Pho Mát Cắt Lát

Chương 20: Bạn đời hợp pháp




Lâm Viễn cũng nhìn thấy Tưởng Vân Xuyên, y há to miệng.

Tưởng Vân Xuyên thản nhiên liếc y một cái, y vội vàng hỏi: “Xin hỏi anh họ gì?”

“Họ Tưởng.” Màu đỏ trên mặt Tưởng Vân Xuyên vẫn chưa tan đi, hắn bước tới, bình tĩnh nói.

Lâm Viễn lập tức bắt tay với hắn, “Chào cậu Tưởng, lần đầu gặp mặt, mong giúp đỡ nhiều.”

Trang Thu Bạch rõ ràng nhìn thấy lông mày Tưởng Vân Xuyên khẽ nhíu một cái, lúc bắt tay với Lâm Viễn cũng không hiểu sao tăng thêm lực.

Có vẻ như Lâm Viễn cũng nhận ra được có gì đó không đúng, gương mặt chất phác thật thà nở nụ cười gượng, “Xin lỗi anh Tưởng… tôi nói, nói sai rồi.”

Họ biết nhau?

Trang Thu Bạch vốn muốn hỏi, nhưng nhìn thấy cơ thể Tưởng Vân Xuyên cứng ngắc rõ ràng, anh vẫn cười đi lên giới thiệu: “Đây là Lâm Viễn, đàn anh của tôi.”

Lại nhìn về phía Lâm Viễn, “Đây là Tưởng Vân Xuyên là…”

“Bạn bè.”

Trang Thu Bạch nói chưa dứt lời, Tưởng Vân Xuyên đã tìm được một thân phận thích hợp cho mình, hắn buông tay Lâm Viễn ra, vẻ mặt không có thay đổi dư thừa, giá trị phấn khích cũng không có bất kỳ lên xuống gì.

Đồng hồ đo trên bảng chữa bệnh vẫn chưa khôi phục công việc, Trang Thu Bạch không biết hoạt động tinh thần cụ thể của hắn, nhưng nhìn kỹ vào mắt hắn, sẽ phát hiện thật ra hắn hơi… buồn?

“Sao khi kết hôn vẫn có thể xưng là bạn bè à?”

“Hửm?”

“Chúng ta kết hôn rồi mà?” Trang Thu Bạch cười nói: “Sau khi kết hôn, chúng ta không phải bạn đời hợp pháp hả?”

Tưởng Vân Xuyên ngẩn ra, không nói gì.

Trang Thu Bạch chủ động nắm tay hắn, cười nói với Lâm Viễn: “Em đã kết hôn với anh Tưởng rồi, là bạn đời hợp pháp, không phải là bạn bè.”

Cách làm này có lẽ không đúng, nhưng lần đầu tiên Trang Thu Bạch không thể kiểm soát được trái tim của mình.

Anh luôn cho rằng mình là một người vô cùng lý trí, đã từng buông lời thề son sắt nói với Liêu Văn Kiệt, rằng những thứ như cảm xúc có thể tự chủ kiểm soát.

Nói về mặt lý trí, anh không nên nói ra những lời như vậy với Tưởng Vân Xuyên của thế giới bệnh lý, càng không nên nắm tay hắn, thừa nhận quan hệ của họ với người ngoài. Giữa họ vốn nên là xa lạ, khách sáo. Nếu anh làm vậy, rất có thể sẽ khiến Tưởng Vân Xuyên trong thế giới bệnh lý sinh nghi, từ đó ảnh hưởng đến tiến độ điều trị.

Nhưng mà làm sao bây giờ?

Hình như anh đột nhiên… không thể nhìn Tưởng Vân Xuyên buồn như vậy nữa.

“Anh nói xem, con của hoa hồng và hoa cát tường, sau khi lớn sẽ trông như thế nào?”

“Không biết.”

“Sẽ giống hoa hồng nhiều hơn, hay giống hoa cát tường nhiều hơn?”

“Cụ thể phải xem độ mạnh của gen.”

“Em cảm thấy bông hoa hồng kia có vẻ khỏe mạnh hơn hoa cát tường.”

“Ừ.”

“Là vì trước đó hoa cát thường của em bị ốm? Cho nên thể chất không tốt lắm?”

“Có lẽ vậy.”

“Tưởng Vân Xuyên.”

“Ừ.”

“Chúng ta tay trong tay đi bộ về à? Anh cứ nắm tay em như vậy, em không lên xe được.”

“…”

Năm giờ chiều, hai người cùng rời khỏi cơ sở nuôi trồng của Lâm Viễn.

Từ khi Trang Thu Bạch chủ động nắm tay Tưởng Vân Xuyên, Tưởng Vân Xuyên chưa từng buông tay anh ra.

Trang Thu Bạch thậm chí không biết hắn đảo khách thành chủ từ khi nào, một mực siết chặt tay anh đi đến trước cửa xe.

Nếu như Tưởng Vân Xuyên vẫn không buông tay ra, có lẽ họ thật sự phải đi bộ về.

Rõ ràng Tưởng Vân Xuyên không tình nguyện, đồng thời có phần mong đợi nhìn ven đường một cái.

Trang Thu Bạch cười hỏi: “Anh định bắt taxi về đấy à?”

Tưởng Vân Xuyên nghiêm túc nói: “Không đời nào.”

Nói xong muốn hất tay anh ra, lưỡng lự mấy giây, mới chậm rãi buông ra.

