Dùng xong bữa trưa, Tô Hạo nhìn ra cửa, thấy trời mưa phùn như tơ, dệt thành bức tranh lúc ẩn lúc hiện rơi xuống đất, liền quay đầu hướng Trường Ninh nói, "Điện hạ, chúng ta đi ra ngoài dạo một chút có được không?"
Trường Ninh nở nụ cười hớn hở, ôn nhu nói, "Được, nhưng mà đợi ta đi đổi xiêm y."
"......" Tô Hạo trừng mắt nhìn, gật gù, "Ừ."
Cảm thấy cẩm y trên người Trường Ninh đã rất đẹp rồi, không hiểu vì sao nàng phải đi đổi xiêm y.
Đến lúc Trường Ninh đi ra, thân mặc y phục nam tử, kiểu tóc cũng đã thay đổi, nói "Nếu là hai nữ tử, chỉ sợ có nhiều bất tiện." Nhưng thật ra là muốn cho mọi người biết, nữ tử bên cạnh là nữ nhân của nàng.
Tô Hạo hiểu ý nở nụ cười, "Điện hạ mặc y phục này lại càng đẹp mắt hơn." Ánh mắt phảng phất nịnh nọt, lại nói "Thanh Nhã tuấn tú như vậy, thật khiến cho Tây Hồ cũng phải say ngã."
"Được rồi, " Trường Ninh khẽ cáu, "Cũng chưa nghe được người khác khen ngợi, chính mình ở đây tự biên tự diễn."
Lập tức ở trên thuyền, Trường Ninh một tay bung dù, một tay kéo Tô Hạo, đi lên bờ, dọc theo một vùng đê hồ, thưởng ngoạn phong cảnh Tây Hồ.
Trên đường, Trường Ninh rất ít nói chuyện, Tô Hạo cũng lặng lẽ theo nàng mà đi.
Vì trời mưa, trong khoảng đất trước phiến đá có mọc lên đám cỏ xanh khoác lên mình tầng nước óng ánh, Tô Hạo sợ sẽ làm ướt y phục, liền dùng tay nhấc lên góc quần.
Trường Ninh thấy vậy, gặp đến chỗ cỏ xanh mọc lên thì sẽ tìm đường vòng mà đi.
Trên đê đám thư sinh nhìn thấy Tô Hạo, hồn phách như muốn bay lên không trung, nhìn si ngốc thành một đám, đợi đến lúc lấy lại được tinh thần, mỹ nhân đã được tướng quân tuấn nhã của nàng kéo đi xa.
Tô Phu nhân lệnh cho thuyền phu chèo thuyền theo hai người, đến lúc mưa gió nổi lên, liền đứng ở mũi thuyền hô hoán, hai người liền trở lại trên thuyền, vốn là ở trên thuyền cũng có thể ngắm nhìn non sông tươi đẹp, đi ra ngoài vốn là vì ở trên thuyền quá lâu có chút buồn, tản bộ cho tiêu khiển rảnh rỗi mà thôi.
Nghe Tô phu nhân nói hai đứa bé chơi mệt đã ngủ, Tô Hạo nhẹ nhàng đi vào trong phòng Tô Phu nhân nhìn một chút, thay hai đứa bé dịch dịch chút góc chăn, ôn nhu vuốt ve hai khuôn mặt béo mập của hài tử, lúc này mới đi ra.
Hai hài từ đang ngủ ngon lành, thuyền lại lớn, mọi người sợ làm phiền giấc ngủ của hài tử, đều tận lực cố gắng không phát ra tiếng động lớn, Tô phu nhân ở trong phòng coi chừng hai hài tử, nhũ mẫu ở trong phòng bếp một bên rửa rau quả, một bên hạ thấp giọng nói của mình xuống nói chuyện, Tô Hạo tìm kiếm thân ảnh của Trường Ninh xung quanh đều không thấy, liền đi tới phòng ngủ, chỉ thấy Trường Ninh nghiêng người nằm ở phía trong, xem ra là đã ngủ, nghĩ đến hôm nay đi mấy đoạn đường hẳn cũng đã có chút mệt mỏi.
