Phò Mã 16 Tuổi

Chương 54: Trừng Phạt (H) (B)






Tô Hạo vừa nghe, nhẹ nhàng rưng rưng đôi mắt đẹp chớp chớp, lắc đầu nói, "Coi như phải đi, một viên ngói  , một viên gạch, từng cọng cây ngọn cỏ  của phò mã phủ cũng không thể phá hoại, " dừng một chút, lại nói, "Phò mã phủ nguyên là hoàng gia ban tặng, là nhà của Điện hạ cùng Phò mã, cũng không phải hết thảy là của Tô Hạo, nếu ta không còn làm phò mã, thì có tư cách gì hủy đi phò mã phủ."
Bên trong   màn rèm , Hạnh Hoa dưới tàng cây, một đường bên cạnh hoa sen.....Ngày nào đó Điện hạ tái hôn, cùng với tân phò mã tản bộ thăm thú, liệu có nhớ đến tiểu phò mã nữ tử 16 tuổi như ta đây ? Phò mã nghĩ ở trong lòng.
Tô phu nhân gật đầu nói, "Trong thiên hạ, tất cả là đất của vua, đất ở xung quanh, hắn là vương thần. Vi nương muốn hỏa thiêu phò mã phủ nguyên là muốn tạo ra hiện trường phò mã chôn thây trong biển lửa, làm cho hoàng thượng không truy cứu nữa, nếu không chúng ta coi như chạy trốn tới chân trời góc biển cũng không thoát được tội khi quân phạm thượng. Nếu con trai của ta nhẹ dạ không muốn động đến phò mã phủ, người làm mẹ này không đốt cũng được, hiện nay trong thành đạo tặc nổi lên bốn phía, chúng ta thừa loạn chạy đi, để cho hoàng thượng nghĩ rằng phò mã bị loạn đảng cướp đi."
Nhũ mẫu nói, "Việc này không nên chậm trễ, phu nhân và tiểu thư nếu kế đã định, chúng ta bây giờ liền ra tay thu thập hành lý a."
Hai cô cô cũng nói, "Phu nhân, kịp lúc thu thập đi."
Lập tức nhũ mẫu cùng hai cô cô trở về phòng chuẩn bị đồ, Tô phu nhân thì lại ở lại phòng ngủ giúp Tô Hạo thay y phục.
Vết thương trên người Tô Hạo đều đã kết vẩy, ngoại trừ trên lưng có một vết sẹo đậm màu, các vết thương khác vẩy đều đã chóc ra, lưu lại vết sẹo phấn hồng, bởi vậy không còn đáng ngại, không chỉ có thể tự đi lại,  cũng có thể làm được một số động tác nhẹ rồi.
"Được rồi, Hạo nhi, chúng ta đi thôi."
Bên kia nhũ mẫu cùng hai cô cô cũng đã thu thật thỏa đáng, từng người khoác một bao quần áo đi tới, bên này Tô Phu nhân cũng giúp Tô Hạo thay y phục xong rồi, cùng nhũ mẫu và thị nữ của Tô phu nhân cải trang một phen, Tô Phu nhân liền kéo tay Tô Hạo, thúc giục nàng mau chóng rời đi.
Tô Hạo chỉ cảm thấy hai chân nặng như đeo chì, khó có thể cất bước, Tô Phu nhân kéo kéo một hồi, cuối cùng Tô Hạo cũng coi như đi về phía trước hai bước, chính là hai bước này bước đi cũng vô cùng cẩn trọng, mỗi bước đi đều là nước mắt như mưa, thật giống như thân thể của nàng đã sớm cùng Trường Ninh là hai hòa một, lúc này bị lôi kéo đi, thân thể như bị xé rách đau đớn, 
"Điện hạ....."
