Phò Mã 16 Tuổi

Chương 65: Hoàng Không Xuất Thế (B)




Tô Hạo nói, "Liên quan tới chế tạo hoả súng, ta đã nghĩ ra một phương án."
Nói xong cầm trong tay một tập sách nhỏ đưa cho Giang Tuấn, "Xin mời Giang tổng bộ xem qua."
Giang Tuấn tiếp nhận trong tay lật xem một lần, không khỏi thở dài nói, "Đem toàn bộ quá trình chế tạo chia làm 23 chuyên môn riêng, phân biệt từ chuyên gia hoàn thành, như vậy, cũng không làm cho cấu tạo cơ mật hoả súng tiết lộ ra ngoài, có thể tăng cao hiệu suất chế tạo, thật là phương pháp kỳ diệu !"
Tô Hạo khẽ mỉm cười, cũng không  đáp lời.
Trong lúc nhất thời tập sách nhỏ được truyền qua tay mỗi người trong sảnh đọc một lần.
Tô Hạo nói, "Trong đó có mấy quy trình, hoàn toàn không cần thân thể cường tráng của nam tử, chỉ cần nữ tử cũng có thể ung dung hoàn thành, các ngươi đến quanh thôn trang tìm kiếm nhân công, cũng không nên bài trừ nữ tử bên ngoài, nếu như người nhà các ngươi cũng có trong đó đồng ý làm công, cũng có thể để các nàng làm, thù lao thì so với nam công cũng giống nhau."
Mọi người nghe xong hoàn toàn biểu hiện vui mừng, trong lòng bắt đầu tính toán xem trong nhà có mấy người có thể đi làm, lại tính toán có thể kiếm được bao nhiêu thù lao.
Tô Hạo lại nói, Hết thảy chiêu tập thợ thủ công chia làm ba ban, mỗi một ban phân công làm việc ba canh giờ liền để nghỉ ngơi, ban tiếp theo tiếp nhận, làm bất kể ngày đêm không nghỉ ngơi, trong thời gian ngắn nhất làm ra 5000 hỏa súng."
Vũ Lương đối với biểu hiện của Tô Hạo hết sức hài lòng, ở một bên không ngừng gật đầu, thầm nghĩ trong lòng, Hoàng Thượng lúc trước tứ hôn công chúa, vẫn chưa nghĩ đến phò mã có thể đánh bại vẻ đẹp của Tống tiểu sử, hiện tại lại phái phò mã trấn thủ Thái Sơn, nhất định cũng không nghĩ tới phò mã có thể làm được như vậy ? Phò mã quả nhiên là phúc tinh của Đại Tề ta.
Thanh Hà vương phủ.
Một thân ảnh màu trắng như con hạc nhảy lên không trung biến mất, hơn mười bóng người theo sát phía sau.
Sở sứ sau khi rời đi, Thanh Hà vương lệnh cho thuộc hạ đem Trường Ninh giải vào địa lao, tính cách  Trường Ninh  căm ghét nhất là bị người khác chạm vào thân thể nàng, từ thuở nhỏ thị nữ muốn chạm vào một vạt góc áo của nàng còn không được phép, huống hồ là thị vệ của vương phủ, lập tức không để ý đến ám chỉ của thiếu niên áo đỏ, từ bỏ ngụy trang, thừa dịp mọi người chưa để ý gấp rút thi triển khinh công bỏ chạy.
Thanh Hà vương lập tức lệnh thuộc hạ đuổi theo truy kích.
Mới biết thân thế Huyền Tuyết, trong lòng Trường Ninh không khỏi rối như tơ vò, trong đó là cảm giác đau đớn bị bạn thân phản bội. Cơn đau này làm nàng tỏa ra một loại âm lãnh khí tứcngàn năm Hàn Băng .
Sau lưng vang lên tiếng tỳ bà, tiếng đại huyền chói tai như mưa.
Là truy kích của Thanh Nguyệt, muốn tiêu hao đi nội lực của Trường Ninh nên đặc biết tấu lên một khúc, mang theo sát ý nồng đậm.
Khóe môi  Trường Ninh   co rụt lại một hồi, trên không trung bỗng xoay người một cái, tay trái rút ra một luồng ánh kiếm, như chớp nhảy lên không, đâm về Thanh Nguyệt, "Băng" một tiếng, Thanh Nguyệt đang ôm đàn tỳ bà trong người, năm ngón tay phải nhất thời bị chém rơi xuống đất, thoáng chốc đau tận xương cốt, thân hình từ không trung rơi xuống.
