vì khi đó kỹ thuật thông minh không tính là phát triển, dẫn đến còn nghi vấn về tính an toàn, kề cà không đưa vào sử dụng rộng rãi. Bây giờ kỹ thuật của phương diện này hoàn toàn chín muồi, nhưng lại đứng trước áp lực trả giá, nói cho cùng tất cả các công ty bất động sản có thực lực đều có thể mua được kỹ thuật này, nhưng làm thế nào để sử dụng tốt, lại trở thành một vấn đề nan giải lớn.
Bởi vì chuyện này, Trang Thu Bạch đã tăng ca mỗi ngày, liên tục thức khuya một tháng, cuối cùng xem hết tất cả tư liệu bên phòng kỹ thuật gửi tới vào tối qua, sắp xếp điểm chính, gửi cho các bộ phận liên quan, mới tranh thủ nghỉ ngơi một ngày.
Cho nên lúc đó anh đang ngủ.
Sau khi chú Chu đánh thức anh, bức tranh này cũng xuất hiện trước mặt anh, ngày đó anh và Tưởng Vân Xuyên chào nhau, lại ăn cơm trưa rồi quay lên tầng ngủ tiếp.
Giá trị vui vẻ trên bảng điều trị tiếp tục giảm xuống, hệ thống liên tục đưa ra cảnh báo màu vàng, lúc sắp nhắc nhở đăng xuất, Trang Thu Bạch bỗng nhiên nhớ ra một chuyện.
Hôm ấy anh mơ mơ màng màng, ngủ một giấc đến mười một giờ đêm. Bởi vì trong phòng không có nước, anh bưng cốc xuống lầu, nhìn thấy Tưởng Vân Xuyên vẫn ngồi trong phòng khách đọc sách.
Nhà họ Tưởng vẫn luôn tham gia nghiên cứu công nghệ hiện đại, rất nhiều sản phẩm tiên tiến được nghiêm cứu phát triển bởi nhà họ Tưởng sau đó phát hành toàn thế giới. Mặc dù Tưởng Vân Xuyên là thương nhân, nhưng trên lĩnh vực nghiên cứu khoa học cũng có được một vị trí rất đáng kể. Trang Thu Bạch vẫn luôn bội phục hắn, phần lớn thời gian, cũng rất muốn trao đổi với hắn.
Nhưng sếp Tưởng luôn luôn kiệm lời, anh cũng không tự chuốc mất mặt.
Đêm đó chạm mặt ở phòng khách, Trang Thu Bạch rót nước, chủ động đi tới, vốn muốn chào hắn một tiếng xong lên tầng nghỉ ngơi, lại phát hiện trên sofa trước bàn trà để một chiếc bánh gato nhỏ.
Rất nhỏ, có lẽ là phần hai người, bên trên cắm một ngọn nến sáng ngời.
“Hôm nay… là sinh nhật của anh?” Trang Thu Bạch kinh ngạc hỏi, vừa định chúc cậu chủ Tưởng sinh nhật vui vẻ, thì thấy Tưởng Vân Xuyên ngước mắt nhìn anh, giọng lạnh lùng nói: “Trí nhớ của cậu bị rối loạn chức năng?”
“A?” Trang Thu Bạch bị hỏi sững sờ, nhìn chằm chằm bánh gato suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên mở to mắt chỉ vào mũi mình nói: “Hôm nay là… sinh nhật của tôi?”
“Chẳng thế thì?”
Trang Thu Bạch vỗ trán một cái, cười khổ ngồi trên ghế sofa đối diện, “Dạo này bận quá, hoàn toàn không nhớ nổi.”
Ngọn nến trên bánh gato đã cháy rất lâu rồi.
Trang Thu Bạch nói: “Bánh gato này là anh chuẩn bị cho tôi à? Tôi…”
“Không liên quan đến tôi.”
Tưởng Vân Xuyên không đợi anh nói xong, lập tức ngắt lời anh. Lại cầm sách đứng lên, hờ hững nói: “Là quản gia mua cho cậu.”
“À…” Trang Thu Bạch gật nhẹ đầu, cũng không nói gì thêm.
Bầu không khí tạm thời có phần yên tĩnh, Tưởng Vân Xuyên đợi mấy giây, quay người lên lầu, “Cậu có thể ăn, cũng có thể vứt đi.”
Trang Thu Bạch đáp lời, toan cầm dao cắt một tiếng, phát hiện Tưởng Vân Xuyên lại quay lại.
Trang Thu Bạch chớp mắt mấy cái hỏi: “Cùng ăn không?”
Tưởng Vân Xuyên nói: “Tôi không thích ăn.”
“Vậy anh…?”
