Pho Mát Cắt Lát

Chương 24: Ăn cơm cùng nhau




Trước đó, Trang Thu Bạch vẫn chưa thể xác nhận đáp án anh tìm được có chính xác hay không.

Nhưng sau khi gặp Tưởng Vân Xuyên, tất cả phỏng đoán trong lòng anh dường như đã được nghiệm chứng.

Tưởng Vân Xuyên thích anh, không phải vì lâu ngày sinh tình sau khi họ kết hôn.

Mà là tình yêu thầm kín ẩn giấu chín năm ròng, chưa bao giờ tỏ tình với anh.

Về phần tại sao thầm mến, Trang Thu Bạch không rõ lắm.

Trong ấn tượng của anh, thời sinh viên của anh hình như chưa từng có bóng dáng của Tưởng Vân Xuyên.

Nếu miễn cưỡng nói có, cũng là nghe được từ miệng người khác.

Dù sao tạm thời không nói đến thân thế bối cảnh, bản thân Tưởng Vân Xuyên cũng vô cùng xuất sắc. Người như vậy quá xa vời với anh, cho dù là chín năm trước hay là chín năm sau.

Cốc Duật Châu chờ hai người buông tay nhau ra, đứng ở bên cạnh lại giới thiệu lần nữa, “Trang Thu Bạch, thành viên của câu lạc bộ thiên văn.”

“Tưởng Vân Xuyên, bạn của tôi, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau.”

Bảo sao.

Trang Thu Bạch nhớ cha mẹ của Cốc Duật Châu hình như cũng là chuyên gia trong nghiên cứu khoa học, giống như mẹ của Tưởng Vân Xuyên. Hai người biết nhau từ nhỏ cũng không có gì lạ.

Đổi lại là anh, dĩ nhiên không hề hay biết giữa Tưởng Vân Xuyên và Cốc Duật Châu còn có một mối liên hệ như thế. Kể ra họ đã kết hôn được năm năm, hình như anh chưa từng quan tâm đến bên cạnh Tưởng Vân Xuyên có bạn bè nào, có khi khách đến nhà, anh còn cố ý tránh mặt, luôn cảm thấy mình là một người ngoài sớm muộn gì cũng phải rời đi, không nên tham dự quá nhiều vào cuộc sống của hắn.

Về phần thời sinh viên…

Trang Thu Bạch không nhớ nổi.

Khi đó anh từng gặp Tưởng Vân Xuyên ư?

Nếu như đã gặp, chắc sẽ để lại ấn tượng sâu sắc chứ?

Cốc Duật Châu cầm lấy thiết bị mà Tưởng Vân Xuyên đã sửa xong giúp cậu gắn lên một dụng cụ quan sát chính giữa sân thượng, cài đặt các thông số trên đồng hồ, chạy lại nói với Trang Thu Bạch: “Cậu ăn cơm chưa?”

Trang Thu Bạch đáp: “Vẫn chưa.”

“Vậy hai ta cùng ăn đi.”

“Tưởng Vân Xuyên thì sao?”

Cốc Duật Châu nói: “Cậu ta thường không ăn ở nhà ăn, hai chúng ta đến đó…”

“Tôi ăn.”

“Hả?” Cốc Duật Châu nói chưa dứt lời, Tưởng Vân Xuyên thản nhiên mở miệng: “Ai nói với cậu tôi không ăn ở nhà ăn?”

Cốc Duật Châu chớp mắt, cẩn thận nhớ lại một lúc, hình như thực sự chưa có ai nói. Nhưng mà Tưởng Vân Xuyên không trọ ở trường, thời gian ở lại trong trường ăn cơm cũng không nhiều lắm, chí ít Cốc Duật Châu không thấy hắn vào nhà ăn, còn tưởng là hắn không thích hương vị ở nhà ăn.

Chưa nghĩ kỹ, cậu ta dẫn theo hai người cùng xuống tầng, đi đến một nhà ăn gần câu lạc bộ thiên văn.

Nếu bảo Trang Thu Bạch nói ra thứ khó quên nhất trong bốn năm đại học là gì?

Cơm ở nhà ăn chắc chắn đứng mũi chịu sào.

Hai chữ “Dở tệ” là đánh giá cao nhất của toàn thể sinh viên đối với nhà ăn của Minh Khoa, mỗi lần Trang Thu Bạch nhớ lại cũng mùi vị lạ kỳ kia, kiểu gì cũng sẽ không tự giác cuộn dạ dày.

Vốn cho rằng rời khỏi trường, đời này sẽ không cần chịu đựng khổ sở trên đầu lưỡi này nữa. Nhưng không ngờ nhiều năm về sau, anh lại ngồi ở nơi này, mà Tưởng Vân Xuyên đang ngồi đối diện anh, cau mày, cầm một đôi đũa, nhìn bàn ăn đầy nước với nước, không có chỗ xuống tay.

Mặc dù không có hiểu biết sâu về Tưởng Vân Xuyên, nhưng anh vẫn biết một vài thói quen cơ bản.

Ví dụ như hắn thích đồ ăn khẩu vị thanh đạm, trước khi ăn cơm nhất định phải uống một cốc nước lọc hoặc là hồng trà. Cho dù ăn cơm trong nhà mình, cũng sẽ tuân thủ tốt các lễ nghi trên bàn ăn, bát canh, bát cơm nhất định phải tách ra, mỗi lần sử dụng xong dao nĩa hoặc là đũa đều phải đặt ở vị trí nên đặt, khi ăn không nói. Mặc dù Trang Thu Bạch rất thích nói chuyện với hắn trên bàn, hắn cũng sẽ nhai nuốt đồ ăn trong miệng trước, lại nhìn vào mắt của anh, “Ừ” một tiếng.