Thanh Nguyệt chính là tiểu di của Thanh Hà vương, bị thương đương nhiên không phải là chuyện nhỏ, có ba người truy kích vì cứu Thanh Nguyệt nên dừng lại, tám người khác vẫn tiếp tục truy kích, bao gồm cả thiếu niên áo đỏ.
Sau khi thấy máu, âm khí trên người Trường Ninh càng nặng, không hề dừng lại, trường kiếm trong tay rung lên, mũi kiếm mang theo tiếng hú mơ hồ, như Long Ngâm, chớp mắt đâm về phía người truy kích.
Mọi người chỉ cảm thấy trên người Trường Ninh phát ra hàn khí quá nặng, hơn nữa càng lúc càng dày, liền như muốn đóng băng mọi người lại, mọi người tuy rằng mỗi người nội lực mạnh mẽ, nhưng cũng khó có thể xua tan Băng Phách hàn khí, tứ chi dần dần cứng ngắc, động tác cũng theo đó mà chậm chạp, kiếm trong tay Trường Ninh như lê hoa vạn điểm càng lúc càng nhanh, mọi người càng thêm không chống đỡ nổi, chỉ cảm thấy màng nhĩ vang lên ong ong, trước mắt sao kim hiện ra, cuối cùng trong một khắc mệt mỏi trúng kiếm, bị thương rơi xuống đất.
Thiếu niên áo đỏ tuy rằng cũng ra tay theo mọi người, nhưng đều là hư chiêu, Trường Ninh công chúa cũng không chính thức động thủ, lúc này chỉ còn hai người trên không trung giao thủ.
Bởi vì trong lòng còn đau lòng chuyện Huyền Tuyết, mặc dù đối diện với thiếu niên áo đỏ giúp đỡ trong lòng có nhiều nghi hoặc, Trường Ninh vẫn là không có tâm tình mở miệng dò hỏi nguyên nhân, nhìn thiếu niên hồng y chút rồi thu hồi trường kiếm, lắc thân mình rời đi.
Thiếu niên hồng y cũng chưa dừng lại, ở phía sau theo sát.
"Ngươi có chuyện cần nói với Bổn cung ?"
Rốt cục, đang bị thiếu niên áo đỏ đuổi theo cách không xa mười trượng, Trường Ninh ngừng lại, lạnh lùng hỏi, vẫn chưa quay lưng nhìn hắn.
Thiếu niên áo đỏ đứng cách Trường Ninh hai trượng dừng lại, sau đó chắp tay sau lưng đi tới bên cạnh Trường Ninh, cũng không trả lời vấn đề của Trường Ninh, chỉ nói, "Bị người phản bội thống khổ vĩnh viễn ghi lòng tạc dạ."
Trường Ninh chưa đáp lại.
Thiếu niên áo đỏ nói tiếp, "Ta sanh ra ở tiêu cục thế gia, phụ thân tính cách nhân hậu, lúc còn trẻ trong đêm tuyết lớn cứu được một vị thiếu niên, bái làm huynh đệ, truyền thụ võ công cho hắn, sau đó tiếp nhận vào tiêu cục, mình làm Tổng Tiêu Đầu, để huynh đệ làm phó chi, chính là huynh đệ này, đầu tiên là ở trên đường áp tải hàng hóa mưu sát phụ thân, sau đó dẫn theo một đám sơn phỉ xông vào nhà ta, cưỡng gian nữ quyến rồi giết chết cả nhà ta, có một vị gia đinh trung thành liều chết thừa dịp loạn đem ta cứu ra, ta mới còn sống trên thế gian này."
Trường Ninh lẳng lặng nghe, không nói một lời.
Thiếu niên áo đỏ nhìn Trường Ninh một chút, "Điện hạ tựa hồ đối với cố sự này không có hứng thú."
Trường Ninh hờ hững nói, "Cám ơn ngươi." Cất bước rời đi.
Lại nghe Thiếu niên áo đỏ niên ở phía sau nói rằng, "Không cần cám ơn ta, muốn tạ ơn liền tạ ơn Phò mã."
Trường Ninh dừng bước lại, xoay người, nhìn Thiếu niên áo đỏ , dùng ánh mắt lành lạnh hỏi, "Vì sao lại nói lời ấy ?"
"Gia đinh cứu mạng ta cũng bị thương nặng, không lâu sau chết đi, ta tuổi nhỏ không chỗ nương tựa, vì sinh tồn, đành tịnh thân tiến cung....Ta cùng Sư phụ lớn tuổi chính là bị phái đi thủ lăng tiên đế, Phò mã thương tình, tặng ta một quyển võ lâm bí kíp."
