Pho Mát Cắt Lát

Chương 13: Hoa hồng màu đỏ




Cũng không biết phương pháp trị ho cổ truyền tự nấu của Tưởng Vân Xuyên có hiệu quả, hay là viên thuốc trị ho do bác sĩ Trương kê đơn có tác dụng. Khoảng nửa tháng sau, cuối cùng Trang Thu Bạch đã khỏi ho.

Sớm hơn lần đó trong ấn tượng của anh.

Nhưng cũng đã đến cuối thu, trời trở lạnh từng ngày một.

Trong lúc này, hệ thống vẫn chưa có cú ném mới, thời gian cũng không tạo ra vòng tuần hoàn mới.

Từ khi nở nụ cười ở trong phòng bếp, Tưởng Vân Xuyên lại khôi phục dáng vẻ ban đầu, biểu cảm thậm chí nghiêm túc hơn. Mỗi ngày ngồi trong phòng sách xử lý công việc, từ sớm bận đến tối, không gặp được người.

Trang Thu Bạch khoác một chiếc áo len dệt kim hở cổ màu vàng, ngồi trên bậc thang ở sân sau.

Quản gia đeo một đôi găng tay màu trắng ngồi xổm bên cạnh vườn hoa điều chỉnh nhiệt độ tinh thể, đảm bảo đến mùa đông hoa cỏ nuôi trồng trong sân có thể nở lâu hơn một chút.

Trang Thu Bạch vuốt bảng cảm xúc của Tưởng Vân Xuyên lên xuống, ánh mắt vẫn dừng ở trên mảng hoa cát tường cách đó không xa. Anh nhớ Tưởng Vân Xuyên muốn xây một nhà kính trồng hoa ở đó, về sau không biết tại sao, lại bỏ suy nghĩ này.

Cho tới nay, Trang Thu Bạch cũng không hiểu rõ Tưởng Vân Xuyên, càng không đoán ra hắn nghĩ gì.

Nói cách khác, anh chưa hề cố gắng hiểu rõ người này nhiều hơn. Dù sao quan hệ giữa họ chỉ giới hạn trong một tờ hợp đồng, biết điều kiện gia đình của đối phương, biết đối phương họ gì tên gì đã đủ rồi.

Trang Thu Bạch lại chuyển tầm nhìn lên bảng cảm xúc của Tưởng Vân Xuyên.

Vài ngày trước Trang Thu Bạch vẫn đang tìm kiếm nguyên nhân, tại sao thời gian ném của lần này lâu như thế? Tại sao Tưởng Vân Xuyên cứ không vui mãi thôi.

Dần dần anh đã hiểu, Tưởng Vân Xuyên đang chờ anh khỏi ốm, chờ anh không còn tiếng ho khan nữa, chờ anh hoàn toàn khỏe mạnh.

“Cậu Trang?” Quản gia Chu làm xong đi tới, thấy anh hơi thất thần, quan tâm nói: “Cậu khó chịu ở đâu à?”

Trang Thu Bạch lắc đầu, đứng lên nói: “Tôi không sao.” Lại hỏi: “Tưởng Vân Xuyên vẫn ở thư phòng à chú?”

Quản gia nói: “Sáng sớm hôm nay cậu chủ đã ra ngoài, nói là có việc phải làm.”

Trang Thu Bạch giật mình, lúc này mới nhận ra, Tưởng Vân Xuyên đã ở nhà bầu bạn với anh một thời gian dài.

Tuy rằng không hay xuất hiện, nhưng khoảng thời gian này vẫn luôn làm việc trong nhà.

Trước khi vào hệ thống điều trị, bác sĩ Trương từng nói với anh, thời gian của hệ thống không đồng bộ với thời gian trong cuộc sống hiện thực. Dù Trang Thu Bạch trải qua một tháng trong thế giới của Tưởng Vân Xuyên, trong cuộc sống hiện thực e rằng cũng chỉ có mười mấy phút.

Nhưng ở góc nhìn của bệnh nhân, trục thời gian lại là bình thường, mô não của hắn đã tái tạo lại không gian bệnh lý này, trong tiềm thức muốn lấp đầy một vài tiếc nuối lưu lại trong thời gian này.

Cho nên sau khi biết Trang Thu Bạch bị ốm, hắn chạy về từ thành phố Trung Châu ngay lập tức.

Cho nên đã bớt ra một chút thời gian trong công việc bận rộn của hắn, tìm phương thuốc dân gian nấu nước đường giúp anh, chỉ hy vọng anh có thể mau khỏi ho khan, khôi phục khỏe mạnh.

Trước đó Trang Thu Bạch luôn rất muốn tìm cơ hội hỏi Tưởng Vân Xuyên xem phải chăng hắn ôm tình cảm khác với anh.

Nhưng bây giờ, lại cảm thấy không cần hỏi nữa.

Tất cả biểu hiện của hắn, tất cả tình cảm giấu trong lòng, tất cả đều hiển thị trên bảng điều trị theo biến động của cảm xúc.

Mỗi cái nhảy lên, đều có liên quan đến ba chữ Trang Thu Bạch. Nếu như Trang Thu Bạch vẫn không nhìn rõ, vậy hai mươi mấy năm nay chỉ sợ anh sống vô ích rồi.