“Tôi chỉ nhắc cậu, không thích hương vị, cũng không được vứt vào thùng rác trong nhà.”
“Hả?”
“Nếu như bị quản gia nhìn thấy, sẽ buồn.”
Trang Thu Bạch cười xùy một tiếng, “Yên tâm, tôi sẽ không vứt.” Hơn nữa cái bánh gato này là vị quả phỉ anh thích nhất, cũng không biết làm sao quản gia biết được…
Trừ chuyện này, ngày đó cũng không có gì khác thường nữa.
Nhưng sinh nhật của anh, sao lại là mấu chốt ảnh hưởng đến cảm xúc của Tưởng Vân Xuyên?
Trang Thu Bạch cảm thấy rất không có khả năng, nhưng lúc này cũng không có cách khác, trước khi bị ép rời khỏi hệ thống, anh ôm tâm thái thử một lần, nói câu: “Tôi nhớ.”
“Hôm nay là sinh nhật của tôi.”
Tít ——
Tít ——
Tít ——
“Hủy bỏ cảnh báo, hủy bỏ cảnh báo. Cảm xúc của bệnh nhân đã tăng lên, giá trị phấn khởi của bệnh nhân tăng lên đến trạng thái suy sụp.”
Vậy mà thật sự có liên quan đến sinh nhật của anh? Trang Thu Bạch kinh ngạc nghĩ.
Nhưng nếu đã tìm được nguyên nhân, tại sao vẫn là trạng thái suy sụp?
Lúc này, quản gia Chu bưng cho anh một bát mì trường thọ vừa nấu xong, bên trong bỏ mấy cây cải xanh, và một quả trứng hình trái tim ngọt ngào bên trên. Trang Thu Bạch nhận lấy bát đũa nói một tiếng cảm ơn với quản gia, chợt nhớ ra ngày đó cũng ăn hết một bát mì như này. Nhưng lúc ấy anh thật sự quên sinh nhật của mình, còn tưởng rằng chỉ là một bát mì sợi bình thường.
Anh lại nói với quản gia một tiếng: “Cảm ơn chú.” Vừa ăn mì vừa quan sát Tưởng Vân Xuyên.
Mặc dù tâm trạng ở trạng thái sa sút, nhưng cậu Tưởng vẫn vô cùng tự nhiên ăn bữa sáng, bên cạnh hắn để một cái máy tính, không biết đang xem tin tức hay đang xử lý công việc.
Hơn nữa hôm nay không phải cuối tuần, Trang Thu Bạch là vì tăng ca trong thời gian dài, cuối cùng thư giãn nghỉ ngơi một ngày. Bình thường mà nói, thời gian này Tưởng Vân Xuyên nên làm việc tại công ty, mà không phải ở nhà.
Vậy tại sao hắn nghỉ?
Chẳng lẽ cũng liên quan đến sinh nhật của anh? Trang Thu Bạch đành phải tự mình đa tình nghĩ, dù gì vừa rồi đúng là liên quan đến sinh nhật, thành công ngăn cản cảm xúc của Tưởng Vân Xuyên tiếp tục giảm.
Nhưng lại không vì liên quan đến sinh nhật mà đẩy giá trị vui vẻ của hắn lên đỉnh điểm, cho nên chuyện này chỉ có thể tính là một trong số đó, cũng không phải là mấu chốt nhất.
Trang Thu Bạch ăn hết mì trường thọ, cầm bát để ở bên cạnh, quản gia đến dọn, hỏi: “Cậu Trang chuẩn bị về nghỉ ngơi à?”
Trang Thu Bạch gật đầu, anh muốn nghiên cứu kỹ hơn về hệ thống điều trị, xem xem còn có những chức năng khác có thể gọi ra hay không, giúp anh phát hiện một vài thông tin có giá trị.
“Vậy năm giờ, tôi lại lên tầng gọi cậu nhé?”
Trang Thu Bạch nói: “Năm giờ? Hôm nay ăn cơm sớm thế?”
Quản gia Chu cười một tiếng: “Cậu quên rồi sao? Trước đó cậu hẹn cậu chủ cùng đón sinh nhật, từ nửa tháng trước cậu chủ đã…”
“Tôi chưa từng đặt.” Đột nhiên, Tưởng Vân Xuyên im lặng rất lâu đứng lên, quản gia và Trang Thu Bạch đồng thời ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy khóe miệng thẳng băng và vành tai hơi đỏ của hắn.
Rõ ràng hắn không muốn ở lại đây lâu, đóng máy tính quay người lên lầu, đi hai bước, lại đưa lưng về phía hai người nghiêm túc sửa lại: “Nhà hàng do quản gia đặt.”
“Tôi không biết gì hết.”