Phò Mã 16 Tuổi

Chương 76: Vạch Trần (B)






Chúng tướng sĩ nghe xong, cũng có tán đồng, cũng có phản đối, tranh chấp không thôi.
Cuối cùng Diệp Tôn nói, "Điện hạ, kế lúc đầu cũng rất tốt, chỉ là hỏa lực của hỏa súng kia trong vòng năm trăm bước khó có binh sĩ nào sống được, hơn nữa cơ quan thuật bên trong rất phức tạp, không thể trong một hai ngày có thể chế tác ra được, nếu như muốn sản xuất ra số lượng hàng trăm hàng ngàn thì khó càng thêm khó, nhanh thì mất mấy tháng mà chậm thì cũng phải mấy năm, hiện nay Sở Quân ta cũng không có nhiều thời gian như vậy...."
"Diệp nguyên soái ngươi nói nhiều vậy ?"
 Huyền Tuyết đánh gãy lời của Diệp Tôn, "Ngươi cứ nói thẳng là chủ ý của bổn cung không khả dụng có phải nhanh hơn không ?"
Diệp Tôn, ". . . . . ."
Huyền Tuyết cầm mai hoa tiêu trong tay quăng quăng mấy lần, "Mặc cho có bắt trước hỏa súng được hay không, bổn cung vẫn muốn 'mượn' chút hỏa súng về chơi,"
 Nói xong nhìn Diệp Tôn một chút, "Việc tạo cầu nổi cũng không thể trì hoãn, Diệp nguyên soái liền theo kế vừa bàn tiến hành đi thôi."
Diệp Tôn vốn tưởng rằng Huyền Tuyết là cố ý kéo dài chiến cuộc, nghe xong câu nói này không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lập tức cao giọng nói, "Vi thần tuân mệnh!"
Chỉ tiếc thời tiết không tốt, ban đêm mưa như trút nước, nước sông chảy mãnh liệt, Diệp Tôn đành hạ lệnh đợi tạnh mưa rồi tính  sau.
Cũng trong lúc đó, Huy Châu Thanh Hà, trời cao trăng sáng, sao đầy trời.
Mà trong thành Thanh Hà ánh lửa cháy cao ngút trời, tiếng gào khóc không ngừng bên tai.
Quân của Đại Tề bao vây thành Thanh Hà sau mười ngày tổng tấn công thành, sau một lần công thành  đã phá được thành, đánh vào vương phủ Thanh Hà vương, đem tất cả loạn quân của Thanh Hà vương bắn chết, lấy thủ cấp đưa tới kinh thành.
Đứng trên sườn núi ngoài thành nhìn phía Tề Quân đang công vào thành, một tú sĩ áo trắng đứng chắp tay sau lưng, yên lặng nhìn ánh lửa trong thành đang cháy rực, một lát nhìn xa xăm nói, từ trong gió truyền tới tiếng thở dài.
"Nhớ kỹ, sau này đừng gọi ta là vương gia nữa."
Phía sau hắn có ba người đang đứng, một vị Thanh Y mỹ phụ, một vị Hồng Y thiếu niên, một vị lão giả áo xám, lập tức cùng kêu lên nói, "Vâng, Môn chủ."
Tú sĩ áo trắng quay người lại, "Ta càng yêu thích các ngươi gọi ta ' công tử '."
Hồng Y thiếu niên lên tiếng, "Vâng, Công tử."
Tú Sĩ áo trắng nhìn về phía Hồng Y thiếu niên, cười gật gù.
Hồng Y thiếu niên thân thể cao dài, cao tầm bảy thước, tướng mạo tuấn tú bất phàm, đôi mắt phượng thon dài sâu thẳm, trên người bao phủ một luồng khí tức lạnh lùng cao ngạo, mặc dù thân thể có chút gầy gò, thế nhưng dáng người lạnh lùng kiên cường, mơ hồ có khí tức lạnh lùng.
Thanh Y mỹ phụ nói, "Bây giờ công tử có về tổng đà Ma Môn hay không ? hay là có dự định gì khác ?"
Tú Sĩ áo trắng nói, "Thanh Hà vương đã chết, nhưng Đông Phương Vô Không vẫn còn tại thế, không giết Tề Minh Đế cùng Ngũ Chỉ Kiếm, bản công tử thề không trở về."
