Phò Mã 16 Tuổi

Chương 42: Phò Mã Đi Nơi Nào ? (B)







Nếu như không có chuyện khẩn cấp, phủ công chúa không thể sáng sớm phái người đến mời Điện hạ hồi phủ. . . . . . Đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là Nguyên Tử Độ suất lĩnh cấm vệ quân ở Thừa Nhân Sơn Trang phát động binh biến?
Trường Ninh đi rồi, Tô Hạo nhăn nhăn lông mày đứng tại chỗ suy nghĩ hồi lâu.
"Phò mã."
Ngô Tương  không biết lúc nào đứng ở phía sau Tô Hạo.
"Sư phụ?"
"Nên đi luyện chữ rồi."
    "Sư phụ, ta ngày hôm nay tâm tình. . . . . ."
    "Luyện chữ phải có bền lòng, không thể nói tâm tình tốt liền luyện, tâm tình không tốt sẽ không luyện, ba ngày đánh cá hai ngày sửa lưới vĩnh viễn khó có kết quả."
". . . . . . Vâng."
"Sư phụ," lúc luyện chữ xong, Ngô Tương đang muốn rời đi bị Tô Hạo gọi ngược trở lại, "Đồ nhi có việc thỉnh giáo lão nhân gia ngươi."
Ngô Tương quay đầu lại, "Ơ?"
"Tình hình hiện nay, có  Tam đại vương khác họ Thanh Thành, Thanh Hà, Thanh Xuyên   đang tự mình tăng cường quân đội cùng lương mã, có tâm nhòm ngó hoàng quyền rõ rõ ràng ràng, thứ hai có quan hệ tới việc Quan Tây  thế tộc nắm giữ binh quyền, tâm ý khó dò, thứ ba là giang hồ võ lâm động tĩnh kì lạ, muốn cùng triều đình chống đỡ,  ba bên thế lực này như cung ở trên dây, cung động một cái liền phát nổ, đồ nhi thực không đành lòng ngồi xem thiên hạ đại loạn, hy vọng có thể tận sức mọn, nhưng lại không biết có thể làm gì, mong rằng sư phụ chỉ một chút."
"Phò mã cần phải làm là chuyên tâm luyện chữ."
    "Nhưng là. . . . . ."
    "Có lúc bút so kiếm càng có uy lực."
Ngô Tương nói xong, chắp hai tay sau lưng rồi đi.
Tô Hạo nhìn bóng lưng Ngô Tương, không khỏi lắc đầu than nhẹ một tiếng.
    Điện hạ nói như vậy, sư phụ cũng nói như vậy, lẽ nào thật muốn nàng làm một người vô bổ sao ?
Bởi vì có chuyện trong lòng, Tô Hạo không có tâm dùng bữa, bữa trưa chỉ  ăn  qua loa    vài miếng liền buông đũa xuống, sai người chuẩn bị kiệu, đi bái phỏng Kinh Triệu Duẫn Chu Thế An.
Tô phu nhân nghe tin Tô Hạo muốn tới Chu gia, đẩy  hạ nhân ra, nói, "Hạo nhi, ngươi đây là?"
"Hài nhi muốn đi quý phủ biểu thúc phụ một chuyến."
    "Ngươi thân là vãn bối, đi bái kiến thúc phụ tất nhiên là đúng, thế nhưng, " trong lòng Tô phu nhân rất có nghi ngờ, "Bởi vì có chuyện của Tiểu Kiều..... Chỉ sợ để công chúa điện hạ biết sẽ không tốt."
"Nương, " Tô Hạo kéo lại tay Tô phu nhân, "Lúc trước hài nhi muốn tham gia khoa cử thi chính là vì muốn làm gì đó cho gia tộc, có thể giúp ông ngoại, cậu, phụ thân một chút sức lực, không muốn lúc mọi người gặp lại lại chỉ có thể trốn ở góc phòng buồn bã buồn bã khóc nỉ non, bây giờ thời cuộc bất ổn, hài nhi cũng không muốn ngồi xem Điện Hạ lâm hiểm, hy vọng có thể dùng sức mọn của mình, vì Điện hạ phân ưu."