Lâm Viễn đích thân tiễn họ đến cửa, thấy dáng vẻ này của họ trong mắt tràn đầy ngờ vực hơn, rõ ràng y quen biết Tưởng Vân Xuyên, nhưng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, phải giả vờ như không quen biết trước mặt Trang Thu Bạch.

Chẳng qua tại sao Tưởng Vân Xuyên lại biết Lâm Viễn?

Mặc dù việc kinh doanh của nhà họ Tưởng rất nhiều lĩnh vực, nhưng tất cả dự án khoa học mới đều do nhân viên Tưởng thị tự lập nhóm đồng thời nghiên cứu phát minh, kể cả nuôi trồng hoa cỏ kiểu mới, vốn không cần hợp tác với nhà nghiên cứu tự lập như Lâm Viễn. Nếu như chỉ là thích, hoàn toàn có thể nuôi trồng hoa cỏ trong cơ sở nhà mình. Trong lúc đang đi học Trang Thu Bạch may mắn được tham quan cơ sở nuôi trồng của Tưởng thị, công nghệ ở đó vượt xa chỗ Lâm Viễn gấp mấy chục lần.

Chẳng lẽ họ quen biết nhau khi còn đi học?

Kể ra họ đều tốt nghiệp ở Minh Khoa, cũng không phải không có khả năng này.

Còn có cành hoa cát tường hoàn toàn khôi phục khỏe mạnh kia, mặc dù lúc mới vừa mở cơ sở Lâm Viễn nói là anh cứu sống, nhưng Trang Thu Bạch nhớ rõ, lúc ấy anh và Lâm Viễn đã cùng thức mấy đêm để cứu sống cây hoa cát tường này, cuối cùng cũng không thể cải thiện được tình trạng tồi tệ của nó. Đương nhiên, không thể loại trừ việc Lâm Viễn đã tìm được những cách khác sau khi anh gia nhập Thành Bang.

Nhưng tại sao sau khi cứu sống, chưa nói cho anh biết?

Còn có bông hoa hồng khỏe mạnh khác thường kia, với kinh nghiệm học tập có được trong bốn năm đại học của Trang Thu Bạch, code tinh thể nuôi trồng bông hoa hồng kia chắc chắn khác biệt rất lớn với code khác do Lâm Viễn viết, về phần khác nhau ở đâu…

Trang Thu Bạch ngồi ở ghế phó lái nhìn bảng chữ bệnh đã khôi phục bình thường, ngẫm nghĩ rồi gửi một tin nhắn cho Lâm Viễn.

Mất hai tiếng để đi từ cơ sở nuôi trồng về vườn hoa Cẩm Sơn, hai người đi dọc theo ánh nắng của chiều tà, xuyên qua đường cao tốc ngựa xe như nước, trở về nhà.

Quản gia đã chuẩn bị sẵn đồ ăn, lúc này đang đứng ở cửa chào đón họ.

Tâm trạng Tưởng Vân Xuyên rất tốt, giá trị phấn khởi một mạch tăng vọt, quản gia nhận lấy áo của hắn rồi treo giúp ở bên cạnh, cười híp mắt gật đầu với Trang Thu Bạch.

Mặc dù bình thường quản gia Chu cũng hay cười, nhưng hôm nay trông vui vẻ hơn, ngay cả nếp nhăn khi cười ở khóe mắt cũng có thêm vài nếp.

Trang Thu Bạch lên tầng thay một bộ quần áo mặc ở nhà màu trắng ngà, nhân cơ hội chọc chọc đồng hồ đo bãi công trên bảng chữa bệnh. Không chọc được, chỉ có thể đợi nó tự khôi phục bình thường.

Khi xuống tầng, Tưởng Vân Xuyên đã đi đến nhà ăn trước anh, đang thỉnh thoảng liếc lên tầng, thấy anh đi xuống lại bình tĩnh nhìn đi chỗ khác.

Trang Thu Bạch mỉm cười ngồi đối diện hắn, đợi quản gia bưng từng món ăn lên giúp họ.

Những món ăn này không khác gì ngày thường, chí ít về màu sắc không nhìn ra bất kỳ thay đổi nào.

Nhưng quản gia lại nói: “Nếu cậu Trang có gì không thích ăn, hãy nói trước với tôi.”

“Dạ?”

“Chiều hôm nay cậu chủ cố ý gọi điện thoại tới, nói với tôi là cậu Trang không thích ăn gia vị lộn xộn, trước kia phòng bếp không biết, có lẽ đã nhỡ thêm vào một ít…”

“Chú Chu.” Tưởng Vân Xuyên vốn đang uống trà, lúc này vội vàng nuốt xuống, nghiêm túc nói: “Chú làm việc đi.”

Quản gia Chu cười cong mắt không nói gì thêm nữa, sau khi bưng giúp một món ăn cuối cùng lên, ông rời khỏi nhà ăn.

Trong thời gian ngắn, trong nhà ăn chỉ còn lại hai người.

Tưởng Vân Xuyên đối diện với ánh mắt mỉm cười của Trang Thu Bạch, giải thích: “Cậu đừng hiểu lầm. Tôi chỉ thuận miệng nói một câu lúc dặn dò chú ấy xử lý những chuyện khác.”

“À.”

“Tôi không cố ý gọi điện thoại.”

“Ừm.”

“Tôi…”

“Tối nay anh có muốn cùng nhau xem phim không?” Trang Thu Bạch gắp một miếng củ sen gạo nếp ngọt đặt vào trong đĩa.

Tưởng Vân Xuyên vốn đang định giải thích cho mình, lúc này ngẩn người mấy giây, nghiêng đầu sang bên cạnh, thản nhiên nói: “Được.”