Thiếu niên áo đỏ niên đem sự tình ngọn nguồn nói một lần, cuối cùng xúc động nói, "Quyển bí kíp này thay đổi cuộc đời của ta."
Lông mày  Trường Ninh   hơi nhíu, Hạo nhi tại sao lại có bí kíp? Hơn nữa nàng cũng không đề cập với ta việc này....
Thiếu niên áo đỏ nói, "Có điều tìm hiểu nguồn gốc, ta thật ra là nhờ phúc của Điện hạ. Ta bởi vì biến cố trong nhà, chuyện bi quan tích tụ trong lòng, làm người lãnh đạm, đặt ở trong mắt phò mã, không chỉ một lần nói với ta, ' ngươi khá giống Điện hạ ', bởi vậy đối với ta rất có hảo cảm, mới có việc tặng bí kíp."
Trường Ninh lạnh nhạt nói, "Thật không?"
Thiếu niên áo đỏ trịnh trọng gật đầu, "Thật." 
Dừng một chút lại nói, "Ta tuy ít tuổi, nhưng trải qua không ít biến cố, đối với nhân tình thế thái so với ông lão bảy mươi tuổi còn muốn già hơn, tuy rằng thất lễ, ta vẫn muốn nói với Điện hạ rằng, phò mã là một người tinh khiết trong sáng, vĩnh viễn sẽ không phản bội Điện hạ, nếu Điện hạ vì chuyện của Đức Hiền công chúa mà đau lòng, hãy nghĩ về Phò mã thì sẽ trấn an lại tâm trạng..."
Trường Ninh vô cùng ghét người khác phân tích nội tâm của nàng, lúc này đánh gãy lời nói của thiếu niên áo đỏ, "Ngươi cùng với phò mã chỉ cộng sự mấy ngày làm sao biết hiểu được tâm phò mã ?"
Thiếu niên áo đỏ nói, "Tuy rằng ở chung ngắn ngủi, nhưng ta vẫn luôn âm thầm quan sát Phò mã. . . . . ."
Giọng nói Trường Ninh  đột nhiên lạnh như băng thủy, "Ngươi chưa nhìn quá cẩn thận."
". . . . . ."
Thiếu niên áo đỏ ngẩn ra, lập tức nở nụ cười nhợt nhạt , hắn đã không biết bao nhiêu năm không cười.
Trường Ninh quay lưng đang muốn rời đi, Thiếu niên áo đỏ tiến lên hai bước nói, "Điện hạ, mạo muội hỏi một câu, Điện hạ tại sao khăng khăng muốn lấy mạng Thanh Hà vương ? Thanh Hà vương cũng không tự mình hỏi đến quân sự, tình thế trước mặt, giết cùng không giết cũng sẽ không ảnh hưởng chiến cuộc."
Trường Ninh nói, "Bởi vì Phò mã."
 Hai tay rung lên, thân hình bay lên không trung, mất dấu ở trong bóng đêm.
Năm tháng sau.
Bởi vì Thanh Xuyên vương có Vạn Phu Bất Đương Chi Dũng, mà tinh thông binh pháp, lại lấy được nhân tâm của bách tính Xuyên Thục, bắt tay cùng với Thanh Hà, Thanh Thành vương giao chiến với tướng sĩ Quan tây khiến cho hai bên tướng lĩnh tử thương nặng nề, Tướng lĩnh Quan Tây thấy tình hình tương quan lực lượng không cân bằng, Thái Úy Nguyên Lãng vì muốn bảo tồn thực lực của Quan Tây, sai người ám đi thư tín, khiến cho nhiều tướng lĩnh Quan tây ứng chiến tiêu cực, cầm binh rút lui về hướng Kinh Thành, Hoàng tử giám quân kiên quyết không khoan nhượng, bị vứt bỏ trong loạn quân.
Thấy Tề quân rút lui rất nhiều,sĩ khí quân  Thanh Xuyên  đại chấn, thế như chẻ tre, đuổi bại quân, lao thẳng tới Kinh Thành.  Hai quân    Thanh Hà, Thanh Thành   cũng chỉ huy quân sĩ tiến lên phía Bắc, rốt cuộc muốn xem hươu chết vào tay ai.
Bắc Phương Sở Quân nghe tin, từ bỏ không đánh Thanh Châu, chỉ để lại một bộ phận nhỏ tiếp tục vây đánh thành, triệu tập đại bộ phận nhân mã xuôi xuống nam, chỉ kiếm về kinh sư, đề ngừa tam vương quân rút đến, chiếm được thời cơ.
