Phò Mã 16 Tuổi

Chương 72: Tuyết Tích (B)






Tô Hạo cũng không định từ trên người Trường Ninh bò xuống, đem cái lưỡi béo mập mềm nhẵn thăm dò vào trong miệng Trường Ninh, một chút gặm nuốt, một chút mút, một chút quấy, một chút tiến công, thân thể áp sát lên người Trường Ninh, ma sát trước ngực mẫn cảm Trường Ninh, cả người hoàn toàn mất khống chế.
Rốt cục, Thiên địa khuynh đảo.
Trường Ninh bỗng dưng trở mình, đem thân thể nõn nà trắng mịn của Tô Hạo đặt dưới thân thể, hai tay nhào nặn lấy tiểu trái cây đẹp mê người, lăn qua lộn lại, từ đầu giường xuống cuối giường rồi lại từ cuối giường lộn lại đầu giường, như mưa rào mùa hè, dài lâu  lại kịch liệt.
Tô Hạo chỉ cảm thấy mình giống như cây nhỏ bị cuốn trong mưa gió, bị môi lưỡi cùng với thân thể của Trường Ninh mạnh mẽ cuốn đi, một cảm xúc nóng bỏng cùng tê dại như cơn sóng lan truyền khắp toàn thân, trong đầu sấm vang chớp giật, cơ hồ mất đi ý thức, trong miệng bản năng phát sinh ra tiếng rên nhẹ nhẹ, một trận cao hơn một trận, trùng trùng điệp điệp lan tỏa đến chân trời.
Trong nháy mắt đạt được cao triều, Tô Hạo ôm thật chặt lấy Trường Ninh, ngón tay nhỏ bấu chặt lấy lưng Trường Ninh tạo thành vệt máu.
"Phò mã hiện tại thư thái sao?"
Trường Ninh nhẹ nhàng vuốt ve bộ tóc ướt đẫm mồ hôi của Tô Hạo, ánh mắt luôn luôn lạnh lẽo của Trường Ninh giờ phút này tràn đầy ôn nhu săn sóc, quyến rũ động lòng người.
Tô Hạo vẫn chưa đáp lại, môi anh đào khẽ nhếch, hô hấp dần dần điều chỉnh nhưng vẫn gấp gáp như cũ, đôi mắt đẹp chớp  chớp, trải qua trận mây mưa phát sinh quá nhanh, so với trước kia vô cùng nhuần nhuyễn, làm cho Tô Hạo cảm thấy giây phút tốt đẹp này dường như không chân thực.
Lúc lấy lại được tinh thần, ngước mắt nhìn thấy bên môi Trường Ninh đang nở nụ cười trêu tức, khuôn mặt vừa mới dịu lại được một chút lại nổi lên một tầng ửng hồng đến tận mang tai, Tô Hạo hạ thấp hàng lông mày, lấy tay phải che đi khuôn mặt.
Trường Ninh vươn tay trái đem tay phải của Tô Hạo đang che mặt hạ xuống, nắm trong tay, ôn nhu nói, "Ngươi và ta từ lâu tuy hai mà một, Phò mã vì sao còn  thẹn thùng?"
Nói xong nhẹ nhàng đặt xuống trán Tô hạo một nụ hôn, thân thể rời khỏi người Tô Hạo, nằm xuống bên cạnh nhưng tay vẫn như cũ nắm chặt lấy bàn tay Tô Hạo.
Trên người không còn hơi ấm của đối phương, Tô Hạo cảm chợt cảm thấy thất lạc, không khỏi trở mình, nghiêng người hướng về Trường Ninh nằm, vươn tay trái ra trêu trọc làn tóc dài đen bóng của Trường Ninh, ngón tay phải nhẹ nhàng vẽ vẽ lên mu bàn tay Trường Ninh.
"Được rồi, ngủ đi, " 
Trường Ninh xoay tay phải lại, đặt ở trên tay Tô Hạo, giống như vô lực vỗ vỗ, "Bổn cung đêm nay thật sự mệt mỏi."
Khuôn mặt Tô Hạo không khỏi lần thứ hai ửng hồng lên, "......"
Sáng ngày thứ hai.
"Đại nội thánh vệ Khương Dịch đã đem chuyện phò mã bị thương đi báo cho phụ hoàng, hơn nữa thân phận thích khách chưa được điều tra rõ ràng, không thể ngoại trừ khả năng sẽ bị tập kích lần hai," 
Trường Ninh trước kia ra khỏi phòng nói với Tô Hạo, "Vì lẽ đó phò mã hãy ở tại phủ an dưỡng, không cần phải đến quân doanh."