Lại nói, "Tuy rằng ta cùng với Điện hạ đều là nữ tử, nhưng chuyện hôn nhân đã được bố cáo toàn thiên hạ,mấy trăm ngàn bách tính  Kinh Thành  tận mắt chứng kiến, mà sau khi đại hôn ta với công chúa tình như tỷ muội, vì lẽ đó bất luận trong mắt thiên hạ hay trong lòng ta, Điện hạ cũng như người nhà của ta."
Tô phu nhân gật đầu, "Điện hạ đối với ngươi tốt, vi nương cũng nhìn ra. Chỉ là ngươi mặc dù lấy thân phận nam nhi gặp người, nhưng bên trong con người ngươi vẫn là nữ tử nhu nhược, chỉ là không biết sau cuộc hôn nhân này ngươi có thể toàn thân trở ra hay không, ngươi nếu lại tham dự việc khác, đến lúc đó tất nhiên càng thêm khó có thể thoát thân, cũng không biết phải làm như thế nào mới phải ?"
Tô Hạo đưa tay đặt lên tay Tô phu nhân nhẹ nhàng ấn ấn, "Nương yên tâm, hài nhi tự có chừng mực."
Tô phu nhân cười, "Cái này ngược lại cũng đúng, thi nhân đông như vậy, không dưới ngàn vạn, Hạo nhi của ta có thể thi đỗ đầu bảng Tân Khoa Trạng Nguyên,  tất nhiên là tài hoa trí tuệ bất phàm, Hạo nhi của ta làm việc,  vi nương rất yên tâm." Nói xong thay Tô Hạo sửa lại một chút cổ áo, "Đi thôi, đi sớm về sớm."
Đường đến Chu Phủ trùng hợp lại cùng với một đoạn đường trong ngày đại hôn, Tô Hạo ngồi trong kiệu, tâm tình so với ngày đó phức tạp hơn.
    Tuy rằng cùng mẫu thân nói Điện hạ đối với mình tình như tỷ muội, nhưng trong lòng lại rõ ràng cũng không phải là như vậy.
Hơn một ngàn năm sau, ở thời đại trước kia nàng sống,  coi như ở phương diện nữ nữ đã tương đối cởi mở, nữ sinh với nữ sinh bất quá chỉ là kéo kéo tay, tình cờ cũng sẽ có ôm ấp, hôn môi nhưng là cực kỳ hiếm thấy, cho dù có cũng bất quá là chỉ đùa một chút.
    Điện hạ hôn nàng đã không phải một lần, lĩnh hội trong đó, nàng coi như lại đơn thuần ngu ngốc đến mấy, cũng phát giác ra những hành vi như vậy căn bản chỉ là có giữa nam và nữ,  thật giống như trong thi ca,  "Giao cảnh chi hảo"  a.
Nàng mặc dù không biết đáp án tại sao Điện hạ lại hôn,  nhưng trong lòng cực kỳ yêu thích, không muốn  môi Điện hạ  rời đi. . . . . .
Tô Hạo một đường nghĩ, bất giác đã đi tới trước cửa Chu phủ.
Lão môn công đi vào thông báo , Chu phu nhân lập tức ra đón, đầu tiên đem Tô Hạo nhìn qua một lượt, cười nói, "Phò mã quả nhiên muốn ngượng chết Tống tiểu sử rồi !" Nghênh đi vào cửa .
Tô Hạo  cười hỏi, "Không biết thúc phụ có ở nhà hay không ?"
Chu phu nhân nói, "Hắn nếu như ở nhà há có thể không ra nghênh tiếp Phò mã?" Lại nói, "Hai đứa Lập Nhi cùng Hành nhi  đều ở, hiếm thấy  ngươi  tới một lần, nhất định phải cùng huynh đệ bọn họ  nhiều ngồi một chút mới phải." Nói xong liền phái người nhà đi hoán hai vị công tử.
Trong lòng  Tô Hạo   khá là thất vọng, nàng là đến tìm  Chu Thế An thương nghị kế sách ứng đối Nguyên Tử Độ, bây giờ Chu Thế An không ở quý phủ, xem ra là  đi một chuyến uổng công, tuy nói như thế, trên mặt vẫn như cũ cười nói, "Thím nói đúng lắm."
Ở phòng khách ngồi xuống không lâu, liền thấy Chu Lập, Chu Hành chân không chạm đất đi vào, "Là ngọn gió nào đem phò mã gia thổi tới a ?"
