Phò Mã 16 Tuổi

Chương 53: Cục Biến (B)






"Được rồi, ngươi luôn luôn vô sự bất đăng tam bảo điện ," hai tay  tiểu Kiều  để trước ngực, "Nói thẳng đi, hôm nay tới tìm bản tiểu thư lại có chuyện gì?"
"Làm sao, Bổn cung chủ không có chuyện gì thì không thể tìm đến Chu đại tiểu thư sao?" Huyền Tuyết trực tiếp đi vào phòng của Tiểu Kiều, cầm trong tay trường kiếm phóng tới trên bàn, hướng về trên ghế ngồi xuống, "Ở trong lòng Chu đại tiểu thư, Bổn cung chủ chính là người yêu thích xông vào khuê phòng người khác, là người thích uống chung ly với người khác ? Phải biết trong lòng Bổn cung chủ đã sớm buông hết cừu hận, tìm một tri kỷ thoái ẩn núi rừng, rảnh rỗi xem hoa nở hoa tàn, thong dong cười ngắm sông núi, sơn một vùng, nước một mạch, phiêu diêu tự tại." (Lời của edit: Liệu đây có phải là tỏ tình không ta ? >.<)
"Quy ẩn núi rừng? Vậy rất tốt a, " Đôi mắt tiểu Kiều  lóe sáng, "Bản tiểu thư xem, người tri kỷ này không kiếm đâu xa, chính là  băng sơn công chúa kia, hai người sư tỷ muội các ngươi , hiểu nhau, nhung nhớ, tụ lại cùng nhau, đúng lúc là một đôi Hắc Bạch vô thường, ơ, không đúng, là Hắc bạch song sát, đồng thời quy ẩn núi rừng tiêu diêu tự tại, còn Tô Lang thuộc về bản tiểu thư, vừa có thể làm tròn tâm nguyện quy ẩn của ngươi, cũng thành toàn cho mỹ duyên của bản tiểu thư ta cùng với Tô Lang, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện?"
"Bổn cung chủ nói tri kỷ là có thể cùng giường cùng gối . . . . . ." Huyền Tuyết nói xong, ngón tay nhỏ bé có tiết tấu gõ gõ lên mặt bàn, ngắm nghía vẻ mặt của Tiểu Kiều, hồi lâu nói, "Nghe ý tứ của Chu đại tiểu thư, nếu như Tô Lang là nữ tử, Chu đại tiểu thư cũng vẫn si tình như cũ  không thay đổi?"
Tiểu Kiều ngẩn ra, ". . . . . . ?"
Huyền Tuyết xua tay, "Chu đại tiểu thư không nên tưởng thiệt, Bổn cung chủ chỉ là đùa một chút."
Chuyện như vậy cũng đem ra đùa giỡn, tiểu Kiều nhất thời giận không chỗ phát tiết, "Coi như Tô lang là nữ tử, có tài mạo và tính tình như thế, bản tiểu thư vẫn nguyện ý gả cho nàng, coi như Quạ đen như ngươi là nam tử, bản tiểu thư ta nhìn cũng chẳng thèm nhìn, bản tiểu thư nói như thế đủ hiểu chưa ?"
Huyền Tuyết gật gù, "Rất rõ ràng, " nói xong đứng lên, cầm lấy trường kiếm, "Kỳ thực Bổn cung chủ hôm nay tới là muốn nói cho Chu đại tiểu thư, sau này không nên đi đến thư viện của Bạch Thực, thân phận của ngươi đã sớm bại lộ." Nói xong thân hình lóe lên, biến mất không còn tăm hơi.
Cái gì gọi là thân phận của ta đã sớm bại lộ?
Tiểu Kiều nắm cằm nhỏ trắng nõn, một mặt không rõ, cho đến  khi cẩn thận suy nghĩ một chút, vừa mới như có điều suy nghĩ gật gù.
"Sư phụ. . . . . . Xảy ra chuyện gì?"
Huyền Tuyết đi tới phủ công chúa, thấy Ngũ Chỉ Kiếm một mặt băng sương, râu mép nhếch lên rất cao, mấy thị vệ phủ công chúa chính là đang đi tới đi lui vận chuyển xác chết, còn có mấy gia đinh khác đang trong nội viện thanh tẩy vết máu loang lổ trên mặt đất, không khỏi lấy làm kinh hãi.