Tô Hạo hô hoán trong nội tâm, cho đến khi năm người từ phòng ngủ đi ra, liếc nhìn thấy một thân ảnh màu trắng như ngọc đang đứng ở bên hồ sen đối diện, Tô phu nhân, nhũ mẫu, hai vị cô cô lập tức sợ hãi đến mặt không có chút máu, "Nhào oành" quỳ tới đất trên, miệng hô "Điện Hạ !"
Tô Hạo đang quay đầu nhìn lại phòng ngủ, nghe được tiếng bốn người quỳ lạy xuống đất mới quay đầu nhìn lại, chính là đang đón nhận ánh mắt của Trường Ninh, chỉ cảm thấy hai đạo băng trùy như đâm thẳng vào đáy lòng, trong lúc nhất thời mặt đầy nước mắt đang đọng lại, cũng không biết Trường Ninh từ lúc nào trở về, trong đầu chỉ có năm chữ ----Điện hạ tức giận rồi....
Chỉ nghe Trường Ninh khẽ mở môi đỏ, "Chỉ tiếc chín cổng  Kinh Thành  đã đóng, có trọng binh canh gác, các ngươi lại từng người từng người cải trang trang phục chỉnh tề như này, chắc là cũng không đi được rồi."
Lúc này Tô Phu nhân cùng với bốn người trên đầu đang phủ tấm khăn, là trang phục của nông phu, Tô Hạo thì lại mặc áo đuôi ngắn trên đầu buộc một khăn đội đầu, buông xuống che nửa khuôn mặt bên trái, như một tiểu nông phu.
"Điện, Điện hạ. . . . . ." Tô phu nhân đầu lưỡi thắt, nói chuyện đã có chút không lưu loát, "Chúng ta chỉ là lo lắng trộm cướp vào phủ, vì lẽ đó. . . . . ."
Trường Ninh không đợi Tô Phu nhân nói xong, khoát tay chặn lại, "Phu nhân không cần nhiều lời, mời trở về phòng nghỉ ngơi, Bổn cung có chuyện cùng Phò mã nói."
"Phò mã thương thế còn chưa khỏi hẳn, Điện hạ cần phải hạ thủ lưu tình."
Tô phu nhân  cáo lui thuận tiện run rẩy cầu xin.
Nhũ mẫu kéo kéo góc áo Tô Phu nhân nói, "Phu nhân đa nghi rồi, Điện hạ lẽ nào lại đánh mông phò mã sao ?"
Tô phu nhân trừng nhũ mẫu một chút, "Ngươi biết cái gì a!"
Hai cô cô thì lại theo sau lưng hỏi, "Chẳng lẽ thật sự là đánh mông sao ?"
Bốn người liền thì thào to nhỏ rời đi.
Trường Ninh nhìn bóng lưng bốn người dần dần biến mất ngoài cửa viện, mới thu tầm mắt lại, lạnh lùng nhìn Tô Hạo một chút, cũng không nói chuyện với nàng, trực tiếp đi thẳng vào phòng ngủ.
Tô Hạo ngơ ngác đứng tại chỗ, đi cũng không được, vào cũng không xong, không biết lúc này phải làm như thế nào.
Một lát, bên trong truyền đến giọng nói lạnh lùng của Trường Ninh, "Phò mã còn không đi vào, tính ở đó đứng đến mọc rễ cây nảy mầm sao ?"
Tô Hạo nghe xong, lúc này mới đỏ mặt cúi đầu đi vào, tay chân cũng không biết nên để ở đâu, hết sức khó xử.
Trường Ninh ngồi ở cạnh bàn, tự tay rót một chén trà, đang bưng ở trong tay, uống một hớp, nhìn Tô Hạo.
Bởi vì Phu nhân thu dọn hành lý muốn rời đi, bên trong phòng ngủ, hòm để quần áo cùng xiêm y rơi loạn xạ, hoàn toàn là một mớ hỗn độn, Tô Hạo vội vàng ngồi chổm hổm thu dọn, nàng vốn là từ nhỏ không động vào mấy việc thu dọn như này, cũng không biết gấp quần áo, chỉ là vò thành một đống rồi nhét vào trong tủ cho xong việc.