Tô Hạo rón rén cởi giày để một bên, mở ra trang giấy, liền cao hứng viết mấy đoạn thi ca, viết vô cùng tận hứng, không nhịn được khẽ mỉm cười.
Trường Ninh lật thân, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn Tô Hạo chốc lát, ngồi dậy.
Tô Hạo bất ngờ, ôn nhu nói, "Điện hạ làm sao không ngủ?" Nguyên là nàng ngồi cách Trường Ninh rất gần, góc áo cùng tóc Trường Ninh cách không xa, Trường Ninh khẽ động, nàng liền biết được. Người ngoài nhìn ra nàng là hững hờ mà ngồi xuống, kỳ thực rất có ý, đều là dùng tâm.
Trường Ninh đưa tay tháo xuống ngọc trâm để tóc tùy ý phủ trên người, nhàn nhạt trả lời, "Bổn cung đứng lên muốn cùng tranh sủng với tiểu thiếp của phò mã."
Tô Hạo, "......?"
Trường Ninh đem thân thể chuyển qua bên trên tiểu án, ngón tay nhỏ chỉ trỏ lên trên tập giấy, "Những giấy, bút mực này, lại còn có sách, đều là ái thiếp của Phò mã, Bổn cung nếu chỉ để ý ngủ, sớm muộn cũng bị các nàng cướp mất tướng công a."
Tô Hạo không khỏi mỉm cười, "Điện hạ đây là đang ăn giấm chua sao?"
Trường Ninh nhíu nhíu mày, "Không phải sao." Vẻ mặt tuy là nhàn nhạt, lại nói không ra hết được bao nhiêu đáng yêu.
Tô Hạo trong đầu "Oanh" lên một tiếng, ánh mắt lập tức liền mất đi tiêu cự, tuy rằng bên nhau đã hơn bảy năm, nhưng Trường Ninh như vậy vẫn là lần đầu tiên Tô Hạo nhìn thấy, không có một chút sức đề kháng nào.
Trường Ninh nhẹ như mây gió cầm bút, cẩn thận viết xuống giấy hai chữ "Tây Hồ", viết xong tỉ mỉ nhìn chốc lát, lại lắc đầu nói, "Viết không đẹp chút nào."
Cầm tay gõ một cái lên cái người đang si ngốc, "Phò mã có chịu dạy Bổn cung luyện chữ hay không?" Khóe môi lại nở ra nụ cười trêu tức ---- không cần ngẩng đều lên cũng có thể đoán được vẻ mặt của phò mã.
Tô Hạo lấy lại tinh thần, "Được, Được" Ngồi quỳ chân phía sau Trường Ninh, một tay đỡ vai trái Trường Ninh, một tay nắm chặt tay phải Trường Ninh, mang theo tay nàng viết nhanh, "...... khinh chuyển...... Bút tiêm phản đạn...... Hồi phong hướng hữu thượng...... Đề phong tả hạ chiết......" Cứ như vậy liền bị mùi hương trên người Trường Ninh năm lần bảy lượt quyến rũ khiến cho miệng khô lưỡi cũng khô, liền buông tay Trường Ninh ra, "Điện hạ luyện mấy lần đi."
Trường Ninh điểm thủ, "Tốt." Tiện đà chăm chú nhìn chữ Tô Hạo cùng nàng viết, dường như lĩnh hội được điều gì rồi, "Nguyên lai là viết như vậy, chữ này xem ra viết cũng dễ dàng, chờ Bổn cung viết."