"Không có gì, " Ngũ Chỉ Kiếm giọng ồm ồm nói, "Sư phụ chính là phát tiết một chút chút."
Nổi nóng?
Huyền Tuyết khá là kinh ngạc, Ngũ Chỉ Kiếm tuy rằng mọi ngày đều là treo một vẻ mặt già nua lạnh lẽo, nhưng cực kì ít khi tức giận phát hỏa, mỗi lần phát tiết, mặt mày như Phong Vân Lôi Điện, thủ pháp càng là sấm vang chớp giật, thường thường không để ý lẽ thường thế tục, chuyện gì cũng có thể làm.
"Những người này rốt cục là người nào ?"
Huyền Tuyết chỉ vào xác chết đang được nhấc đi hỏi.
Ngũ Chỉ Kiếm đầu tiên chính là không để ý, cho đến khi Huyền Tuyết truy hỏi mãi, Ngũ Chỉ Kiếm mới nói, "Ma Môn sống thiếu kiên nhẫn."
"Kỳ quái, người của Ma môn tại sao quy mô lớn tìm sư phụ trả thù?" Huyền Tuyết vô cùng không rõ, suy nghĩ một chút nói, "Lẽ nào tối hôm qua một chưởng kia của sư phụ  đã đánh trí mệnh Thanh Hà Vương ?"
Ngũ Chỉ Kiếm lắc đầu, "Sư phụ lúc đó chỉ là vì cứu tiểu Phò mã, sử dụng nội lực không đủ năm phần mười, lấy nội lực của Bạch Thực, tuyệt đối không thể bị trọng thương, ngày trước lão phu còn tưởng rằng giang hồ nghe sai đồn bậy, phỉ báng danh dự Ma Môn, bây giờ nhìn lại, người Ma Môn này độ lượng thực sự không phải như giang hồ đồn đại" Ngũ Chỉ Kiếm nói tới chỗ này dừng một chút, lại nói, "Đáng tiếc chạy thoát hai người. . . . . . Có thể tại trước mặt lão phu chạy thoát, khinh công của bọn họ đã đạt tới đỉnh cao."
Hai người chạy thoát được này, một người trong đó là Liệt Nhật tông Phó Tông Chủ, tên còn lại như là Hàn Nguyệt tông cao thủ.
"Vương Gia, thuộc hạ vô năng, không thể vì vương gia rửa nhục, xin Vương Gia trách phạt!"
Hai người quỳ gối trước giường Thanh Hà vương khóc rống thỉnh tội.
Bởi vì thân phận đã bại lộ, triều đình lúc nào cũng có thể phái người thanh tra tịch thu thư viện, Thanh Hà vương đã chuyển chỗ ở đến một nơi khác.
Thanh Hà vương lúc này đã khôi phục thần trí, nghe vậy không tỏ rõ ý kiến, chỉ nói, "Sao chỉ có hai người các ngươi trở lại ? Phất Nguyệt đâu ?"
"Hồi Vương Gia. . . . . Phất Nguyệt....."
Hai người đều biết quan hệ của Phất Nguyệt với Vương gia không phải như bình thường, này đây không dám đem tin báo tử của Phất Nguyệt hồi báo Vương gia."
Các ngươi không nói, bản vương cũng biết. . . . . Phất Nguyệt đã cách bản vương mà đi rồi. . . . . ."
"Xin Vương Gia nén bi thương..."
Khóe mắt Thanh Hà vương tuôn xuống hai dòng lệ, "Bản vương đã sớm mất đi phụ mẫu, hiện tại lại mất đi nội lực, mất đi Phất Nguyệt, bây giờ đã không có cái gì để mất....."
Thanh Nguyệt bởi vì phụ trách chăm sóc Thanh Hà vương, này đây vẫn chưa tham gia hành động báo thù Ngũ Chỉ Kiếm, đang bưng chén thuốc đi tới, nghe vậy thả ra khay trong tay, quỳ xuống đất nói, "Xin Vương Gia sớm làm định đoạt, thành tựu thiên hạ Bá Nghiệp!"