Trường Ninh lạnh lùng nhìn, cũng không đưa ra lời bình.
Cho đến khi Tô Hạo thu thập xong, ngẩng đầu nhìn Trường Ninh một lúc, đã thấy nàng không còn ngồi ở cạnh bàn, mà đã đi đến bên buồng ngủ, nghiêng người đi vào phía trong, chỉ cho Tô Hạo nhìn thấy bóng lưng lạnh lùng.
Cũng không biết ta cùng mẫu thân nói chuyện nàng đều đã nghe được bao nhiêu....Bây giờ nên giải thích như thế nào mới tốt ?
Tô Hạo một bên nghĩ, một bên lề mề thay đổi quần áo ngủ, nhẹ nhàng đến bên cạnh Trường Ninh đặt người xuống.
Điện hạ, nương dẫn ta đi, nhưng thật ra là vì muốn tốt cho Điện hạ.....
Điện hạ, Tô Hạo xưa nay chưa từng nghĩ đến muốn rời xa Điện hạ.....
Điện hạ, kỳ thực coi như Điện hạ vừa nãy không xuất hiện ở trong viện, ta nghĩ ta cũng sẽ gắt gao ôm cây cột, mặc cho mẫu thân cùng các nàng kéo ta ta cũng không đi a.....
Điện hạ, ta đều sẽ không đi quan tâm thế nhân nhìn ta như thế nào, chỉ cần Điện hạ yêu thích, ta đều sẽ ở bên Điện hạ, mãi mãi là như vậy....
Tô Hạo liên tục suy nghĩ trong đầu, chung quy cũng không có dũng khí mở miệng, cuối cùng trỏ thẳng lên một ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc vào lưng Trường Ninh, Trường Ninh cũng không có phản ứng, lại dựt dựt một góc áo ngủ của Trường Ninh, Trường Ninh cũng không đáp lại.
Lần này, Tô Hạo có chút nhụt trí,  khóe miệng rủ xuống, lẳng lặng nằm im, chung quy cảm thấy việc này là mình không đúng, cũng là nên có chút "Biểu hiện" hối lỗi mới phải, liền lại mím môi, đôi mắt đẹp chớp chớp, mặt dày duỗi lấy một  chân phóng tới trên người Trường Ninh ---- Điện hạ dù sao lần này cũng nên có cái phản ứng chứ ? Tỷ như dùng sức đá văng ra chân của ta, hoặc là dùng tay kéo  chân của ta ra, lại hoặc là mắng ta một câu , thế nào cũng tốt, chỉ cần có phản ứng liền vạn sự đại cát.
Nhưng Trường Ninh vẫn không có động tĩnh.
Tô Hạo mở mắt ra, một bên chớp, một bên dùng bàn chân nhỏ đang ngự trên người Trường Ninh mà cọ cọ, chung quy cũng phải có đáp lại a Điện hạ.
Trường Ninh bỗng trở mình, đem Tô Hạo đặt ở dưới thân, mắt sáng như hàn tinh, hơi híp, ánh mắt như báo săn hướng về con mồi.
Con mắt Tô Hạo không chớp, tim cũng không hiểu nhảy lên.
Ánh mắt Trường Ninh đặt lên môi mềm của Tô Hạo, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng mân mê, sau đó cúi đầu, nhẹ nhàng đặt lên bờ môi của Tô Hạo một nụ hôn nhẹ nhàng.
Tô Hạo chỉ cảm thấy cả người như bị điện giật, trong nháy mắt tê dại, đành phải nuốt nuốt nước miếng, động tác không thuận lợi xíu chút nữa là bị nghẹn nước miếng.