Ba người chào hỏi xong, từng người ngồi xuống,
    Chu Lập nói, "Phò mã gia đến rất đúng lúc, những ngày qua phát sinh một số chuyện lạ, huynh đệ chúng ta chính là đang không biết nên đi hỏi ai."
Tô Hạo  nói, "Ơ? Lập huynh có việc cứ hỏi." Tâm trạng cảm thấy hiếu kỳ.
"Mấy ngày trước có một vị nho sinh tên là Bạch Thực đến phủ, lão môn công đi vào truyền lời nói hắn muốn bái kiến quý phủ Nhị công tử, ta vừa nghe, rất là buồn bực, ta cũng không quen biết nhân vật có số như vậy, hắn hẳn là tìm lộn người? Đang tự nghi hoặc, lại nghe Tiểu Kiều nói đây là tới tìm nàng ,sau đó liền thấy nàng thay đổi nam trang đi đón người kia đi vào, mang vào hậu hoa viên."
Tô Hạo  cả kinh, "Bạch Thực?"
Chu Hành nói, "Đúng, người này gọi là Bạch Thực, nghe nói là một vị sơn trưởng thư viện  , ngày hôm nay lại tới nữa rồi, lúc này đang cùng Tiểu Kiều ở phía sau trong hoa viên."
Nói xong nói, "Huynh đệ chúng ta trái nghĩ phải nghĩ, cũng nghĩ không ra tại sao Tiểu Kiều lại quen người như vậy. . . . . ."
Tô Hạo  nói, "Là đêm ngày 15 tháng 5 đi Tựu Nguyệt Lâu  kết bạn,  người này dính chặt lấy một đường theo chúng ta, Tiểu Kiều không làm sao hơn, liền viết  thiệp mời' Kinh Triệu Duẫn Nhị công tử '   cho hắn, lúc này mới có thể thoát khỏi."
 Trên mặt  Chu Lập lộ  ra vẻ không vui, "Nguyên lai là người không biết xấu hổ."
Tô Hạo nhớ tới  tiếng tiêu quái dị đêm đó , lo lắng an toàn của Tiểu Kiều,  lập tức đứng lên nói, "Ta đang có tâm gặp gỡ người này, hôm nay hắn vừa vặn đã ở quý phủ, nói rõ là hữu duyên, cho mời Hành huynh dẫn đường, mang ta đến hậu hoa viên cùng hắn gặp lại."
Ngược lại đối với Chu Hành nói, "Tiểu Kiều vừa  giả mạo thân phận Hành huynh , vẫn là xin mời Hành huynh lảng tránh mới là tốt nhất."
    Chu Lập Chu Hành nghe xong, song song gật gật đầu, đồng thời đứng lên nói, "Đã là như vậy, phò mã gia xin mời đi theo ta."
Tiểu Kiều xa xa nhìn thấy Tô Hạo, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, không để ý Bạch Thực ở bên,  đứng lên kêu một tiếng.
"Tô lang? !"
    Tô Hạo khẽ mỉm cười tính là đáp lại.
    Bạch Thực thấy Tiểu Kiều hiện ra một thái độ e thẹn , tâm trạng thật là kinh ngạc, không khỏi quay đầu nhìn xem người được kêu là Tô Lang đến tột cùng là  ai cơ chứ, không nhìn không để ý, vừa nhìn thấy, lập tức sững sờ ở tại chỗ.
Hắn từ khi lên 15 tuổi lên chức Thanh Hà vương, gặp qua không ít người khôi ngô tuấn tú, nhưng đẹp đến như vậy quả là chưa từng thấy qua.
"Xin hỏi vị này chính là?"
    Bạch Thực lấy lại tinh thần thì Tô Hạo đã đi tới trước mặt, Bạch Thực nhìn về phía Tiểu Kiều hỏi.
Tiểu Kiều nhớ tới ngày đó từng nói Tô Hạo chính là muội muội của mình, nhất thời không biết làm sao giới thiệu mới tốt.
    Đã thấy Tô Hạo  chắp tay nói, "Tại hạ Tô Hạo, bái kiến  Bạch công tử."
"Tô Hạo . . . . . ? !" Hai mắt Bạch Thực  mở trừng trừng,  "Không  phải chính là Tân Khoa Trạng Nguyên, phò mã của Trường Ninh Công Chúa ?"
Tô Hạo nói, "Chính là tại hạ."
