Phò Mã Gặp Nạn

Chương 82: C82: Ta Đi Tìm Công Chúa




Đã một tuần sau đó.
Minh Anh vì không muốn phải bị xem là bệnh nhân tâm thần nên nàng buộc phải thoả hiệp, thừa nhận vừa qua nàng chỉ là có một giấc mơ sau chấn động khi bị té xuống giếng cổ kia. Ba mẹ nàng rốt cuộc cũng có thể nhẹ thở ra, an tâm đón nàng về nhà tịnh dưỡng. Minh Anh ngồi trong phòng vẫn không sao buông bỏ được những gì mình đã trải nghiệm. Thực đến như vậy, chi tiết rõ ràng đến như vậy sao lại chỉ có thể là mơ?
Nàng cũng không biết phải làm thế nào? Nói cũng không có ai tin. Nàng càng nghĩ càng không yên, càng lúc càng nhớ Vĩnh Ninh đến quay quắt không cách nào chịu nổi. Không làm thế nào được, nàng lại cầm bút vẽ vẽ lại dung mạo của Vinh Ninh. Nàng nhớ nàng ấy khủng khiếp. Nàng nhắm mắt, mở mắt, đi đứng ngồi nằm đều không thể gạt bỏ được bóng hình xinh đẹp ấy. Nàng nhớ đến mức đau đớn, vừa vẽ dung mạo nàng ấy vừa đưa tay ôm ngực nức nở mà khóc.
- Vĩnh Ninh, nàng nói cho ta biết đây không phải là mơ đi! Ta không phải mơ đâu! Ta nhớ nàng! Ta nhớ nàng không chịu nổi.
Rốt cuộc nàng cũng không vẽ được bức tranh đã ôm đầu gục nước mắt như mưa mà khóc. Vĩnh Ninh ở đằng sau nàng nhìn thấy. Nhìn thấy bức tranh nàng đang vẽ nàng ấy, cũng đã nghe rõ những lời tự tình tha thiết nhất.
- Phò mã, bổn cung ở đây! Bổn cung ở ngay cạnh ngươi. Ngươi đừng khóc!
Phò mã ở ngay trước mắt nhưng Vĩnh Ninh nàng làm sao cũng không chạm tới, nói như thế nào nàng ấy cũng không nghe thấy được. Nàng ấy cứ khóc, nàng cũng khóc. Nàng ấy khóc xong lại vẽ, vẽ xong lại gọi tên nàng sau đó cả hai lại cùng khóc. Vĩnh Ninh chưa bao giờ cảm thấy đau khổ đến như thế này nhưng nàng sẽ không rời bỏ phò mã, dù đau lòng cách mấy nàng vẫn sẽ ở đây để được nhìn thấy phò mã.
Đã rất nhiều ngày trôi qua, Minh Anh vẫn cứ vùi đầu bên bàn, vẽ rồi lại khóc, sau khi mệt mỏi thì ngủ. Trong khi ngủ cũng không ngừng nhung nhớ lại gọi tên của Vĩnh Ninh mà không biết vị công chúa hiện đang lẫn quẫn bên nàng như một cỗ linh hồn mỏng manh yếu ớt. Nhưng có một điều khác với các linh hồn thông thường là Vĩnh Ninh không hề sợ ánh sáng. Vĩnh Ninh sẽ bị chói mắt và phải né đi nhưng thật ra nàng có thể đi dưới ánh nắng. Có lẽ nàng không phải là một linh hồn xấu xa đen tối cho nên không cần sợ ánh sáng. Cũng có thể nàng nhờ niệm lực vào tình yêu mãnh liệt với phò mã nên nàng có thể không phải là loại hồn ma bóng quế thông thường, có thể nàng là tinh linh, là kiểu linh hồn nửa thần tiên nửa ma quỷ gì đó cho nên có thể ngang nhiên qua lại bên cạnh Minh Anh mà không hề bị tan biến.