Tô Hạo thấy nàng nói vậy, lòng tràn đầy nghĩ rằng sẽ có tiến bộ rất lớn, ánh mắt đi theo ngòi bút của nàng, chờ mong nàng viết xong, thấy nàng viết ra chữ, tâm tình đang trên mặt nước bị kéo xuống tận đáy, chữ viết vẫn như cũ, so với trước cũng chẳng khác gì.
Trường Ninh viết xong, quay đầu dò hỏi Tô Hạo, "Phò mã thấy sao?"
Tô Hạo rời ra khỏi ánh mắt Trường Ninh, căng mặt, hắng giọng một cái, lại khịt khịt mũi nói, "...... Điện hạ vẫn cần nỗ lực."
Sắc mặt Trường Ninh rất khó nhìn, khóe môi hơi nhếch lên, "Đấy là do Bổn cung viết trên thuyền đang đi lay động lợi hại, tất nhiên sẽ không đẹp rồi."
Tô Hạo gật gù, "Thì ra là như vậy......" Sau đó nghiêng đầu nghi hoặc, "Vì sao ta vẫn chưa phát hiện thân thuyền lay động?"
Mặt Trường Ninh không biến sắc, "Phải ngồi viết mới nhận ra được thay đổi."
Nói xong đem bút đưa cho Tô Hạo, "Không tin Phò mã thử một chút xem, chỉ sợ thân thuyền lay động, phò mã viết ra chữ còn khó coi hơn của Bổn cung."
Tô Hạo vui vẻ nhận bút, kéo lên tay áo, đem bút hạ xuống viết một chữ "Tây" chữ vừa mới hạ xuống, liền cảm thấy bên tai xẹt một trận ẩm ướt ấm áp, là Trường Ninh bên cạnh nàng nhẹ nhàng thổi ra một luồng khí,tay Tô Hạo không nhịn được run lên, nhưng người câm ăn Hoàng Liên không nói ra được, chỉ đành nhắm mắt tiếp tục viết, chữ viết thê thảm như thế nào có thể tưởng tượng ra được.
Trường Ninh nói, "Nhìn, Bổn cung nói đâu có sai."
Mặt Tô Hạo lúc đỏ lúc trắng, ngập ngừng nói, "...... Viết không giống nhau."
Trường Ninh nói, "Vậy phò mã viết lại xem."
Tô Hạo định lại tâm thần, tiếp tục hạ bút, đang viết được một nửa chữ "Tây" Tô Nhược bước đi bất ổn đẩy cánh cửa ra, nháy mắt hướng vào bên trong nhìn xung quanh, Trường Ninh thấy, hướng về Tiểu Nhân Nhân vẫy vẫy tay, Tiểu Nhân Nhân liền vui sướng giương tay nhỏ chạy đến bên giường, Trường Ninh đem Tiểu Nhân Nhân ôm lấy, phóng tới trên giường nhỏ, Tiểu Nhân Nhân lập tức bị bút trong tay Tô Hạo hấp dẫn, không khỏi giơ tay ra sờ sờ, Tô Hạo chỉ còn một chút nữa là viết xong, bị tiểu nhân nhân lôi kéo, ngòi bút xẹt qua trang giấy.
Trường Ninh không chút rung động nào, "Lần này vẫn không hơn lần trước a."
Gò má Tô Hạo đỏ lên, "......"
Trường Ninh bất ngờ mau lẹ đặt xuống má lúm đồng tiền của Tô Hạo một nụ hôn.
Tâm tình Tô Hạo lập tức phục hồi như cũ.
Tô Hạo quay đầu nhìn về phía Trường Ninh, Trường Ninh nghiêng đầu, khóe môi hơi nở ra nụ cười ôn nhu.
"......"
Tô Hạo trong nháy mắt biến thành ngốc nhạn.
Tô Nhược ngẩng đầu nhỏ lên, nhìn Trường Ninh, lại nhìn Tô Hạo, dường như đọc hiểu gì đó, hoan hỉ vỗ tay khanh khách cười lên.