    "Vẻ đẹp  của Phò mã  quả nhiên danh bất hư truyền, ta nghe truyền thuyết trên phố  còn không tin, hôm nay gặp mặt quả nhiên là tâm phục khẩu phục ."
Tô Hạo nghe hắn nói chuyện hài hước, cười yếu ớt nói, "Thân thể là do phụ mẫu sinh thành, xấu không cho là nhục, mỹ không đủ làm vinh, bất luận mỹ xấu đều là cảm ơn yêu quý mới phải."
Bạch Thực cười nói, "Nghe vua nói một lời thắng mười năm đọc  sách, thụ giáo thụ giáo!"
Tiểu Kiều ban đầu còn sợ làm lộ, nghĩ lại mới nhớ ra ngày ấy Tô Hạo đẹo mặt nạ,  mà từ đầu đến cuối trước mặt Bạch Thực chưa nói câu nào, thật ra không đáng ngại, tâm trạng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lập tức cười nói, "Hai người các ngươi đều chớ đứng, nhanh ngồi."
    Ba người sau khi ngồi xuống, trong lúc nói cười, Tô Hạo để mắt nhìn từng cử chỉ của Bạch Thực, cảm thấy cử chỉ nho nhã không khác gì nho sinh bình thường, thân khí mệt mỏi do đọc sách quả là không thể giả, giả bộ cũng không ra.
Đặc điểm của mỗi người chính là nhược điểm của mỗi người.
Hắn nếu thích đọc thi thư, ta không đề phòng hợp ý, tìm  hư thực.
Tô Hạo quyết định   chủ ý trong lòng, trong lúc nói chuyện không khỏi chủ động chút.
Tiểu Kiều vốn là cái răng sắc bén , Bạch Thực cũng là hứng thú bộc phát, ba người lập tức từ thi từ thư họa một đường nói ra, không chỗ nào là không nói chuyện.
Nói đến chỗ xúc động, chỉ nghe Bạch Thực cảm khái nói, "Đều nói thư sinh bàn suông lầm nước, vốn là ngu xuẩn có điều  phiến diện, " nói xong ánh mắt nhìn xa xăm một hồi, lại nói, " Ban đầu   Đại Tề lập quốc , phong  ba vị   vương  gia khác họ , vốn là một đế ba phiên kiềm chế lẫn nhau, mới khiến thiên hạ có trăm năm Thái Bình, bách tính được an bình cư nhạc nghiệp, ai biết. . . . . ." Nói tới chỗ này ý thức được chính mình thất thố, vội nói, "Vừa rồi chỉ là thuận miệng nói một chút, hai vị không cần lưu ý."
Tô Hạo  trong lòng xúc động rất lớn, nghĩ thầm, như người này quả nhiên là Thanh Hà Vương Đông Phương  Vô Không, ban đầu nhất định cũng không có tâm làm phản, càng là do Hoàng đế một lòng muốn tước phiên mới bị bức làm phản, có thể thấy được chuyện thế gian này tuyệt không có thể chỉ nghe lời nói của một bên.
Tô Hạo trở lại phò mã phủ đã là sắp tối vô cùng, vừa mới đi vào nội viện, liền nhìn thấy Trường Ninh ngồi ở trên ghế gỗ ở bên Hồ Sen, trong tay bưng một chén trà, đang muốn tiến lên hoán nàng, không ngờ Trường Ninh cất tiếng lên trước, giọng nói vẫn mang vẻ yên ắng.
    "Không biết Phò mã  từ nơi nào trở về?"
Tô Hạo thấy  trên mặt nàng  bao phủ một tầng băng sương, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, lắp bắp nói, "Ta, ta đi quý phủ Kinh Triệu Duẫn ."
"Phò mã không phải nói nhiều nhất chỉ là đi Hàn Lâm viện sao?"
Trường Ninh lạnh lùng thốt, "Coi như ngươi đi Chu phủ, cũng có thể mang thị vệ cùng đi mới phải, vậy mà một người thị vệ ngươi cũng không mang."
Trường Ninh nói tới chỗ này ánh mắt như băng trùy đâm về phía Tô Hạo, "Lời nói của bổn cung ngươi cũng coi như gió thoảng bên tai sao ?"
Tô Hạo,  "Không có a, ta, ta chỉ là. . . . ."
Trường Ninh cố ý nói, "Ngươi chỉ là muốn đi gặp Chu Tiểu kiều?"
Tô Hạo,  ". . . . . ."