Có điều nàng không sao nhưng Minh Anh thật sự càng lúc càng rất không ổn. Nàng cứ như vậy mơ mơ màng màng suốt gần một tháng, ba mẹ nàng cũng không thể nhìn nổi nàng như vậy nên đã nhờ bác sĩ tâm lý đến. Bác sĩ tâm lý đó là một cô gái khoảng ba mươi tuổi, nhìn khá chín chắn và trang nhã. Khi bác sĩ bước vào phòng, câu đầu tiên không phải bác sĩ nói mà là Minh Anh nói:
- Bác sĩ có tin chuyện xuyên không không? Em nói em vừa xuyên không về cổ đại, vào thời vua Thuận Thái, đã từng thi đổ trạng nguyên và còn cưới được Vĩnh Ninh công chúa, chị có tin hay không?
...
Cuối cùng, bác sĩ tâm lý cũng bị Minh Anh làm cho xoắn não phải bỏ chạy. Nàng rõ ràng rất tỉnh táo. Mà chính vì quá tỉnh táo cho nên câu chuyện nàng nói ra mới càng khiến người ta kinh sợ.

- Rốt cuộc không có ai tin mình cả!
Minh Anh chán nản than một câu rồi lại vùi mặt, chùi lưng xuống nệm lại không hề biết rằng tại nơi đó nàng đã đè lên thân thể của người yêu của mình. À không đúng. Đó chỉ là cỗ linh hồn của nàng ấy. Khi nàng sà xuống, linh hồn của nàng ấy tự nhiên cũng như làn khói mà bị nàng xuyên qua.
Bất ngờ, điện thoại của Minh Anh reo. Nàng cầm lên xem thấy là đạo diễn Hùng gọi nên tùy tiện ấn nghe. Bên kia, giọng đạo diễn Hùng hào hởi nói:
- Minh Anh, em khoẻ chưa? Em không định quay lại đoàn phim nữa sao? Hôm nay có diễn viên mới đến casting...
- Anh Hùng, em không tham gia nữa. Anh cứ tự mình quyết định đi nha.
Bộ phim đó nàng muốn làm là bởi vì muốn dựng nên một hình ảnh ấn tượng nhất về nàng ấy. Nhưng sau khi gặp nàng ấy rồi thì tất cả diễn viên ai đều không thể sánh được thần thái và khí chất đó của nàng ấy. Vĩnh Ninh trong lòng nàng là bất khả xâm phạm và Vĩnh Ninh nàng đã từng gặp gỡ càng là vô tiền khoán hậu, tuyệt không thể có người thế thân.
Đạo diễn Hùng đang nói thì bị nàng tắt máy ngang, thật cũng bực nhưng vị đại tiểu thư chi tiền cho hắn rộng rãi như thế, hắn cũng không nỡ trở mặt với nàng. Sau đó hắn gửi qua mấy bức hình cho nàng. Ở tấm hình cuối hắn còn để lại tin nhắn:
- Cô gái này hoá trang thật giống này. Em xem, khí chất đó rất giống em tả...
Minh Anh chấn động cả người, lập tức bật dậy nhìn thật kĩ tấm ảnh. Quá giống. Từ diện mạo đến dáng người, tạo hình hoá trang xong lại càng cực kì giống Vĩnh Ninh. Minh Anh lập tức bật dậy thay đồ sau đó bấm gọi cho đạo diễn Hùng ngay:
- Anh giữ cô ấy ở đó, em qua ngay!
Nhìn thấy Minh Anh đang tất bật chuẩn bị chạy đi, Vĩnh Ninh căng thẳng lo lắng vội cản nàng lại:

- Phò mã, đừng đi! Đó không phải là bổn cung đâu. Bổn cung ở ngay đây! Bổn cung vẫn luôn ở bên cạnh ngươi mà, phò mã!