Nói đến chỗ này dừng một chút, lại nói, "Hơn nữa hiện nay còn có một trò hay muốn xem."
Thanh Nguyệt không khỏi cười nói, "Lúc này phong mật thư kia cùng với đầu thế thân của công tử hẳn đã được đưa tới kinh thành, thật muốn biết Tề Minh Đế biết rể hiền của mình là nữ tử sẽ phản ứng như thế nào ?"
Lão giả áo xám nói, "Tốt nhất phun ra mấy ngụm máu tươi, tức chết tại chỗ."
Vấn Nguyệt nghe vậy, tâm trạng cả kinh, chỉ vì hắn gia nhập Ma Môn hơi muộn, một số chuyện trọng đại trong Ma Môn sẽ bài trừ hắn ra ngoài, hắn cũng không biết chuyện mật thư kia,  nhưng trên mặt vẫn không lộ ra vẻ gì, hờ hững hỏi, "Phò mã Tô Hạo là nữ tử ?"
Đông Phương Vô Không thu nạp hắn bên người, vốn định dùng hắn thay thế cho Phật Tháng đã chết, chỉ hận hắn thường ngày ít nói, hỏi một câu đáp một câu, thực sự không hề thú vị, hôm nay thấy hắn hiếm khi mở miệng chủ động hỏi, không khỏi tâm tình thật tốt, "Không phải vậy ngươi cho rằng Trường Ninh công chúa vì sao không tiếc công thâm nhập hang hổ đến ám sát Bản Vương ?"
Vấn Nguyệt nghe xong, vang lên bên tai lời nói của Trường Ninh "Vì phò mã" , thì ra là như vậy. . . . . . Nhưng các nàng nếu đều là nữ tử vì sao còn muốn tiếp tục làm phu thê ? Đúng rồi, Phò mã phẩm học tài mạo cao như vậy thật  khiến cho người con gái như Trường Ninh cũng khó có thể không động lòng. . . . . . Trong lòng mặc dù như vậy nghĩ, ngoài miệng vẫn như cũ nhẹ như mây gió nói, "Ngược lại là chuyện thú vị."
Đông Phương Vô Không cười vỗ vỗ vai Vấn Nguyện nói, "Ngươi còn nhỏ, không biết trên cõi đời này còn nhiều chuyện thú vị hơn đấy."
Năm ngày sau, Bội Huyện.
Trời còn đang đổ mưa, Trường Ninh cùng Tô Hạo cầm ô, sánh vai đứng bên bờ Hoàng Hà, nhìn nước sông cuồn cuộn chảy,  áo choàng sau lưng  bị gió thổi bay phất phới.
Tô Hạo thầm nghĩ, cứ theo đà này, song phương đều không thể qua sông, xem ra ông trời cũng không muốn nhìn thấy Điện hạ cùng Huyền Tuyết sư tỷ đánh nhau, dù sao song phương tính gộp lại cũng gần ba trăm ngàn nhân mạng.....
Ánh mắt Trường Ninh trước sau vẫn xa xăm nhìn bờ bên kia, yên lặng không nói một lời.
Tô Hạo ôn nhu nói, "Được rồi, chúng ta về thôi, bệnh của ngươi vừa mới khỏi, đừng lại cảm lạnh."
Trường Ninh lấy lại tinh thần, nhíu mày nhìn Tô Hạo, "Lần trước là lần đầu tiên bổn cung ốm, Phò mã không cần phải lo xa thế." 
 Tuy là nói như vậy, nhưng vẫn đưa tay nhẹ nhàng nắm tay Tô Hạo, dắt tay đi trở về tiểu viện.
Trường Ninh ngồi xuống bên cửa sổ, giữ quai hàm nhìn bồn sơn Tuyết Quế, Tô Hạo pha một bình trà mang đến.
"Chẳng biết vì sao, hôm nay tâm tình bổn cung cứ không yên ?"
Cảm giác bất an này từ lúc đi dạo bên bờ sông với Tô Hạo đã có.
Trong lòng  Tô Hạo  nặng nề nói, "Chẳng lẽ trong kinh có việc?"
Đang nói, khoái mã ở cửa viện chạy đến, một sĩ tốt mặc áo choàng chạy vào trong viện, vừa chạy vừa gọi, "Đề đốc đại nhân, Kinh Thành đưa tới cấp báo!"