Môi Trường Ninh bỗng gia tăng lực đạo, dùng sức mà ngậm lấy hai điểm môi anh đào của Tô Hạo, bàn tay đồng thời thăm dò vào trong cổ áo Tô Hạo, xoa lấy bộ ngực béo mập mê người như tiểu trái cây, ở trên ngọn đồi nhẹ nhàng xoa xoa một cái, Tô Hạo không khỏi hơi cửng người dậy, phát ra tiếng rên vụn vặt, "Ưm" một tiếng, khuôn mặt trong nháy mắt trở nên phấn hồng, trong đôi mắt đẹp mất đi tiêu cự, bịt kín một tầng hơi nước, so với ngày thường càng thêm mỹ miều động lòng người. Bộ dạng này khiến cho người ta mê mẩn, làm cho Trường Ninh hận không thể đem Tô Hạo nuốt trọn vào trong miệng, lưỡi mềm của Trường Ninh thăm dò từng tấc từng tấc hàm răng trắng sáng , đồng thời một bên tay tấn công xoa xoa lên hai khỏa ngực như tiểu trái cây ấy, ôn nhu lại bá đạo ở địa phương ấy  càn quấy.
Tô Hạo nhịn không được duỗi ra tay ngọc ôm lấy vai của Trường Ninh, cái lưỡi đinh hương đang điên cuồng cùng Trường Ninh dây dưa, tất cả thỏa mãn hóa thành tiếng thở dài, cùng  hơi thở của Trường Ninh giao hòa cùng một chỗ, uyển chuyển du dương.
Biết thương thế trên lưng của Tô Hạo vẫn chưa khỏi hẳn, Trường Ninh ngồi dậy, kéo hai tay nhẹ nhàng rút người mình đang nằm trên thân thể Tô Hạo ngồi dậy, Tô Hạo theo bản năng đem hai chân quấn chặt lấy eo Trường Ninh, hai tay càng ôm chặt hơn, Điện hạ, tại sao chúng ta không phải một người ? Như vậy là có thể vĩnh viễn không xa rời nhau. . . . . .
Môi Trường Ninh ly khai môi Tô Hạo, cúi đầu, đem bờ môi nóng rực hôn lên khỏa ngực của Tô Hạo, lúc mãnh liệt lúc ôn nhu, lưu luyến khó bỏ, nhiều lần bồi hồi.
Tô Hạo chỉ cảm thấy địa phương dưới rốn ba tấc nhiệt nóng hư không, vô cùng khó nhịn, không khỏi úp sấp trên vai Trường Ninh, gặm cắn lấy bờ vai dầy đặc mồ hôi của Trường Ninh.
Một tay Trường Ninh  vòng ôm lấy lưng Tô Hạo, một tay kia nhẹ nhàng thăm dò vào địa phương tư mật của Tô Hạo, ngón tay tách ra hai cánh hoa nhỏ, duỗi một ngón tay thăm dò vào nơi đó, dẫn tới đài hoa rung động không ngừng, cho đến khi ngón tay nhỏ bé thâm nhập vào sâu bên trong nơi tư mật ấy, Tô Hạo chỉ cảm thấy một trận xé rách đau đớn lan khắp toàn thân, không nhịn được phát ra tiếng nấc nhỏ, như là tiếng khóc nức nở nho nhỏ.
Cảm giác được Tô Hạo không khỏe, ngón tay của Trường Ninh đứng ở bên trong bất động, ngẩng đầu lên hôn môi một hồi để trấn an Tô Hạo, Tô Hạo dần dần thích ứng dị vật bên trong cơ thể, cũng dần dần chính mình khẽ động, dựa theo nhu cầu mà phối hợp đòi hỏi, Trường Ninh đầu tiên là nhẹ nhàng nghênh hợp, sau đó theo bản năng dần tăng nhanh nhịp độ, không thể khống chế.
Không lâu sau đó, hai tiếng rên thỏa mãn vang lên thật dài.
Thân thể Trường Ninh đặt xuống khoảng không bên cạnh, Tô Hạo cũng nằm xuống theo.