Minh Anh hoàn toàn không nghe thấy. Thế là nàng đã bước ra ngoài sau một thời gian dài chôn mình trong kí ức mờ ảo. Nàng mang một tâm trạng mong chờ đi đến phim trường với hi vọng người kia có thể nào sẽ là Vĩnh Ninh xuyên qua. Dù biết đó chỉ là mơ mộng hão huyền, là ước vọng mông lung nhưng nàng vẫn mong, mong rằng nó sẽ thành hiện thực.
--------
Ở phim trường, đạo diễn Hùng đang cho các diễn viên hoá trang và casting trước. Người đang thử vai Vĩnh Ninh công chúa tên là Thanh Tú, vừa hai mươi tuổi. Thật sự cô ấy có rất nhiều nét giống Vĩnh Ninh. Sau khi hoá trang và mặc vào bộ cung phục công chúa thì thật là vô cùng có thần thái của công chúa. Nhất là khi nàng ấy cười lên, từ đáy mắt, cách cong khoé môi đến cử chỉ trên khuôn mặt, biểu cảm toàn thân...cô ấy giống đến rất nhiều chi tiết:
- Vĩnh Ninh, là nàng thật sao? Nàng đến đây rồi? Nàng nhận ra ta không?
"Vĩnh Ninh" chớp mắt, nắm chặt tay Minh Anh cười nói:
- Là phò mã sao? Đáng ghét, bổn cung đã chờ ngươi lâu lắm rồi đó. Ngươi đến trễ như thế, ngươi nói xem bổn cung nên phạt ngươi thế nào đây?
Minh Anh cười, mừng đến phát run:
- Phạt ta cả đời đi bên cạnh nàng. Dù bất cứ nơi nào, ta cũng sẽ đồng hành cùng công chúa. Nàng sẽ không bao giờ phải chờ ta nữa. Có được không, công chúa!
- Cắt! Cắt! - Đạo diễn Hùng phấn khích. - Em diễn hay lắm Thanh Tú. Cái thần thái biểu cảm vừa rồi của em y chác như nhân vật trong kịch bản.
Đạo diễn Hùng nói xong lại nhìn sang biên kịch. Cô nương biên kịch Minh Anh lại đang nắm chặt tay diễn viên người ta mà nhìn đắm đuối như muốn nuốt trọng người ta. Đạo diễn chịu hết nổi mới hắng một tiếng, kêu tỉnh Minh Anh. Thanh Tú cũng mỉm cười nhìn Minh Anh, vừa ý tứ rút tay lại vừa dịu dàng nói:

- Cô cũng là diễn viên mới sao? Cô tên là gì?
Minh Anh lật đật chụp vai Thanh Tú lại, khẩn cấp nhìn thẳng nàng hỏi:
- Không phải nàng nhận ra ta sao? Ta là phò mã của nàng. Ta chính là Lưu Kì Anh mà!
Ở gần đó, Vĩnh Ninh thu hết thái độ và tâm tư của Minh Anh vào mắt. Minh Anh đối với cô gái kia thật sự rung động rồi. Ánh mắt nàng nhìn cô ấy đắm đuối, vẻ mặt si tình, lời nói tha thiết. Vĩnh Ninh hết sức thương tâm. Nàng rất muốn chạy đến ôm lấy phò mã và nói: "Không phải. Người đó không phải là bổn cung. Phò mã ngươi đừng động tâm với người đó." Nhưng phò mã sẽ không nghe được. Vĩnh Ninh lại phải đứng nhìn phò mã chạy theo cô gái kia tìm mọi cách để cô ấy có thể nhận ra phò mã:
- Thật là ta mà Vĩnh Ninh! Nàng nhớ lại xem. Ở phủ công chúa ta cầu hôn nàng, nàng từng nói sẽ gả cho ta đời đời kiếp kiếp cũng nguyện gả cho ta.
Minh Anh vừa đuổi theo cô gái tên Thanh Tú kia:
- Còn có lúc ở đào nguyên, chúng ta từng hẹn ước rồi. Sau này chúng ta mai danh ẩn tích, không làm phò mã công chúa, không cần lưu danh thanh sử, cũng không cần ai ghi nhớ chúng ta. Chúng ta từng nói chỉ cần một cuộc sống có nhau mà thôi. Công chúa, nàng sao có thể không nhớ? Nàng sao có thể không nhận ra ta?