Nhưng Trang Thu Bạch vẫn không hiểu, tại sao Tưởng Vân Xuyên lại thích anh? Anh thấy, tình cảm chỉ có hai bên cùng bỏ ra mới được đáp lại. Ví dụ như Tưởng Vân Xuyên thích anh, vậy đòi hỏi anh cũng phải có cái gì đó đáng để thích.

Bình tĩnh mà xem xét, từ khi anh và Tưởng Vân Xuyên quen biết đến nay, chưa bao giờ bỏ ra bất kỳ tình cảm gì. Trong khoảng thời gian sống ở nhà họ Tưởng, anh thậm chí luôn tự cho mình là khách.

Đến nỗi mà trong vòng năm năm qua, quan hệ của hai người cũng giới hạn ở việc thỉnh thoảng trao đổi trên bàn ăn.

Trang Thu Bạch nhìn bảng và rơi vào ngờ vực một lần nữa, Tưởng Vân Xuyên lâu ngày sinh tình với anh à? Hay là có nguyên nhân nào khác?

Trang Thu Bạch tự cho rằng xem như xuất sắc, nhưng cũng không xuất sắc đến mức khiến người như Tưởng Vân Xuyên vô duyên vô cớ sinh ra tình cảm với anh.

Anh day huyệt thái dương, theo quản gia đi một vòng trong phòng khách, lại vòng đến trước sân, ngồi lên bậc thang lần nữa.

Mùa thu ở thành phố Định Phong rất ngắn, chớp mắt cái đã trôi qua, bởi vì hoa cỏ cây cối đều được nuôi trồng từ tinh thể, thoạt nhìn trong sân vẫn đầy sắc xuân. Nhưng gió hơi lạnh, Trang Thu Bạch vừa định quay về phòng mặc áo, lại phát hiện vài bông tuyết rơi xuống bãi cỏ màu xanh nhạt.

Trận tuyết này đến hơi đột ngột, rất giống cái ngày anh vừa khỏi ốm kia, Tưởng Vân Xuyên giẫm lên tuyết trở về sau chuyến công tác ở thành phố Trung Châu, trong tay còn ôm một bó hoa.

Một bó hoa cát tường rất đẹp, ở giữa cắm một đóa hồng đỏ rực rỡ.

Chuyện này hãy còn mới mẻ trong trí nhớ của anh, không chỉ vì Tưởng Vân Xuyên trưng cái bản mặt như núi băng ôm một bó hoa tươi không rõ ngụ ý, mà còn vì lần đó Tưởng Vân Xuyên nổi nóng đúng nghĩa với anh.

Kể ra cũng tại anh lắm chuyện, còn tưởng là Tưởng Vân Xuyên thích ai, thế là hỏi hắn “Ai tặng hoa đấy?”

“Nếu như hợp đồng của chúng ta không tiện tiếp tục, vậy chúng ta có thể đổi sang cách khác. Anh yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không ảnh hưởng đến đời sống tình cảm của anh. Nếu cần, tôi cũng có thể tự giải thích quan hệ của chúng ta.” Ngày đó Tưởng Vân Xuyên đang cầm hoa vẫn chưa vào nhà, Trang Thu Bạch xách theo máy tính vừa mới tan làm, hai người vừa khéo gặp nhau trong sân, bèn nói về vấn đề này.

Tất nhiên, vẫn giống thường ngày, cho dù anh nói gì, Tưởng Vân Xuyên cũng không đáp lại.

Trang Thu Bạch tự nhiên nghĩ đến quan hệ của hai người, nếu như Tưởng Vân Xuyên thật sự có người trong lòng, thì thân phận của anh quả thực rất lúng túng.

Nhưng không ngờ Tưởng Vân Xuyên nhíu mày một cái, giọng điệu lạnh nhạt hỏi: “Cậu rất muốn hủy bỏ quan hệ hôn nhân với tôi?”

“Hả?” Trang Thu Bạch chớp mắt: “Tôi không có ý này, nhưng nếu giữa chúng ta tồn tại quan hệ hôn nhân, sẽ rất bất công với người anh thích, cho nên tôi cảm thấy chúng ta vẫn phải xử lý thủ tục ly hôn…”

“Ly hôn?” Tưởng Vân Xuyên nhíu mày sâu hơn, nhỏ giọng nói: “Cậu rất muốn ly hôn với tôi?”

“Không ly hôn thì hủy bỏ quan hệ kiểu gì? Cho dù giữa chúng ta không có tình cảm, nhưng người anh thích chắc chắn vẫn để ý…”

Tưởng Vân Xuyên nhíu mày nhìn anh mấy giây, đột nhiên bước nhanh đi ngang qua anh, dùng sức đẩy cửa nhà ra đi vào phòng khách, thuận tay ném bó hoa kia vào thùng rác rồi đi vào phòng sách mà không thèm quay đầu lại.

Trang Thu Bạch vẫn chưa kịp phản ứng tại sao, Tưởng Vân Xuyên lại đi ra khỏi phòng sách, mặt lạnh như tiền nhặt hoa về.