Các đệ tử Ma Môn khác cũng cúi đầu quỳ dập xuống đất, "Thiên Địa Bất Nhân, Dĩ Vạn Vật Vi Sô Cẩu, bây giờ khí số Tề triều đã hết, thuộc hạ cung thỉnh Vương Gia tức khắc hạ chiếu khởi binh, nhất thống giang sơn, bình định Trung Nguyên!"
Khóe mắt  Thanh Hà vương   lần thứ hai lăn xuống một giọt lệ, "15 tuổi năm ấy, bản vương mới nhận vương vị, vào kinh triều bái kiến Tề đế, Tề đế ban cho bản vương chín hộp thuốc bổ, trước khi đi căn dặn bản vương nhất định phải định kỳ dùng ăn ích thọ duyên niên, bản vương cảm động chảy nước mắt quỳ tạ ơn long ân, sau  khi dùng nửa năm thân thể càng ngày càng suy yếu, dần đến nằm trên giường không nổi,sáu vị ngự y  của vương phủ  hội chẩn đều tra không ra nguyên nhân sinh bệnh, sau đó vẫn là Thái Phó của bản vương có lòng, sai người tra nghiệm thuốc bổ, mới biết họa từ đâu mà ra, nếu không có phát hiện đúng lúc, tiếp tục dùng hai tháng, bản vương liền mất mạng khi tuổi đời đôi mươi, Bản vương chính là con trai độc nhất của tiên vương, một khi bỏ mình, thì đất phong chắc chắn thu về triều đình, có thể thấy được Tề đế để tâm biết bao thâm độc."
"Vương Gia!" Quỳ trên mặt đất mọi người cùng kêu lên thỉnh nguyện, "Xin Vương Gia hạ chiếu khởi binh, thuộc hạ quyết không màng sống chết nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ."
Ánh mắt  Thanh Hà vương  trong nháy mắt trở nên sắc bén, sai người mang tới văn chương, viết xuống chiếu thư khởi binh , dùng vương ấn, phái người 500 dặm kịch liệt đi cả ngày lẫn đêm đưa tới Thanh Hà thành.
Mặt khác, đối với việc hạ sát Ngũ Chỉ Kiếm chưa thành, Thanh Hà vương sau đó lại cùng người khác người thương nghị, muốn bày xuống Thiên La Địa Võng đối phó Ngũ Chỉ Kiếm .
Sau một canh giờ, tin tức Thanh Hà vương quyết ý khởi binh liền đến tai tâm phúc của Thanh Thành Vương ở trong kinh thành, người này liền mau chóng viết hai phong thư, một phong thư đưa đi báo tin cho Thanh Thành vương, một phong thư khác lại đưa đến tay Thái Thú Nguyên Hân.
Nguyên Hân sau khi nhận được mật thư liền cho thị nữ lui đi, dưới ánh nến mở ra phong thư, xem nội dung sau không khỏi vuốt râu cười to, "Lão phu ngày nhớ đêm mong, rốt cục cũng chờ được đến ngày này."
Sau đó cũng viết thư hai phong, một phong đưa tới Thanh Xuyên, một phong  thư khác  thì lại đưa tới Thừa Nhân sơn trang đưa cho con trai trưởng Nguyên Tử Độ, trong thư viết, "Tử đốc nhi tử của ta, Thanh Hà, Thanh Thành, Thanh Xuyên ít ngày nữa đem binh làm phản, mặc dù trước cùng Thanh Thành vương có mật ước, nhưng con tuyệt đối không được phụ họa theo, vẫn ngoài mặt biểu hiện hiếu trung với Tề Đế, đạt được tín nhiệm của Tề Đế, chờ thiên hạ đại loạn, bách tính ghét chiến tranh, dân tâm biến chuyển, từ từ giải quyết, thiên hạ liền thuộc về Nguyên Thị, ghi nhớ kỹ ghi nhớ kỹ!"
Ngày thứ hai, Từ Cánh - Cửu môn Đề đốc trứ danh trung nghĩa được phát hiện đầu một nơi thân một lẻo chết ở trong nhà, triều chính chấn động.