Tô Hạo choáng váng.
Sĩ tốt đi tới dưới mái hiên, quỳ một chân trên đất, từ trong lồng ngực móc ra giấy dầu bao bọc thư, hai tay nâng lên, "Xin mời Đề đốc đại nhân xem qua."
Trường Ninh đi tới nhận, "Lui ra đi."
Sĩ tốt hành lễ quân đội xong liền vội lui ra ngoài.
Trường Ninh xé phong thư ra, rút ra thư bên trong, mở ra nhìn, khuôn mặt trắng sáng bỗng dưng xám xịt.
"Xảy ra chuyện gì?" 
Tô Hạo tiến lên hỏi, "Mẫu hậu bệnh nặng? Hay là. . . . . . Thái tử bị phế?"
"Không có chuyện gì, "
 Trường Ninh nói xong đem phong thư nắm chặt trong lòng bàn tay, hóa thành bột phấn, dương tay rơi ra, "Là Tiểu Kiều viết" 
 Nói tới chỗ này dừng lại, khoảng chừng cảm thấy nói như vậy không đủ sức thuyết phục, liếc mắt một cái, nhìn Tô Hạo, lạnh nhạt nói, "Nàng cùng thái tử lại cãi nhau , mà lần này....còn động thủ với nhau."
Đôi mắt đẹp  của Tô Hạo  chớp chớp, "Sau đó thì sao?"
"Phụ hoàng long nhan  giận dữ, hậu quả khó mà lường được."
Tô Hạo bán tín bán nghi, Tiểu Kiều vì chút chuyện này mà phái người chạy hơn 500 dặm kịch liệt gửi thư tới Bội huyện ?
Đang nghĩ , chỉ nghe Trường Ninh hỏi, "Phò mã, nếu như Bổn cung cùng phụ hoàng ý kiến bất đồng, ngươi sẽ nghe ai ?"
Làm sao đột nhiên không đầu không đuôi hỏi vấn đề như vậy. . . . . . Chẳng lẽ phong thư này là giục ta xuất binh ? Mà Điện hạ không muốn hướng về sư tỷ động võ?
Tô Hạo nghĩ tới đây nói, "Tướng ở bên ngoài quân mệnh có thể không nhận, phụ hoàng cách xa ở Kinh Thành, cũng không hoàn toàn hiểu rõ tình hình phòng tuyến, chỉ có thể từ xa chỉ huy, mà Điện hạ là giám quân, theo quân cùng đi, đối với Thần Cơ Doanh rõ như lòng bàn tay, chỉ xét theo hướng đó thôi, ta đương nhiên là nghe Điện hạ."
Trường Ninh nhợt nhạt nở nụ cười, "Vậy thì tốt."
 Nói xong đưa tay vuốt ve mặt Tô Hạo, tiện đà nhẹ nhàng ôm Tô Hạo vào trong ngực.
Tuy là mỗi ngày ngủ chung, Tô Hạo vẫn cảm thấy da thịt Trường Ninh thật thơm mát, hương thơm ấm áp lạ thường, có thể làm say lòng người, làm tim nàng đập thình thịch, tâm thần hoảng hốt.
Kinh Thành, Đoan Bổn Cung.
Thái tử đầu đầy mồ hôi, ở tẩm điện đi đi lại lại liên hồi.
Tiểu Kiều không kiên nhẫn nói, "Ngươi có thể ngồi xuống trước được hay không ?"
"Hạo đệ xảy ra chuyện như vậy, ta làm sao có thể ngồi yên được ?"
Hai ngày trước hắn đến Càn Cung điện bái kiến phụ hoàng, chợt có binh sĩ mang đến phong thư mật báo, phụ hoàng xem xong nổi trận lôi đình, đem phong mật thư ném xuống đất, hắn nhặt phong thư lên đọc được dòng chữ "Phò mã là nữ tử, là trò cười của thiên hạ", đang muốn hỏi rõ ràng, phụ hoàng truyền ám vệ đến, cho hắn lui ra. 
Trong lòng hắn vô cùng hoảng hốt, trở về Đoan Bổn Cung đem sự tình kể với Tiểu Kiều, Tiểu Kiều sau khi nghe xong chuyện lập tức viết một phong thư, sai người tức tốc mang tới Bội huyện.