Tô Hạo biết Trường Ninh là không muốn mình chịu khổ, gật gật đầu, nhưng cảm thấy không yên lòng, "Hỏa khí doanh. . . . . ."
Trường Ninh biết Tô Hạo muốn nói cái gì, đánh gãy lời nói của nàng, "Thuộc hạ dưới trướng ngươi chẳng lẽ không có người nào có thể gánh vác được chức trách ?"
"Đỗ Vân"
 Tô Hạo bật thốt lên, "Người này là người trung thực, khá hiểu cách dùng binh, hơn nữa hết sức quen thuộc hỏa khí."
Trường Ninh gật gù, "Ta sẽ hướng về phụ hoàng nêu ý kiến, tạm thời do hắn quản lý hỏa khí doanh."
 Nói xong quay lưng đi ra ngoài, đi được vài bước bỗng dưng quay lại, căn dặn Tô Hạo, "Phò mã nếu như nằm lâu không thoải mái, liền ở phòng ngủ đọc sách, không nên ra ngoài đi lại, trên người ngươi nội lực chưa được hóa đi, có thể bất cứ lúc nào cũng bị tái phát, không có ta ở đây, ngươi phải cẩn thận một chút mới được."
Tô Hạo không khỏi khẽ mỉm cười, nói, "Ừ, ta biết."
Trường Ninh nhìn chăm chú Tô Hạo chốc lát, lúc này mới quay lưng rời đi.
"Phò mã tốt nhất vẫn là nằm ở trên giường, cố gắng ngủ được thì tốt, không may vạn nhất tái phát, chỉ sợ té bị thương."
Trường Ninh đi rồi, lần thứ hai quay lại dặn dò Tô Hạo.
"Được rồi, ta biết rồi." 
Tô Hạo hướng về Trường Ninh vung vung tay, "Điện hạ có việc thì nhanh đi làm," 
Lúc Trường Ninh lần thứ hai căn dặn lại nói, "Lần này đừng mới rời đi lại quay lại."
Khóe môi  Trường Ninh   co rụt lại một hồi, cũng không quay đầu lại nữa.
Tô Hạo nhìn theo bóng lưng Trường Ninh, mím môi cười không ngừng.
Trường Ninh tiến cung xin chỉ thị của Hoàng đế,  sau đó lại đến Hỏa khí doanh, đầu tiên là truyền khẩu dụ của Hoàng Đế để cho Đỗ Vân tạm thời quản lý hỏa khí doanh, tiện đà gọi  Đỗ Vân vào chỗ không người, để hắn cẩn thận kể lại chuyện Tô Hạo bị tập kích.
  "Đỗ Vân, đem chuyện ngày hôm qua phò mã bị tập kích tỉ mỉ nói lại một lần cho Bổn cung nghe."  

"Vâng, Điện hạ."
Đỗ Vân  theo yêu cầu kể lại một lần.
Trường Ninh nghe xong trầm tư chốc lát, "Lúc đó Ngô Tương có ở đấy hay không ?"
"Ở."
"Hắn không  xuất thủ cứu Phò mã?"
"Không có, "
 Đỗ Vân lắc đầu, "Thích khách thân thủ quá nhanh, chúng thần ở ngay bên cạnh cũng không kịp phản ứng, thích khách ra tay xong cũng không hiểu vì sao vẫn đứng yên tại chỗ, vẫn đứng bên cạnh phò mã không nhúc nhích, lúc này mới có một vị tướng sĩ hô lên tiếng, mọi người lúc này mới đồng loạt phản ứng lại, đồng loạt giơ lên hỏa súng khai hỏa, thích khách bỏ mạng tại chỗ."
"Này. . . . . ." 
 Trường Ninh lại hỏi, "Ngô Tương từ đầu đến cuối vẫn không ra tay ?"
"Thích khách sau khi ngã xuống đất, Ngô sư phụ là người đầu tiên tiến lên kiểm tra thương thế của Phò mã, cũng là hắn đem phò mã ôm vào trong sân, chúng thần nhìn thấy Phò mã hôn mê bất tỉnh, đều rối tung lên, chuẩn bị đi báo cho Hoàng Thượng biết để mời ngự y đến chữa trị, Ngô sư phụ lại nói muốn chúng thần  trước tiên thông báo cho Điện hạ."
Trường Ninh nghe xong gật gù, suy nghĩ một chút, lại nói, "Lúc đó vì sao các ngươi lại ở Tây Thị ?"
"Hoàng Thượng muốn chế tạo thêm hỏa súng, Phò mã phụng mệnh đi đến Tây Thị tìm thêm thợ thủ công tăng cường."