Sau đó liên tiếp hai ngày, mấy nơi  trong Kinh Thành  dấy lên đại hỏa, cháy hỏng vô số phòng xá, bách tính  khóc cả ngày, Kinh Triệu Duẫn Chu Thế An  phụ trách trị an kinh đô và vùng lân cận bận bịu sứt đầu mẻ trán, thấy đại cục có biến, mỗi khi ra cửa cũng không quên căn dặn hạ nhân trong phủ, "Bây giờ thế cuộc không thể so thường ngày, nhất định phải để ý tiểu thư, không thể để nàng rời nhà nửa bước!" Hạ nhân tất nhiên là không dám xem thường, vô cùng cẩn thận bảo vệ Tiểu Kiều.
"Hạo nhi!"
Ngày hôm đó, Tô phu nhân nửa đêm thức tỉnh, nhưng nghe bốn phía gào khóc không ngừng bên tai, tâm trạng sầu lo bất an, khó đi vào giấc ngủ, mau chóng đứng dậy khoác quần áo, cùng đi theo nhũ mẫu của Tô Hạo, đi tới phỏng ngủ của Tô Hạo, bởi vì Trường Ninh không ở,  phòng ngủ tối nay có hai thị nữ thân cận của Tô Phu nhân trực đêm.
Tô Hạo cũng sớm bị thức tỉnh, chính là đang khoác quần áo ngồi trên giường nhỏ.
Đều là tâm phúc ở đây, Tô phu nhân liền không kiêng dè, một mực nhào tới trước giường,  nắm chặt tay Tô Hạo, hô một tiếng "Con của ta!" , nước mắt rơi như mưa.
Tô Hạo cũng nắm chặt tay Tô phu nhân, "Mẫu thân. . . . . ."
"Ngươi tuổi còn nhỏ không quan trọng, Điện hạ đã 21 tuổi, chậm trễ nữa, tuy là con gái Hoàng đế không lo gả, nhưng bỏ lỡ độ tuổi sinh con dưỡng cái tốt nhất, tương lai liền rất khó sinh dục, thống khổ nhất của một người không có gì khác là không thể sinh con đẻ cái, vi nương đối với lần này tràn đầy lĩnh hội, nghĩ đến ngươi cũng đã biết đến, nếu như ngươi không suy nghĩ cho tương lai của ngươi,  cũng không thể không suy nghĩ cho Điện hạ a."
Tô Hạo chưa bao giờ nghĩ tới điểm ấy, lập tức nghe xong trong lòng không khỏi dâng một cổ chua xót xưa nay chưa bao giờ có, trong con ngươi bay lên một tầng hơi nước, ngưng tụ thành giọt nước mắt lăn xuống hai gò má.
Tô phu nhân lại nói, "Ta cũng biết rõ ngươi không muốn ở thời điểm Điện hạ gặp nạn rời xa Điện hạ, thế nhưng ngươi ở lại bên người nàng không chỉ không thể giúp một tay, trái lại còn mang phiền phức đến cho nàng, đầu tiên là Thanh Thành vương, sau đó là Thanh Hà vương, Điện hạ hai lần vì ngươi bị thương, bây giờ thế cuộc càng ngày càng bất ổn, tương lai lại thêm người đến có ý đồ với ngươi, Điện hạ. . . . . ."
"Nương, ngươi đừng nói rồi, " nước mắt Tô Hạo   như mưa chảy xuống, "Theo ý tứ của mẫu thân, hài nhi bây giờ nên làm gì?"
Tô phu nhân nắm chặt tay Tô Hạo, "Nếu ngươi chịu nghe lời của mẹ, không bằng thừa dịp Điện hạ không ở, chúng ta đơn giản chuẩn bị một ít đồ, một cây đuốc đốt phò mã phủ, cải trang mặc trang phục của dân thường chạy nạn rời khỏi kinh thành này, quay về với phụ thân ngươi, chúng ta cũng không cần cùng hắn hội hợp, từ đây cao chạy xa bay, mai danh ẩn tích, Hạo nhi của ta liền có thể trở lại thành con gái nhà lành, tìm một người có tướng mạo mà gả cho, thành một gia đình, cùng nhũ mẫu cô cô phụ dưỡng vi nương an ổn tuổi già."