Sau bữa cơm tối, mưa đã tạnh nhưng gió vẫn thổi.
Tô Phu nhân dẫn mọi người mang theo hai đứa bé đi lên mũi thuyền đánh đàn tranh làm vui, Trường Ninh lại cùng Tô Hạo ở trong phòng, để cửa sổ sát đất mở ra, đối với thời tiết ngày hôm nay vô cùng yêu thích.
Hồi tưởng lại chuyện trước kia, Tô Hạo cảm thấy mình như nằm mơ.
Hai người vốn là nằm nghiêng, Tô Hạo phía trước, Trường Ninh phía sau, nhẹ nhàng ôm lấy Tô Hạo, lúc này Tô Hạo xoay người, đối mặt Trường Ninh, lấy tay nhỏ nhẹ nhàng xoa lên hai gò má Trường Ninh, đầu ngón tay sượt qua làn mi thanh dài của Trường Ninh.
Tầm mắt Trường Ninh thu hồi từ ngoài cửa sổ vào, bắt được tay Tô Hạo, ôn nhu nói, "Đừng nghịch, ở trên thuyền không được, sẽ bị nghe được."
Tô Hạo, "......"
Trường Ninh nói tiếp, "Chờ trở về Vạn An lại nói."
Tô Hạo "...... Ta không có ý đó."
"Ơ?" Khóe môi Trường Ninh nở ra nụ cười gian xảo, "Vậy phò mã có ý gì?"
Trong mắt Tô Hạo sóng nước lấp lóe, "Ta muốn nhớ kỹ dáng vẻ Điện hạ, kiếp sau còn muốn cùng Điện hạ làm bạn cả đời."
"Ngốc cô nương, " Trường Ninh nhẹ nhàng đặt lên môi Tô Hạo một nụ hôn, "Đời này đã đủ rồi...... còn không biết kiếp sau có hay không, nếu thực sự là có, trên cầu Nại Hà uống bát canh Mạnh Bà cũng đều quên hết sạch rồi."
Tô Hạo nghe xong, môi nhỏ xẹp xuống, rơi lệ, vùi đầu trong lòng Trường Ninh, khóc nức nở nói, "Chưa có hết kiếp..............Ta không nghe theo."
Trường Ninh cười ra tiếng, ôn nhu ôm Tô Hạo, "Phò mã trước sau vẫn là đứa bé.................."
Tô Hạo vẫn khóc.
Trường Ninh thu lại ý cười, tay nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve tóc Tô Hạo, ôn nhu nói, "Được rồi, kiếp sau là có, Phò mã cùng Bổn cung còn có thể nối lại tiền duyên."
Tô Hạo nghe xong, ngẩng đầu lên, trên lông mi còn mang theo nước mắt óng ánh, "Có thật không?"
Trường Ninh gật gù, "Thật sự."
Tô Hạo không khỏi nín khóc mỉm cười.
Mặt Trường Ninh bỗng trở lên cực kì nghiêm túc, "Phò mã?"
Tô Hạo méo xệch đầu, chớp chớp đôi mắt đẹp, "Hả?"
Trường Ninh duỗi ra tay nhỏ vỗ về hai gò má Tô Hạo, "Ngươi thu lại vẻ đáng yêu xuống đi, Bổn cung sợ là sẽ không kìm chế được."
Tô Hạo, "......"
Ngay vào lúc này, sau cửa chui ra hai đầu nho nhỏ, giọng nói mềm mại gọi, "Mẫu thân!", sau đó tay nhỏ Tô Nhược nắm tay Tô Manh đi vào.
Trường Ninh đối với Tô Hạo cười, "Trấn cổng tới rồi."
Tô Hạo ngoác miệng, nhỏ giọng thầm thì, "...... Tới không phải lúc."
Hai đứa bé đã tới đến bên giường, song song giơ ra tay nhỏ, bi bô nói, "Ôm ôm!"