"Như vậy. . . . . được rồi, Bổn cung đã hỏi xong, ngươi có thể trở về rồi."
"Vâng."
Đỗ Vân cung kính hành lễ cáo từ.
Ba ngày sau, đại nội ám vệ tra ra tung tích nữ thích khách tập kích Tô Hạo chính là đệ tử của Diệp môn, mà còn là một trong ba đại cao thủ của Diệp môn, tên gọi là Diệp Linh.
Con cháu Diệp thị đời đời đều là thị vệ của hoàng đế Đại Sở, võ công trải qua hơn trăm năm, dần dần hình thành đặc sắc riêng của mình, đặc biết nhất là nội công  của Diệp Thị, là do Diệp môn tự mình sáng lập ra.
Theo Sở quốc diệt vong, Diệp môn cũng thuận theo mai danh ẩn tích, mấy tháng trước Sơn Đông thế tộc giơ lên cờ phản Tề phục Sở, lập công chúa Đức Hiền lên làm quân, Diệp môn lại xuất hiện, trở thành thánh vệ thế gia của Sở Quốc, cũng từng xuất hiện trong giang hồ, nhưng trong chốn võ lâm đã mất đi mấy người biết đặc điểm của võ công, bởi vậy thập phần thần bí.
Tuy rằng tra ra thân phận thích khách, bởi vì Diệp Linh tử vong tại chỗ, nếu không có cao thủ của Diệp môn xuất thủ cứu trị, thật khó có thể chữa trị cho Tô Hạo, Tô Hạo có thể bất cứ lúc nào lại ngất đi, theo ý tứ của Trường Ninh, Tô Hạo vẫn luôn ở phủ phò mã an dưỡng, đều ở trong phòng ngủ không bước ra nửa bước. 
Hoàng Hà bờ Bắc.
Sở Quân đại doanh.
Bên trong một lều cả Hoàng Đình, Huyền Tuyết ngồi ở chủ vị,  Chưởng môn của Diệp Môn  là Diệp Tôn, kỳ muội Diệp Tinh, ở hai bên an vị.
Huyền Tuyết nói, "Nếu như muốn ta tự mình chủ trì quân chính, cũng không phải không thể."
Diệp Tôn nghe vậy mặt lộ vẻ vui mừng, "Điện hạ rốt cục nghĩ thông suốt."
"Đừng nóng vội, "
 Huyền Tuyết nói, "Ta có một điều kiện, các ngươi nếu đáp ứng, ta liền làm Sở Quân, các ngươi nếu không đáp ứng, ta vẫn về Huyền Tuyết cung làm Cung chủ, các ngươi lấy danh hiệu của ta làm việc gì đều  không can hệ đến ta."
"Điện hạ!" 
Diệp Tinh bực tức nói, "Huyết thống của Tiên đế chỉ còn lại duy nhất Điện Hạ, Điện Hạ chính là linh hồn của Sở quân, Điện hạ lại từ chối vị trí Sở Quân, một lòng trà trộn giang hồ, chẳng phải khiến tam quân thất vọng!"
Diệp Tôn xua tay, ra hiệu Diệp Tinh bình tĩnh, ngược lại hướng về Huyền Tuyết nói, "Điện hạ có điều kiện gì xin cứ nói, chỉ cần chúng ta có thể làm được, nhất định sẽ nghe theo."
"Vẫn là huynh trưởng các ngươi hiểu lễ nghĩa."
Huyền Tuyết nở nụ cười, "Điều kiện của ta kỳ thực cũng không cao, chỉ muốn các ngươi phái người đi đến phò mũ phủ chữa thương cho phò mã của Trường Ninh công chúa, nếu làm được ta sẽ tự mình chủ trì tam quân."
"Điện hạ!" 
Diệp Tinh lần thứ hai nổi giận đùng đùng, "Tô Hạo là người sáng lập ra hỏa khí doanh, sau khi đánh bại hai quân   Thanh Xuyên, Thanh Thành , nếu không  gạt bỏ, Sở Quân liệu còn phần thắng ? Huống hồ Hoàng đế  Tề triều  cùng hoàng tử đều không có gì đặc biệt, chỉ có Trường Ninh công chúa có khí thế của bậc Đế vương, là đại họa của Đại Sở ta, mà Tô Hạo cùng Trường Ninh chính là phu thê tình thâm ai ai cũng đều biết, gạt bỏ được Tô Hạo, chính là đòn đánh nặng nhất vào Trường Ninh, chính là một mũi tên hạ hai chim. . . . . ."