Cấp báo như tuyết rơi liên tục vào trong cung, Tề Minh Đế đêm không thể chợp mắt,  đứng ngồi không yên, vừa nghe đến ngoài điện cao giọng gọi "Báo!" , liền lập tức từ ngự toà kinh lập mà ngồi lên, mồ hôi lạnh tràn trề.
Đoan Bản Cung
"Quan Tây tướng lĩnh không có thánh chỉ, nhưng cầm binh lui lại, phản tâm rõ rõ ràng ràng, nếu như cho vào thành, cũng khác gì dẫn sói vào nhà, "
Trường Ninh nói với Thái Tử, "Hiện nay kế sách chỉ có đóng cửa cửu môn, gặp bại quân muốn vào thành, lập tức vấn tội, lệnh quay lưng nghênh địch, nếu như không chấp hành, từ trên thành bán cung xuống, giết chết không tha!"
"Này, như vậy thật sự tốt sao ?" Thái Tử ậm ừ nói, "Bọn họ dù sao cũng là ở trên chiến trường vì Đại Tề vào sinh ra tử chém giết một hồi, chỉ sợ làm như vậy khiến cho tam sư tướng lĩnh thất vọng...."
"Tướng sĩ trung với Đại Tề, đương nhiên biết động thái của Quan Tây khác gì hổ lang, nếu chỉ có thể vỗ tay bảo hay, không trung với Đại Tề tướng sĩ, làm sao có chuyện thất vọng,"
Trường Ninh nói, "Hơn nữa hiện nay tình thế nguy cấp, nếu không làm như vậy, Đại Tề Hoàng thất sẽ chịu khổ diệt tộc, truyền quốc chi khí cũng sẽ rơi vào tay người khác. Bên nào nặng bên nào nhẹ, thái tử xin mời tự trâm trước."
"Nhưng là, " Thái tử vẫn như cũ do dự, "Nếu như đẳng người trong thành của Quan Tây nhân cơ hội này tiến binh bức vua thoái vị thì phải như thế nào ?"
"Tướng lĩnh Quan Tây đại đa số đều ở bên ngoài tác chiến, trong thành không có thực lực, hiện nay chỉ có Nguyên Tử Độ, mà phụ hoàng đã phái đại nội ám vệ nhất nhất giám thị, một khi phát hiện có động thái bất thường, liền lập tức lấy thủ cấp, vì lẽ đó, chí ít hiện nay không cần phải lo lắng."
Thái tử nắm ống tay áo lau lau cái trán mồ hôi hột, lắp bắp nói, "Này, này, vậy nếu là ngoài thành Quan Tây tướng lĩnh hợp lực công thành làm sao bây giờ?"
"Điểm ấy không cần không lo lắng, " 
Trường Ninh bình tĩnh phân tích, "Phía sau  bọn họ có truy binh, mặc dù công thành, cũng không kiên trì được bao lâu, thì sẽ rơi vào trong vòng vây của quân đội tam vương, lành ít dữ nhiều."
Thái tử gật gù, "Ta  liền đến Càn Cùng Điện hướng về phụ hoàng báo cáo, xem phụ hoàng ý như thế nào."
"Báo!"
Chân trước  Thái tử   mới vừa bước vào Càn Cùng Điện, liền có quân sĩ  nâng  hai tay lên   một phong thư hô to đi vào.
Nhất định lại là hung tin. . . . . .
Thái tử không khỏi hãi hùng khiếp vía, hai chân như nhũn ra, sững sờ  tại chỗ.
Trong điện Hoàng đế vốn là đứng, nghe được tiếng hô, sợ đến đặt mông ngã ngồi ở ngự toà bên trên.
"Khởi bẩm hoàng thượng! Ba trăm ngàn quân của Thanh Xuyên đi qua Tuyết Y cốc gặp phục kích của Tề Quân, tử thương quá nửa, hơn nửa đã đầu hàng, Thanh Xuyên vương cũng đã cải trang trốn đi, Tề quân hoàn toàn thắng lợi!"
Càng, dĩ nhiên là tin chiến thắng. . . . . .
Hoàng đế nhất thời tinh thần tỉnh táo, đứng lên nói, "Đại Tướng  lĩnh quân là người phương nào? Trẫm muốn trọng thưởng!"
"Hồi hoàng thượng, chỉ thấy được trên cờ của chủ tướng Tề Quân đề một chữ "Tô", rốt cuộc là người phương nào, chưa dò nghe."


Tác giả có lời muốn nói: Diện không gặp thành. . . . . . ( che mặt đào tẩu)
( Mọi người: trốn chỗ nào! Phóng hỏa súng! )