Tiểu Kiều trừng thái tử một chút, "Còn Hạo đệ nữa, nếu quả thực Tô Lang là nữ tử, ngươi nên đổi cách xưng hô thành Hạo muội rồi."
Thái tử phản kích nói, "Vậy ngươi còn gọi Tô Lang ?"
"Ta gọi Tô Lang thì sao ? có thể là nam lang cũng có thể là nữ lang a."
"Ngươi cả ngày cười ta đoàn tụ, hiện tại ngươi cũng đoàn tụ rồi còn gì ?"
"Ngươi mới là  đoàn tụ, " 
Tiểu Kiều dựng thẳng lên một ngón tay đâm đâm vào đầu Thái tử, ngược lại một tay ôm ngực một tay đỡ quai hàm, hai mắt nhìn xa xăm nói, "Nếu ta có một ngày cùng Tô Lang chung chăn chung gối, ta tỉnh rồi, Tô Lang vẫn còn đang ngủ trên ống tay áo của ta, dù trời đất rung chuyển ta cũng không nỡ cắt ống tay áo của mình rời giường, ta muốn ôm Tô Lang ngủ tiếp."
Thái tử nghe được ngoác mồm lè lưỡi, ". . . . . . Ngươi quả thực là người si tình. . . . . ."
"Ơ ha ha, " 
Tiểu Kiều nắm tay nhỏ gạt gạt cằm Thái tử, "Ta si tình ngươi bây giờ mới biết?"
 Nói xong vẻ mặt bỗng trở nên nghiêm chỉnh lại, "Được rồi, bây giờ không phải là thời điểm có thể nói đùa,"
Đi tới một bên, tay nhỏ nắm lấy cằm miết miết, trầm tư chốc lát nói, "Không có lửa làm sao có khói, hiện tại quan trọng chính là, tìm hiểu phong thư kia là từ nơi nào truyền đến, phụ hoàng tin mấy phần, chuẩn bị xử lý chuyện này như thế nào ?"
Thái tử không thể tin vào tai của mình, "Ngươi lẽ nào đối với việc Tô Hạo là nam hay nữ không quan tâm chút nào sao ?" Hiện tại khẩn yếu nhất là biết rõ rốt cục Tô Hạo là nam hay nữ mới tốt đúng không ?
Tiểu Kiều lườm Thái tử một chút, "Câu nói này ngươi nên đi hỏi muội muội bảo bối của ngươi," Trường Ninh cũng không quan tâm, ta quan tâm cái gì, thiệt là. . . . . .
"Hẳn là. . . . . ." Tiểu Kiều chợt nhớ tới một chuyện, "Thanh Thành Vương từng lầm ta là phò mã mà bắt đi, có lẽ nào phong thư này có quan hệ với Thanh Thành vương ?"
Thái tử lắc đầu, "Ngày đó ngươi đã ở trên thành lầu đem việc này nói rồi, mấy trăm ngàn người đều nghe vào trong tai, Thanh Thành vương nếu như bịa đặt như vậy, ai sẽ tin ?"
"Ý của ta là, " Tiểu Kiều nhìn thái tử nói, "Ngươi đến trước mặt phụ hoàng, đem phong thư này cùng với chuyện của Thanh Thành Vương đồng thời nói, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không."
"Nhưng là, xem ý tứ của phụ hoàng, rõ ràng cũng không muốn ta tham gia vào chuyện này, ta nếu như thêm miệng, không những không thể giúp được Tô Hạo, ngay cả chính ta cũng bị liên lụy."
"Ngươi lẽ nào không thể nghe lời đoán ý phụ hoàng tận dụng mọi thứ để khuyên giải ? Chẳng lẽ không biết thời điểm nào nên mở miệng, thời điểm nào nên im lặng ?"
Thái tử rụt cổ một cái, "Này, ta tận lực là được chứ gì ?"
Sau một ngày, Sở Quân đại doanh.
Huyền Tuyết ngồi ở trên ghế, nắm mai hoa tiêu trong tay xoay xoay, hỏi nữ tử áo đen đứng trước mặt, "Ngươi ở Kinh Thành có dò thăm được tin tức gì không ?"
Nữ tử mặc áo đen chắp tay nói, "Hồi cung chúa, thuộc hạ lần này có một chuyện muốn báo."