Thanh Tú bị nàng làm cho sợ hãi. Ban đầu, cô nghĩ là nàng diễn nhưng lúc này đã sắp ra khỏi trường quay mà người này vẫn chưa chịu thoát vai. Thanh Tú bắt đầu khó chịu, liền nói:
- Cô này, thật sự vừa rồi chúng ta chỉ diễn thử thôi. Cô không cần nhập vai đến như vậy.
Vừa nói, Thanh Tú vừa vẫy một chiếc xe đang đến. Minh Anh sợ Thanh Tú sẽ lên xe đi mất nên vội níu tay cô, cố gắng lần nữa:
- Không phải đâu, nàng nghe ta nói đi Vĩnh Ninh. Ta có thể vẽ lại tất cả những gì đã từng xảy ra giữa chúng ta. Ta có thể kể lại hết. Nàng tin ta!
- Cô buông ra! Tôi không muốn nghe những lời tâm thần đó của cô nữa. Tôi đến đây chỉ muốn làm diễn viên. Tôi có bạn trai, tôi có cuộc sống thực tế và bình thường lắm. Cô làm ơn, đừng ở đây làm cho tôi sợ hãi!
Nói xong, cô ấy mạnh tay đẩy Minh Anh ra, lên xe và đi mất. Minh Anh ngã sóng soài trên mặt đường. Nàng nhìn theo chiếc xe đã vụt mất, đau khổ mà bật khóc. Cô gái đó giống như vậy, lẽ nào lại không phải là công chúa? Cô ấy không phải là công chúa, còn có bạn trai rồi sao?

Minh Anh khổ sở, thương tâm, lại ngồi phệt ở đó mà khóc. Vĩnh Ninh đứng sau lưng nàng lại không thể đến gần an ủi nàng. Nàng khóc, rồi Vĩnh Ninh cũng khóc.
- Công chúa, ta mệt mỏi quá! Ta không chịu đựng nổi nữa rồi! Tại sao chỉ là giấc mơ chứ? Ta thật sự nhớ nàng, ta nhớ nàng...nhớ nàng chết mất!
Minh Anh ngồi phệt ở đó càng khóc càng to. Vĩnh Ninh cũng đau đớn kém gì. Nàng đứng đó, đem cỗ hồn mong manh choàng ôm lấy phò mã, vỗ về nói:
- Phò mã, đừng khổ sở. Bổn cung ở đây. Bổn cung luôn nghe thấy. Bổn cung sẽ không rời khỏi ngươi.
Đột nhiên Minh Anh đứng phắt dậy, nhìn tới nhìn lui, sau đó bất ngờ hỏi to:
- Công chúa, nàng ở đây phải không? Ta cảm nhận được nàng. Ta dường như cảm giác được...
Minh Anh như mê man, nhìn sang bên vai mình, cảm giác dường như vừa có một vòng tay ôm trên đó.
- Công chúa, nàng đừng đi! Đừng đi nha! Ta sẽ tìm thấy được nàng. Ta nhất định sẽ tìm thấy nàng. A..a...a...
Minh Anh bất ngờ xông ra làm chiếc xe bên ngoài không thắng kịp đã tông thẳng vào nàng. Khoảnh khắc đó, nàng dường như đã nghe được giọng của công chúa. Công chúa kinh hãi  thét lên một tiếng:
- Đừng! Phò mã!!!
Minh Anh bị hất tung từ trên ca pô xuống, nàng lăn mạnh một vòng trên đất, lưng đập mạnh xuống đường. Trước lúc hôn mê, nàng thật sự đã nhìn thấy công chúa. Nàng đưa bàn tay yếu ớt lên muốn chạm lấy dung mạo công chúa nhưng không được.
- Phò mã!!!