Trang Thu Bạch có thể chắc chắn, đây cũng là lần đầu tiên Tưởng Vân Xuyên đi vào nhà ăn của Minh Khoa, đến mức hắn không hề biết thức ăn ở đây khó ăn cỡ nào.

Quả nhiên, hắn gắp một lá rau màu xanh biếc lên bỏ vào miệng, ngay sau đó ho một tiếng, suýt nữa phun lá rau ra.

“Cậu có muốn ăn cái của tôi không?” Trang Thu Bạch đẩy khay của mình về phía trước, trong khay anh chỉ gọi hai thìa cơm, còn có mấy cây cải chíp trông không khó ăn lắm.

Tưởng Vân Xuyên nhìn Trang Thu Bạch im lặng mấy giây, rồi vui vẻ nhận đề nghị của anh.

Cốc Duật Châu ngồi ở bên cạnh nhìn hai người trao đổi khay đồ ăn, quan sát Tưởng Vân Xuyên giống như thấy ma.

Quái lạ, người này từ nhỏ đến lớn luôn là người sống chớ vào kia mà? Sao hôm nay lại trao đổi đồ ăn với Trang Thu Bạch vừa mới quen?!

Cậu ta định hỏi xem thế nào, nhưng gương mặt lạnh như băng của Tưởng Vân Xuyên lại khiến cậu ta bỏ đi suy nghĩ này.

Thôi, cậu Tưởng vui vẻ là được.

Ngoại trừ chuyện này khiến Cốc Duật Châu không tài nào hiểu được, những lúc khác Tưởng Vân Xuyên xem như bình thường.

Hắn không nói lời nào, trên bàn cơm chỉ còn lại Trang Thu Bạch và Cốc Duật Châu trò chuyện.

Khoảng thời gian này, hai người vẫn chưa thân lắm, ngoại trừ nói vài chuyện liên quan đến câu lạc bộ thiên văn, họ không tìm ra chủ đề nào để nói nhiều hơn nữa.

Nhưng rất nhiều chuyện của chín năm trước, Trang Thu Bạch đã không nhớ rõ, có khi không theo kịp nhịp điệu của Cốc Duật Châu, chỉ có thể cười gượng mang tính chiến thuật, hoặc là hỏi một đằng, trả lời một nẻo để chuyển chủ đề.

Thỉnh thoảng Tưởng Vân Xuyên liếc vài ánh nhìn có vẻ như lơ đãng về phía anh, cho đến khi Cốc Duật Châu tìm đến một đề tài khác, hắn ngắt lời bảo: “Có thể đi chưa?”

Cốc Duật Châu nhìn hắn: “Cậu ăn xong rồi?”

Tưởng Vân Xuyên gật đầu.

Cốc Duật Chân đang nói hăng say, vẫn chưa thỏa mãn, đành tiếc nuối nói với Trang Thu Bạch: “Vậy hôm khác chúng ta nói tiếp.”

Trang Thu Bạch nói: “Được” rồi nhìn Tưởng Vân Xuyên một cái đầy cảm kích.

Tưởng Vân Xuyên không nói gì, bình tĩnh đối diện với ánh mắt của anh, lại quay đầu đi.

Lần ném này giống hệt lần trước, không có bất kỳ nhắc nhở gì, cũng không phải là ngày tháng đặc biệt nào. Hơn nữa còn ngay lập tức đi đến chín năm trước, khiến Trang Thu Bạch không thể tìm được suy nghĩ chân thật vào lúc này của Tưởng Vân Xuyên.

Trừ cái đó ra, còn có một việc khó xử lý hơn.

Tưởng Vân Xuyên không trọ ở trường.

Nếu như bỏ qua cơ hội lần này, không biết lại phải đi đâu tìm hắn.

Trang Thu Bạch nghĩ ngợi, bèn nói với Tưởng Vân Xuyên: “Có thể cho tôi số điện thoại không?”

Tưởng Vân Xuyên hơi ngẩn ra, giá trị phấn khởi trên bảng chữa bệnh nhanh chóng tăng lên hai điểm.

Trang Thu Bạch lập tức nói: “Dụng cụ quan sát của bạn tôi cũng xảy ra vấn đề, nếu như có thể, tôi muốn nhờ cậu xem giúp, xem có thể sửa lại không?”

Nghe được hai chữ “bạn bè”, Tưởng Vân Xuyên nhíu mày, giá trị phấn khởi vừa mới tăng lên lại giảm về?

Lẽ nào hắn tưởng người bạn này là Liêu Văn Kiệt?

Trang Thu Bạch dở khóc dở cười, nhân lúc hắn chưa từ chối, anh lấy điện thoại của mình ra đưa cho hắn trước.

Mặc dù giá trị phấn khởi của Tưởng Vân Xuyên hơi giảm xuống, nhưng vẫn đưa di động cho Trang Thu Bạch.

Ba người thu dọn bàn ăn đơn giản, sau đó cùng rời khỏi nhà ăn.

Trang Thu Bạch và Cốc Duật Châu cùng đường, quay về ký túc xá.

Mà Tưởng Vân Xuyên thì một mình ra khỏi trường.

Một chiếc xe con đỗ ở vị trí cách cổng trường không xa. Quả gia Chu đứng bên ngoài cửa xe, nhìn thấy Tưởng Vân Xuyên đi tới, ông hơi cúi người chào.

Tưởng Vân Xuyên không lên xe, mà đứng tại chỗ, nghiêm túc nhìn ông một lát.

Quản gia Chu khó hiểu, hỏi: “Cậu chủ, có vấn đề gì không?”

Tưởng Vân Xuyên im lặng không nói, đôi mắt đen láy trở nên sâu hơn khi hoàng hôn bao phủ xuống, “Không có gì. Chỉ là thấy chú đã trẻ hơn nhiều.”