Trường Ninh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ của Tô Hạo, ánh mắt mê ly nhưng không mất đi sắc bén nói, "Lần sau còn chọc Bổn cung tức giận, Bổn cung nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ."
"Điện hạ. . . . . ."
"Ngủ đi."
Tô Hạo liền nằm nhoài trên người Trường Ninh mà ngủ, hai đệm vú mềm mại lót ở bên dưới thực sự thoải mái, nàng không cần rời đi, đương nhiên nàng cũng không còn khí lực để rời đi.
Ngày hôm sau, Tô Hạo tỉnh lại, phát hiện mình vẫn nằm ở tư thế nằm úp lúc trước, nhưng dưới thân đã không còn thấy bóng dáng Trường Ninh, đưa mắt ra chung quanh, rốt cục ở sau 12 tấm màn che, bên cạnh cửa sổ thấy được bóng dáng Trường Ninh.
Nàng cũng chưa rửa mặt, chỉ khoác lên một bộ quần áo ngủ màu trắng, tóc đen thật dài khoác phía sau đầu, rủ xuống vài sợi tóc cùng lông mi thon dài đang nhiễm một màu hào quang, là màu của ánh sáng mặt trời.
Tô Hạo rời giường , đi tới bên người Trường Ninh , nhẹ nhàng kêu một tiếng, "Điện hạ. . . . . ."
Trường Ninh vẫn chưa nhìn nàng, chỉ khẽ nói, "Ngươi đã tỉnh" , không đợi Tô Hạo đáp lại, lại nói, "Kỳ thực Phò mã phải đi, không đề phòng trực tiếp cùng Bổn cung nói thẳng, Bổn cung sẽ phái người đưa một đoạn đường, đều dùng tình cảm phu thê mà đáp lại."
Tô Hạo vốn tưởng rằng sau một đêm an ủi, Trường Ninh đã tha thứ cho nàng, liền không nghĩ rằng vừa mới rời giường lại bị nhắc đến, oan ức từ phía sau ôm lấy Trường Ninh, trong mắt lệ quang nhẹ nhàng lấp lóe, run giọng nói, "Không muốn. . . . . ."
Cảm giác được hai vai Tô Hạo hơi run, Trường Ninh quay người, ôm Tô Hạo vào ngực, khẽ vuốt lưng nàng, không phát một tiếng động, một lát sau bỗng hỏi, "Thích không ?"
Tô Hạo thấy hỏi, đầu tiên là không rõ, sau đó không khỏi đỏ lên mặt nhỏ, nhẹ giọng nói, "Yêu thích." 
Nói xong thẹn đem khuôn mặt nhỏ chôn thật sâu vào trong áo Trường Ninh.
Trường Ninh cũng không dễ dàng như thế buông tha người trong lồng ngực, nghiêm mặt cố ý hỏi, "Thích gì?"
Tô Hạo chung quy không phải người ngu dốt, nghẹn lời chốc lát, trả lời, ". . . . . . Yêu thích Điện hạ."
Vẻ mặt lạnh lùng của Trường Ninh dần dần mất đi, trên mặt tràn một làn sóng, nụ cười ôn nhu, ôm chặt Tô Hạo một chút, ôn nhu nói, "Nơi đó bây giờ còn đau không?"
Mặt Tô Hạo đỏ như trái táo đỏ, nhỏ giọng  trả lời, ". . . . . . Còn có một chút điểm đau."
"Này. . . . . . Tối hôm qua nhất định rất đau. . . . . ."
"Ừ. . . . . ."
Trường Ninh chuyển đề tài, "Không phải nói thích sao ?" Ý tứ, đau cũng thích ?
Chung quy lại nàng lại đem câu chuyện lượn quanh trở về....
Lần này  Tô Hạo thật sự  đáp không lên lời, oán trách một tiếng, "Điện hạ!" Ngữ khí có chút tức giận.
Trường Ninh cười ra tiếng, vỗ vỗ lưng Tô Hạo, "Được rồi, không đùa ngươi."