"Ngươi không cần nói đạo lí lớn lao ấy với ta làm gì."
Huyền Tuyết đứng lên, "Ngươi chỉ cần nói đồng ý hay không, không đồng ý, ta đây trở về Huyền Tuyết cung."
"Điện hạ bớt giận, Tinh muội tính tình luôn luôn bộc trực, Điện hạ không nên so đo với nàng," Diệp tôn bồi lễ nói, "Điều kiện này của Điện hạ thật ra cũng không quá khó khăn, Diệp Tôn đáp ứng được."
Huyền Tuyết lúc này mới ngồi xuống lần nữa, "Vậy ngươi chuẩn bị tự mình đi chữa trị sao ? Vẫn là nên phái Diệp Tinh đi," 
Hai người xếp theo thứ tự cao thủ cũng đứng thứ nhất thứ hai trong Diệp Thị, chỉ có hai người này đi nàng mới thật sự yên tâm.
Diệp Tôn nói, "Ta cùng Tinh muội chính là phụ tá đắc lực của Điện hạ, sao có thể tự thân đi," 
Nói xong hướng về ngoài trướng hô, "Tuyết Tích! Còn không đi vào !"
Lời còn chưa dứt, từ bên ngoài một thiếu nữ nhảy nhảy nhót nhót đi vào , môi hồng răng trắng, Ngọc Tuyết Linh Lung, rất là đáng yêu, trực tiếp nhảy đến bên cạnh Huyền Tuyết, lắc cánh tay nàng nói, "Điện hạ, Tuyết Tích đã lâu không gặp Điện hạ, rất nhớ Điện hạ."
Huyền Tuyết đầu tiên là đỡ trán thở dài, sau đó nở ra nụ cười nói, "Ta cũng nhớ ngươi."
"Tuyết Tích tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng thiên phú cực cao, nội lực tu vi so với ta cùng Tinh muội còn cao hơn rất nhiều, hơn nữa lại là người hoạt bát,"
 Diệp Tôn sủng ái mà nhìn con gái, "Trị thương cho Tô Hạo, để Tuyết Tích đi là thích hợp nhất, nàng cả ngày rảnh rỗi không có việc gì làm, như chim Hỉ Tước cả ngày hót líu lo."
"Để Tuyết Tích đi ta không yên lòng, Diệp Tinh lắc đầu nói, "Ta vẫn cảm thấy Tô Hạo bị thương ngất đi vô cùng kì quái, Linh nhi mặc dù công phu không so được với ta cùng tôn ca, nhưng một chưởng đánh ra cũng là sơn oanh địa chấn, lại không thể lấy được mạng Tô Hạo, ngược lại chính mình mất mạng, Linh nhi không còn mạng trở về, Tuyết Tích tuổi còn nhỏ như vậy, chỉ sợ đi lành ít dữ nhiều......"
"Đại cô cô xem thường ta!" 
Tay nhỏ  của Tuyết Tích   chống nạnh, chu miệng nhỏ, rất là bất mãn, "Vốn  ta  không muốn nghe theo lời cha, nhưng bây giờ xem ra ta không đi không được !"
Mấy ngày sau. 
Phò mã phủ, Tô Hạo  đang nằm trên giường đọc sách, chợt nghe thấy trong viện truyền đến một âm thanh vô cùng nhỏ, dần dần đang tiến về phòng ngủ.
Trong lòng  Tô Hạo   biết là cao thủ đến, hơn nữa tuyệt đối không phải tiếng bước chân quen thuộc của Trường Ninh.
"Chẳng lẽ là Huyền Tuyết sư tỷ?"
Tô Hạo nghĩ, thả cuốn sách trong tay ra, từ trên giường đứng dậy, đi qua tầng tầng sa duy, đi tới cửa, đỡ khung cửa, cẩn thận từng li từng tí mở ra.
Tuyết Tích  đang không biết mình đang ở chỗ nào của phò mã phủ,  đang ở ngoài khung cửa, lặng lẽ dò đầu vào trong xem đầy là nơi nào.
Bốn mắt nhìn nhau, song phương đều là ngạc nhiên.
Hai đôi đôi mắt đẹp phân biệt chớp chớp lại chớp, cuối cùng vẫn là Tuyết Tích mau lẹ, nhảy ra phía sau Tô Hạo, lấy tay đem hai tay Tô Hạo khóa ở phía sau, một tay kia che miệng Tô Hạo, nhẹ giọng lại nói, "Nhanh dẫn bản cô nương đi tìm phò mã, bằng không ta lấy cái mạng nhỏ của ngươi."